Cái này đối với Mao Tuấn mà nói, không tính là gì.

Tính cách cậu vốn dĩ rộng rãi hướng ngoại, đứng lên mở miệng một cái liền chọc bạn cùng lớp cười phá lên.

Khẩu âm của cậu thật sự quá tẩy não, quá đặc biệt, tới giáo viên cũng nhịn không được cười rộ lên.

Mà với người tính cách ngại ngùng như Hạ Văn Thu mà nói thì quá khó khăn.

Hạ Văn Thu rõ ràng không hợp biểu hiện bản thân trước nhiều người, ấp úng nói câu "Chào mọi người, tôi tên là Hạ Văn Thu" mặt đều đã đỏ như muốn xuất huyết.

Giáo viên thân thiện cười với cậu, không có làm khó cậu, gọi Lâm Lạc bên cạnh Hạ Văn Thu lên.

Lâm Lạc không có ngại ngùng như Hạ Văn Thu, cũng không giống Mao Tuấn tự mang cảm giác vui vẻ, nhưng ít nhiều vẫn có chút khẩn trương, bởi vậy sắc mặt có hơi nghiêm túc.

Cậu ngắn gọn nói: "Chào mọi người, tôi tên Lâm Nặc, tới từ thành phố Vân Hải."

"Lâm Nặc......." Giáo viên cúi đầu nhìn danh sách, lại ngẩng đầu nhìn mặt Lâm Lạc, cười nói "Học bá ở lớp chúng ta nha, ghê quá."

"Cậu ấy hình như là sinh viên mới hạng nhất chuyên ngành năm nay đi? Thành tích môn văn hoá hình như cũng rất tốt."

"Tôi xem qua tranh của cậu ấy rồi, vẽ khá đẹp."

"Còn tạm." Lâm Lạc nói.

Dưới tình huống mọi người còn chưa quen biết, Lâm Lạc lại bị giáo viên đơn độc điểm tên, nói cậu vẽ khá đẹp, đủ để gây sự chú ý của bạn học cả lớp.

Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt tò mò tới đây.

Trong này có người nghe nói tới Lâm Lạc, nhìn qua tranh của cậu, cũng có người không có hiểu biết gì về cậu, mọi người thấp giọng giao lưu vài câu.

"Khá khiêm tốn." Giáo viên nói "Về sau bài tập của môn này em phụ trách thu giúp tôi."

Nói xong, không đợi Lâm Lạc phản ứng, cô giáo liền nói:

"Ừ, được, tiếp theo."

Lâm Lạc: "......."

Lâm Lạc làm học sinh kém mười mấy năm ít nhiều gì có chút chưa thích ứng được với chuyển biến vai vế này.

Cậu ngồi xuống, phát hiện rất nhiều người đều đang quan sát mình, Lâm Lạc không am hiểu xã giao bởi vì khẩn trương, nghiêm mặt, nhìn có vẻ không dễ ở chung.

Chỉ có Hạ Văn Thu biết tính cách Lâm Lạc kì thực rất tốt, nhỏ giọng nói với cậu: "Nặc Nặc, cậu thật nổi tiếng, giáo viên đều biết tới cậu."

Lâm Lạc cười một cái, không nói chuyện.

Cậu cũng không biết câu "Vẽ khá tốt" lúc nãy giáo viên nói có phải là thật tâm hay không.

Dù sao trong mắt mọi người, cậu tuy rằng vẽ khá tốt, lại hoàn toàn là Lâm Lạc mà không phải bản thân cậu.

Lâm Lạc rất hoài nghi nơi như Quốc Mỹ này sẽ tán thành tranh của cậu.

Học viện mỹ thuật Quốc Mỹ luôn luôn chú trọng tính cách của sinh viên.

Tự mình giới thiệu tốn cả một tiết, tiết thứ hai giáo viên mới bắt đầu mở PPT giảng bài.

Đám 3 người Lâm Lạc lấy ra bút và vở chuẩn bị trước, bắt đầu chuyên tâm nghe giảng ghi chép.

Nhìn lên giáo viên trên bục giảng đang chậm rãi nói, trong lòng Lâm Lạc có chút cảm thán.

