"Cái gì có ý gì?" Thái độ của Lâm Lạc khiến Ngũ Tử Huy có chút lơ mơ.
Lâm Lạc nhìn chằm chằm cậu ta.
Ngũ Tử Huy phản ứng lại, có chút không vui: "Tôi là nghĩ cho sự an toàn của cậu."
"Tinh Ngộ đó là người như thế nào, cậu là người như thế nào, cậu nghĩ rằng anh ta để ý cậu như thế thật sự không toan tính bất cứ điều gì khác chắc?"
Lâm Lạc mím mím môi, rũ mắt xuống.
Hồi đầu cậu cũng nghĩ Tinh Ngộ liệu có phải có suy nghĩ gì với cậu không.
Nhưng quen biết mấy tháng nay, đối phương hoàn toàn không biểu hiện ra tí gì ý tứ gì ở phương diện đấy hết.
Hiện tại ngược lại là bản thân có thái độ kì quái với đối phương.
Lâm Lạc không thích người khác hiểu lầm Tinh Ngộ.
"Anh ấy không có." Lâm Lạc nói "Cảm ơn nhắc nhở của cậu, nhưng trong lòng tôi có tính toán."
"Nặc Nặc...." Ngũ Tử Huy luôn cảm thấy Lâm Lạc bị Tinh Ngộ mê hoặc rồi, lại cứ hướng về anh ta như thế.
"Không cần nói nữa." Lâm Lạc nói "Tối nay cảm ơn cậu, cậu về nhà nghỉ ngơi sớm đi."
"Sắp thi đại học rồi, đừng bận tâm những cái này có hay không nữa, vẫn là trước tiên để tâm tới việc qua cửa ải thi đại học đi rồi nói."
Ngũ Tử Huy muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể kết thúc vấn đề, hỏi Lâm Lạc:
"Cuộc thi cấp trường của cậu sắp tới rồi nhỉ?"
"Ừ."
"Cậu định thi vào trường nào?"
"Quốc Mỹ."
"Quốc Mỹ...." Ngũ Tử Huy lẩm bẩm nói một câu.
Quốc Mỹ là học viện mỹ thuật hàng đầu trong nước, mặc dù loại như cậu không học mỹ thuật cũng có nghe qua.
Đối với việc này, Ngũ Tử Huy không có cách nào ngăn cản.
Làm một người bạn, cậu chỉ có thể chúc phúc đối phương.
"Vậy....chúc kì thi cấp trường của cậu thuận lợi." Ngũ Tử Huy có chút mất mát nói "Cậu lợi hại như thế, chắc chắn có thể thi đỗ trường mong muốn."
Nói tới đây, biểu cảm của Lâm Lạc rốt cuộc hơi hoà hoãn lại, gật đầu nói: "Cậu cũng thế."
Không lâu sau, kì thi cấp trường của Quốc Mỹ diễn ra.
Lâm Lạc xin trường học nghỉ một ngày đi tham gia thi cử.
Cậu rất có tự tin vào bản thân, hơn nữa ngoại trừ Quốc Mỹ cũng không muốn đi trường nào khác, vậy nên chỉ tính toán báo danh thi đúng một ngôi trường là Quốc Mỹ.
Phong cách vẽ của thi tuyển sinh và thi cấp trường không giống nhau.
Thi tuyển sinh càng thêm đúng quy củ, mà thi cấp trường càng thêm chú trọng cá tính.
Lâm Lạc vốn là hoạ sĩ cá tính mười phần, thi tuyển sinh không vấn đề, thi cấp trường càng không vấn đề.
Thi cấp trường xong, Lâm Lạc liền tạm thời giảm bớt thời gian vẽ tranh, dành càng nhiều thời gian tinh lực vào tiết văn hoá trên lớp.
Chớp mắt liền tới tháng 6.
Kì thi đại học đã tới.
Cả một nửa năm này, bầu không khí trên lớp đều vô cùng sốt ruột, rất nhiều học sinh bởi vì không chịu được áp lực mà tâm trạng sụp đổ.
So sánh mà nói, Lâm Lạc lại thả lỏng hơn rất nhiều.
Cậu trải qua thất bại một đời ở đời trước, sức chống lại áp lực và thất bại mạnh hơn nhiều so với những học sinh mười mấy tuổi này.
Hơn nữa, cậu quả thực không có nhiều áp lực lớn.
Thi cấp trường của cậu đã thông qua, lấy thành tích tốt đứng đầu cả kì thi tuyển sinh và thi cấp trường đỗ vào Quốc Mỹ.
Ngày hôm thi đại học đó, Phùng Quyên đã lắp chân giả mới, đồng thời thích ứng sử dụng chân giả, không cần chống gậy liền có thể đi đường ổn định.
Nếu như mặc quần dài, trên cơ bản không nhìn ra sự khác biệt với người bình thường.
Ngày đấy bà cũng không bán hàng, bán hàng sao quan trọng bằng thi đại học? Phùng Quyên mặc sườn xám, đứng đợi Lâm Lạc ở ngoài địa điểm thi đại học.
Tinh Ngộ người bận rộn này không rảnh đợi ở trường thi hai ngày, chỉ thể hiện ở sau khi kì thi đại học kết thúc, đón Lâm Lạc và Phùng Quyên cùng nhau ăn bữa cơm coi như chúc mừng.
Lúc ăn cơm, Tinh Ngộ hỏi cậu: "Tiếp theo đó cậu liền rảnh rỗi rồi, có 3 tháng nghỉ ngơi, tính làm gì?"
Giữa tuần tháng 9 Quốc Mỹ khai giảng, mà hiện giờ mới ở đầu tháng 6.