Đời trước cậu muốn học Quốc Mỹ biết bao lại không thể thành công, đời này, nguyện vọng này cuối cùng thành hiện thực rồi.

Luôn có cảm giác vẫn còn trong mơ.

Học xong, mọi người dồn dập ra khỏi phòng học tới tiết tiếp theo — chính là phòng học bên cạnh.

Lớp học hai mươi người ríu rít không ngừng, tất cả mọi người đều vẫn đang chìm trong hưng phấn tân sinh viên khai giảng.

Lâm Lạc và Hạ Văn Thu đang nói chuyện, điện thoại bỗng dưng kêu lên.

Cậu cúi đầu nhìn, trên wechat nhảy ra lời mời kết bạn.

Lâm Lạc nhấn vào, phát hiện là lớp trưởng của lớp bọn họ — là cô gái luôn thích mặc JK, buộc tóc đuôi ngựa, bộ dạng rất đáng yêu.

Lâm Lạc nhấn đồng ý, bên đó gửi tới một tin nhắn:

"Là Lâm Nặc hả?"

"Tôi rất thích tranh của cậu, tôi cảm thấy cậu là hoạ sĩ vô cùng có thực lực, về sau có thể giao lưu với tôi nhiều hơn không?"

Mao Tuấn ngồi bên trái Lâm Lạc, ngó trộm tin nhắn lớp trưởng gửi tới cho Lâm Lạc, lập tức "ôi ôi ôi" lên, ồn ào nói:

"Nặc Nặc nhà chúng ta khá lắm, phải biết, trước đây vài người tỏ tình với lớp trưởng, lớp trưởng đều từ chối đó."

"Không nghĩ tới lớp trưởng sẽ chủ động tìm cậu nói chuyện."

"......" Lâm Lạc cảm thấy Mao Tuấn nghĩ hơi nhiều "Chỉ là giao lưu tranh vẽ mà thôi."

"Ai tin" Mao Tuấn tiếp tục ồn ào "Nói thật, lớp trưởng lớn lên còn khá xinh xắn, giống như nhân vật trong truyện tranh Nhật Bản."

"Lẽ nào cậu không thích kiểu như cô ấy?"

Lâm Lạc liếc Mao Tuấn một cái: "Không thích."

Hạ Văn Thu ở một bên im lặng cười một cái.

Đừng nói phong cách không đúng, giới tính cũng không đúng nha, Lâm Lạc thích chính là kiểu nam tính thành thục như Tinh Ngộ đi?

"Cậu cười cái gì?" Mao Tuấn nói "Cậu cũng không thích kiểu như lớp trưởng?"

Lâm Lạc và Hạ Văn Thu liếc mắt nhìn nhau, Hạ Văn Thu như thật nói: "Không thích."

Cậu chỉ thích kiểu con trai dịu dàng như anh trai.

Mao Tuấn: "......"

Mao Tuấn khó bề tin tưởng nói: "Lớp trưởng dễ thương biết bao, các cậu có còn là con trai không, làm sao sẽ không thích?"

"Cậu thích?" Lâm Lạc hỏi ngược lại "Vậy nhanh chóng thêm bạn tốt cô ấy, đừng rơi ở phía sau."

"Dù sao mọi người đều ở trong nhóm lớp, cậu muốn thêm liền có thể thêm."

Mao Tuấn nhẹ khụ một tiếng: "Vậy, vậy thì thôi đi."

"Người ta nhất định không thích kiểu như tôi."

"Đừng mà."

Phía sau đột nhiên chen vào một giọng nói doạ 3 người một trận.

Ngoái đầu nhìn, là Biệt Nhất Cách.

Mao Tuấn giật mình nói: "Anh Biệt, anh làm sao tới đây?"

Biệt Nhất Cách vẫy vẫy danh sách trên tay: "Tới điểm danh."

"Thuận tiện tới xem 3 người các cậu có học hành chăm chỉ hay không."

"Dù sao tiết thứ hai của tôi không có lớp."

"Không nghĩ tới vừa hay nghe thấy các cậu đang nói cái này" Biệt Nhất Cách tinh thần tỉnh táo "Nói cái này làm tôi hăng hái."

"Nói thật, lớp trưởng các cậu quả thực khá đáng yêu."

Lâm Lạc nói: "Anh quen biết?"

"Quen biết chứ" Biệt Nhất Cách sờ cằm, nhìn cô gái ngồi cách đó không xa đang tán ngẫu với bạn bè "Em ấy là lớp trưởng các cậu, tôi là hội sinh viên, khó tránh khỏi sẽ có tiếp xúc trong công việc."

"Tính cách em ấy cũng rất tốt, ở chung cũng rất vui. Nhưng các cậu đừng nhìn em ấy lớn lên ngoan ngoãn, kì thực là cô gái vô cùng có cá tính."

"Thích em ấy thì phải nắm chặt vào, bằng không thì sẽ bị nhanh chân đến trước, chậm chân đến sau."

Mao Tuấn: "Anh Biệt, anh cũng thích con gái?"

Biệt Nhất Cách hỏi ngược lại: "Không thì sao?"

Mao Tuấn gãi gãi đầu, nhìn Biệt Nhất Cách mặc quần tất đen và váy ngắn không quá đầu gối, biểu cảm có chút mê hoặc:

"Em còn cho rằng......anh là gay á."

"Giữa trap và gay không có bất kì quan hệ nào được không?" Biệt Nhất Cách vỗ đầu Mao Tuấn "Tôi là thẳng nam thuần chủng."

"Đương nhiên" Biệt Nhất Cách cười híp mắt nhìn Lâm Lạc "Con trai đáng yêu giống kiểu Nặc Nặc, tôi cũng có thể hưởng thụ."

Lâm Lạc: "......"

"Chỉ giới hạn giữa thưởng thức sự vật đẹp." Biệt Nhất Cách ngồi cạnh Mao Tuấn, chống cằm "Ai mà không thích người lớn lên đẹp cơ chứ?"

Lâm Lạc rất tán thành.

Ví như Tinh Ngộ, lớn lên đẹp biết bao.

"Không cùng các cậu nói chuyện nữa, tôi đi điểm danh."

Mắt thấy sắp vào học, Biệt Nhất Cách cầm lấy danh sách đi lên trên bục giảng, nhìn xung quanh một vòng, cười nói:

"Bây giờ bắt đầu điểm danh, tới ai thì giơ tay lên cho tôi nhìn chút."

"Tuy rằng tôi tin các bạn đều tới đủ, nhưng quy trình là vẫn phải thực hiện."

Dù sao ngày đầu tiên sinh viên mới đi học, mọi người đều sẽ tới, còn về sau này sẽ là như thế nào.......Vậy thì khó nói.

Sinh viên mới sớm đã biết đàn chị xinh đẹp mặc váy này thực ra là đàn anh, thấy anh bắt đầu điểm danh, âm thanh xì xào bàn tán yếu dần.

Đang lúc điểm danh, giáo viên tiết này tới, là giáo viên giảng dạy mỹ thuật đại cương Cảnh Vân, đang là giáo sư.

Sinh viên trong lớp lập tức sôi trào.

Ai đang ngồi không ai không biết thầy Cảnh Vân nổi tiếng.

Lâm Lạc quay đầu nhìn, phát hiện trong lớp học không biết từ lúc nào tới nhiều người như thế, phòng học vốn dĩ không lớn đều bị ngồi chật ních.

Đại khái đều là vì thầy Cảnh Vân mà tới.

Thời gian qua đi nhiều năm, Lâm Lạc lại lần nữa nhìn thấy Cảnh Vân.

Ông so với mười mấy năm trước không có gì thay đổi, chỉ là già hơn một chút.

Ông vẫn mặc áo choàng vải bố xanh chục năm như một, mang túi vải, bên hông còn giắt một bình rượu hồ lô, có loại khí chất phần tử tri thức xã hội cũ.

Mái tóc thưa thớt điểm sương trở nên trắng xoá.

Nhưng tinh thần vẫn rất tốt.

Cảnh Vân cười híp mắt đi tới, đợi Biệt Nhất Cách điểm danh, hơi hơi cúi chào với anh.

Biệt Nhất Cách đáp lễ lại, tôn kính nói: "Thầy Cảnh."

Lâm Lạc biết đây là thói quen của Cảnh Vân, với ai cũng đều cúi chào.

"Nhất Cách tới rồi?" Cảnh Vân cười ha hả "Vậy tìm một chỗ ngồi đi."

Độ nổi tiếng của Cảnh Vân trong đám sinh viên rất cao, lớp của ông từ trước tới nay đều chật ních, ông cũng quen rồi, rất tình nguyện truyền thụ tri thức cho sinh viên.

Mỹ thuật đại cương vốn là một môn rất nhàm chán, nhưng thầy Cảnh Vân giảng bài lại rất sinh động, không có ai cảm thấy vô vị.

Tất cả mọi người đều nghe say sưa ngon lành.

Bài giảng kết thúc, mọi người còn chưa đã thèm, có người đuổi theo thầy Cảnh Vân hỏi vấn đề.

Hạ Văn Thu và Mao Tuấn hiển nhiên cũng muốn đi lên nói chuyện với thầy Cảnh Vân, nhưng nhìn đám người chen chúc cũng không có lên chen.

Dù sao sau này vẫn sẽ luôn có cơ hội.

Mà hiện giờ bọn họ nên đi ăn cơm trưa.

Chương trình học buổi sáng kết thúc, Mao Tuấn đã bụng đói cồn cào. Kéo Lâm Lạc và Hạ Văn Thu tính đi nhà ăn ăn trưa.

Nhưng vừa đi tới cửa liền nghe thấy thầy Cảnh Vân nói:

"Lâm Nặc? Em khoan hãy đi."

Cảnh Vân vừa lên tiếng, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt qua, dồn dập nhìn về phía Lâm Lạc.

Lâm Lạc dừng bước chân, sững sờ quay đầu nhìn Cảnh Vân.

Mao Tuấn đẩy cậu một cái, thấp giọng nói: "Thầy gọi cậu, còn không mau đi?"

Lâm Lạc hồi thần, chạy tới bên Cảnh Vân, cúi chào: "Thầy Cảnh."

Theo lý mà nói, Lâm Lạc làm một sinh viên mới lần đầu tiên gặp Cảnh Vân, lễ nghi cúi chào này có lẽ không nên quen thuộc tới thế.

Nhưng Lâm Lạc làm giống như cậu đã từng làm qua rất nhiều lần.

Bất quá, trừ bản thân Cảnh Vân, người khác đều không phát hiện.

Đôi mắt tinh thần sáng quắc của Cảnh Vân nhìn Lâm Lạc, cười nói: "Không ngại đi cùng thầy ăn một bữa cơm chứ?"

Cả lớp ồ lên.

Những sinh viên khác không bỏ qua, đặc biệt là sinh viên cũ: "Thầy Cảnh, bọn em cũng muốn ăn cơm với thầy."

Biệt Nhất Cách cũng cười nói: "Thầy Cảnh, thầy thiên vị nha, bọn em sắp ăn dấm rồi."

Cảnh Vân chỉ cười ha hả nhìn Lâm Lạc.

Lâm Lạc vội vàng gật đầu: "Đương nhiên, đây là vinh hạnh của em."

Cậu vẫn còn nhớ mình đời trước lần đầu tiên thấy thầy Cảnh Vân, đối phương cũng cười ha hả như thế này, hỏi cậu có thể cùng ăn một bữa cơm, nói là nhìn thấy tranh của cậu, cảm thấy rất có ý nghĩa, muốn nói chuyện với cậu.

Nếu như không phải Cảnh Vân già rồi, Lâm Lạc đều có chút hoảng hốt, không biết bản thân hiện giờ rốt cuộc là Lâm Lạc hay là Lâm Nặc.

Cứ như thế, Lâm Lạc không cùng Mao Tuấn bọn họ ăn cơm, đi cùng Cảnh Vân tới nhà ăn.

Lâm Lạc vốn muốn quẹt thẻ trả tiền cho Cảnh Vân, Cảnh Vân lại giúp cậu trả, vẫy vẫy tay nói: "Đừng khách khí, ngồi xuống ăn."

Lâm Lạc biết tính tình Cảnh Vân, không có nhiều lời, vì vậy ngồi xuống trước mặt Cảnh Vân.

Chỉ nghe thấy Cảnh Vân mở miệng câu đầu tiên lại hỏi:

"Em và Lâm Lạc có quan hệ gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play