Trong miệng Lâm Lạc ngậm một miếng thịt bò rơi vào trầm tư.
Phùng Quyên bên cạnh cười hỏi: "Ông chủ Tinh có kiến nghị gì không?"
Bây giờ Phùng Quyên và Tinh Ngộ đã rất quen thuộc rồi.
Lâm Lạc cũng ngẩng đầu nhìn anh, xem người này có thể nói ra cái gì.
"Bình thường học sinh sau khi thi đại học xong, không phải ra ngoài đi du lịch thì chính là nhân cơ hội này học chút kỹ năng nâng tầm bản thân, hoặc là dành thời gian đi làm thêm trải nghiệm cuộc sống, cũng có người sẽ thi bằng lái, dù sao sau này muốn thi bằng lái có lẽ không có nhiều thời gian thư thái như thế nữa." Tinh Ngộ đúng sự thật đề ra ý kiến "Tôi tương đối đề nghị cậu đi du lịch, đi thả lỏng một chút, thuận tiện mở mang tầm mắt."
"Muốn vẽ tốt, trong bụng cũng phải có kiến thức, đi nhiều xem nhiều một chút."
"Về phần thi bằng lái, cậu muốn thi cũng có thể." Mặc dù Lâm Lạc có thể mời tài xế, nhưng tự mình học sẽ càng tốt.
Lâm Lạc trầm tư một lúc lâu, nói: "Thôi bỏ đi, tôi muốn về nhà ngủ."
"Mệt chết đi được." Cậu oán giận nói "Từ trước đến giờ chưa từng mệt như thế."
Mỗi ngày dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, từ sáng tới tối đều học và thi cử, đầu muốn trọc luôn.
"Ngủ" Phùng quyên cười nói "Con ngày mai ngủ tới trưa mẹ cũng sẽ không gọi con, cho con ngủ tới tự tỉnh luôn."
"Thế sau khi ngủ thì sao?" Tinh Ngộ cười hỏi.
Lâm Lạc nghĩ nghĩ: "Vẽ tranh?"
Ngoài cái đó ra, cậu không có sở thích nào khác.
Hơn nữa cũng không muốn làm việc gì khác, cậu muốn vẽ tranh, thích vẽ tranh.
Tinh Ngộ lại cười: "Vẽ 3 tháng?"
"Không được sao?" Lâm Lạc hỏi ngược lại.
"Được thì được" Tinh Ngộ nói "Nhưng cứ luôn vẽ tranh không cảm thấy chán sao? Cậu sau này vẫn còn thời gian vẽ, bây giờ hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi, nên làm chút chuyện nên làm khi nghỉ ngơi."
"Cậu lúc rảnh thích làm gì?"
Lâm Lạc nhớ lại cuộc sống của bản thân đời trước.
Ngoại trừ bôn ba làm thêm vì cuộc sống, thời gian còn lại cậu đều dùng để vẽ.
Cậu không thích ra ngoài, không quen giao tiếp với người khác, sở thích ham muốn cũng vô cùng eo hẹp.
"Vẽ tranh." Lâm Lạc đúng sự thật nói "Không chán."
Tinh Ngộ bình tĩnh nhìn cậu hai giây, nghiêm túc nói: "Nặc Nặc, với tinh thần này của cậu, cậu nhất định sẽ hot, sẽ trở thành hoạ sĩ nổi tiếng."
Có thiên phú kinh người, lại cần cù, chịu được cô đơn.
Cậu không nổi thì ai nổi?
"Đợi cậu hot rồi" Tinh Ngộ liếc nhìn Phùng Quyên, trêu chọc nói "Một bức tranh mấy triệu tệ, dì liền hưởng phúc rồi."
Phùng Quyên khiêm tốn nói: "Ông chủ Tinh cũng quá đề cao em ấy rồi, Nặc Nặc còn nhỏ."
"Vẽ tranh cái thứ này lại không xem tuổi tác." Tinh Ngộ cười nói "Người không có thiên phú như thế không ăn nổi bát cơm này, chính là vẽ tới già bảy, tám mươi tuổi cũng không nổi không chìm."
"Nếu như là Nặc Nặc thì không dùng tới thời gian lâu như thế."
Trong giữa bữa cơm, Phùng Quyên đi nhà vệ sinh rửa tay.
Lâm Lạc lại nhân cơ hội này hỏi: "Nếu như tôi muốn đi du lịch, anh có thể đi cùng tôi không?"
Tinh Ngộ đầu cũng không ngẩng nói: "Sao không để dì đi cùng cậu? Hai mẹ con cậu đi với nhau tốt biết bao, để một người ngoài như tôi đi không làm phiền hai người à?"
"...." Lâm Lạc cũng không thể không thừa nhận lời của Tinh Ngộ có vài phần đạo lí.
Cậu ngược lại không có vấn đề gì, nhưng Phùng Quyên cả ngày ở cùng Tinh Ngộ, ít nhiều sẽ có chút gò bó.
Lâm Lạc nhẹ hừ một tiếng, hơi chút bất mãn.
"Làm sao?" Tinh Ngộ cười.
Lâm Lạc nói: "Rất nhiều người cảm thấy anh có mưu đồ bất chính với tôi, muốn bao dưỡng tôi, hoặc là cảm thấy anh đang bao dưỡng tôi, ai biết được bảo anh đi du lịch với tôi cũng không nguyện ý."
"Chậc."
"Bao dưỡng cậu?" Tinh Ngộ xoay mặt qua, nâng cằm Lâm Lạc lên, tỉ mỉ đánh giá mặt của cậu.
Người đàn ông cười nhẹ một tiếng: "Quá non, không xuống tay được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT