Phùng Quyên không hiểu tại sao bọn họ lại thay đổi thái độ, trong lòng nghi hoặc nhưng đối với bà mà nói, quan trọng nhất không phải là thái độ của nhân viên cửa hàng mà là:
"Đợi chút!"
Bà gọi nhân viên lại, muốn lấy lại áo len, lại sợ làm bẩn nó, duỗi tay ra rồi lại thu tay về.
"Cái đó, cái áo len này chúng tôi không cần, không mua."
Phùng Quyên cho Lâm Lạc một ánh mắt, thấp giọng nói: "Quá đắt rồi, đừng mua."
"Mẹ, không sao." Lâm Lạc cười nói "Chỉ là một chiếc áo len mà thôi, không đắt."
"Nặc Nặc" Phùng Quyên không đồng ý nói "Cứ coi như bây giờ con kiếm được tiền cũng không thể tiêu loạn, tiền này của con còn cần để dành cho lên đại học nữa."
Lâm Lạc có chút đau đầu.
Hoá ra giàu có cũng có phiền não của giàu có.
"Như thế này đi, mẹ" Lâm Lạc nghĩ nghĩ, nhận lấy áo len từ tay nhân viên, đưa cho Phùng Quyên "Mẹ trước mặc thử xem, nếu như đẹp chúng ta liền mua, nếu như không đẹp thì chúng ta không mua."
Lâm Lạc cảm thấy chiếc áo len này rất phù hợp với Phùng Quyên.
Phùng Quyên vốn dĩ là người đẹp, nếu không lúc đầu khi Lâm Nguyên Long vẫn là phú nhị đại thì sẽ không nhìn trúng bà.
Chỉ là những năm này trải qua cuộc sống khổ sở, tuổi tác tăng lên, không còn xinh đẹp như thế nữa.
Nhưng tổng thể ngũ quan của bà rất đẹp, chỉ cần hơi hơi trang điểm một chút, bảo dưỡng một chút, vẫn là một người đẹp.
"Chó Poodle" cũng khuyến khích nói: "Đúng đấy dì, dì cứ thử đi, thử lại không mất tiền."
Lúc trước Phùng Quyên sờ một cái, cô ta ghét bỏ bẩn, hiện giờ ngược lại không chê nữa.
Phùng Quyên có chút động lòng, nghĩ rằng không mất tiền liền cầm lấy áo len đi vào phòng thử quần áo.
Không mất bao lâu, Phùng Quyên thay xong áo len ra ngoài.
Vải màu đỏ khiến Phùng Quyên có chút khí sắc, có tinh thần, hơn nữa cái áo len này lại vừa người, form lại đẹp.
Sau khi mặc xong, Phùng Quyên nhìn bản thân mình trong gương, trong lúc hoảng hốt phảng phất như nhìn thấy mình của 20 năm trước.
"Đẹp!" Lâm Lạc khen ngợi.
Chó Poodle và đồng nghiệp cũng liên tiếp tán thưởng khen ngợi.
"Bản thân dì vốn lớn lên đẹp, người đẹp vì lụa, mặc chiếc áo len này lên lại càng đẹp!"
"Đúng ạ đúng ạ."
"Chỉ là có mỗi áo, không có quần phối cùng" Chó Poodle nói "Nếu như có quần thì càng đẹp."
Chó Poodle nói rồi liền chủ động chọn chiếc chân váy màu đen từ giá quần áo đưa cho Phùng Quyên, nói: "Dì, dì mặc cái này, cái này phối với áo càng đẹp."
"Đúng, dì thử đi ạ, nhất định đẹp, dì cứ tin tưởng ánh mắt của bọn con."
"Dì nếu như không tiện, bọn con giúp dì."
Hai nhân viên cửa hàng thái độ nhiệt tình, Lâm Lạc cũng không ngăn cản.
Nếu như dựa theo ánh mắt của cậu, muốn thuyết phục Phùng Quyên mua quần áo chắc chắn rất khó khăn.
Có nhân viên cửa tiệm này giúp đỡ đỡ biết bao nhiêu.
Phùng Quyên cứ như vậy ỡm ờ lại bị đẩy vào phòng thay đồ.
Thay xong ra ngoài, phía trên bà mặc áo len màu đỏ, phía dưới là chân váy màu đen tới bắp chân, áo len dắt một góc vào chân váy.
Ăn mặc thế này hiện rõ sự trẻ trung.
Phùng Quyên ngắm trái nhìn phải bản thân trong gương, rõ ràng là cực kì thoả mãn.
Nhưng nhìn giá chiếc chân váy, Phùng Quyên liền có chút do dự, muốn vào phòng thay đồ cởi ra.
Không thể mua, quá đắt rồi.
Hai nhân viên cửa hàng nhìn ra sự do dự của bà, ở bên cạnh cực lực khen ngợi khuyên nhủ.
Lâm Lạc lại thấp giọng nói: "Mẹ, chút nữa chúng ta sẽ đi gặp ông chủ của con, cũng không thể mặc quá kém, khiến cho ông chủ ấn tượng không tốt."
Công ty chân giả là Tinh Ngộ giúp lựa chọn, hơn nữa anh cũng sẽ đi cùng với Lâm Lạc và Phùng Quyên, lo lắng Lâm Lạc một đứa trẻ tự mình không xử lí được tốt, bị lừa.
Chuyện này Lâm Lạc đã đánh tiếng trước với Phùng Quyên, cậu nói với Phùng Quyên rằng Tinh Ngộ là ông chủ phòng vẽ, bởi vì nhìn trúng thiên phú vẽ tranh của mình vậy nên đặc biệt chăm sóc mình.
Phùng Quyên nói: "Chúng ta tuy rằng mặc kém, nhưng chúng ta không trộm không cướp, tay làm hàm nhai, có cái ấn tượng gì không tốt, ông chủ của con không phải người như thế."
"Vậy anh ấy đưa chúng ta đi, mẹ không sợ làm mất mặt anh ấy à?" Lâm Lạc nói "Người khác không có nghĩ như thế."
Phùng Quyên chần chừ một lúc.
Lâm Lạc nhanh chóng đưa black card cho nhân viên, nhân viên lấy máy pos qua, Lâm Lạc dứt khoát thẳng thắn trả tiền.
Quẹt thẻ xong, ván đã đóng thuyền.
Phùng Quyên cứ như thế mặc quần áo mới.
Nhưng Lâm Lạc cũng không thể bạc đãi chính mình, đi tới khu vực thời trang nam trên tầng mua cho mình một bộ.
Cũng không phải không muốn lại mua, nhưng sợ Phùng Quyên cằn nhằn.
Nhân lúc Phùng Quyên không ở, cậu lại trộm mua một vài bộ quần áo cho mình và Phùng Quyên, cắt đi mác, lại nói là vài chục tệ, miễn cho Phùng Quyên cằn nhằn.
Đi dạo trung tâm thương mại xong, bên phía Tinh Ngộ cũng hết bận, lái xe qua đây đón hai người đi tới công ty lắp chân giả.
Chân của Phùng Quyên từ khớp xương hông đi xuống đều bị cắt mất, vậy nên từ khớp xương hông trở xuống đều cần lắp chân giả.
Mà đây không phải một hai ngày là có thể lắp xong, còn cần khoảng nửa tháng tới một tháng luyện tập, khiến Phùng Quyên thích ứng với chân giả, học cách sử dụng chân giả.
Hôm nay chỉ là đi lựa chọn chân giả phù hợp.
Lâm Lạc và Tinh Ngộ thương lượng chọn cho Phùng Quyên loại nhập khẩu, chân giả vài chục vạn tệ.
Đương nhiên, đối với Phùng Quyên, bọn họ chỉ nói là vài vạn tệ.
Bởi vì hôm nay có Phùng Quyên, hai người ở chung đều nghiêm chỉnh hơn không ít so với bình thường.
Lâm Lạc vì để duy trì thiết lập bé ngoan, Tinh Ngộ nói cái gì cậu đều không dám oán nửa lời, chỉ có thể oán thầm trong lòng.
Mà Tinh Ngộ cũng cần duy trì thiết lập người lớn, ông chủ, cố ý bày ra bộ dạng tinh anh.
Nguyên một ngày, hai người đều rất không được tự nhiên.
Từ công ty chân giả đi ra, Phùng Quyên vì để cảm ơn Tinh Ngộ, nói muốn mời anh ăn cơm.
Tinh Ngộ liếc nhìn Lâm Lạc, nghĩ nghĩ rằng trên bàn ăn vẫn còn phải duy trì thiết lập tinh anh liền cảm thấy rất mợt mỏi.
Vậy nên uyển chuyển từ chối.
Đưa hai mẹ con về nhà, Lâm Lạc bảo mẹ lên trước, bản thân có lời muốn nói với Tinh Ngộ, hai người lúc này mới có được khoảng thời gian ở một chỗ ngắn ngủi.
Nhìn thấy Phùng Quyên đi xa, khỉ con Lâm Lạc vòng về phía ghế phó lái, treo trên cửa xe, thở dài một hơi, nghiêng thân thể liếc nhìn Tinh Ngộ:
"Ông chủ Tinh hôm nay còn thật sự có mùi vị của nhân sĩ xã hội thành công nhỉ."
Tinh Ngộ kéo khoé môi cười: "Cậu trông cũng giống học sinh ngoan đấy."
Hai người diễn cả một ngày liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười giả chân:
"Như nhau như nhau." .
truyện kiếm hiệp hayLâm Lạc thở dài, gãi gãi đầu, có chút phiền não nói:
"Ài, giàu đột ngột cũng không thể biểu hiện ra ngoài, còn phải dấu dấu giếm giếm, chả vui vẻ chút nào!"
Tinh Ngộ tắt nụ cười: "Tại sao cậu không nói cho mẹ cậu?"
Lâm Lạc bĩu môi, bởi vì mẹ cậu biết, bức tranh đó là Lâm Lạc mới vẽ.
Cái này không thể nói ra ngoài, nếu không ông lớn Tinh Ngộ sẽ chém cậu.
Cậu không nói, Tinh Ngộ cũng không truy hỏi, nói: "Trong một tháng tiếp theo mẹ cậu cần phải tới công ty chân giả luyện tập làm thế nào sử dụng chân giả, cậu bình thường cũng không có thời gian đưa bà đi đâu nhỉ?"
Lâm Lạc lập tức thuận theo leo lên, liên tiếp gật đầu nói: "Đúng đúng, ông chủ Tinh, anh xem...."
Tinh Ngộ lườm cậu: "Tôi không có thời gian mỗi ngày bồi bà, tôi có công việc thường ngày."
Tinh Ngộ có thể thuận tay lấy ra 200 triệu mua một bức tranh, công việc ắt hẳn cũng rất bận.
Hiện giờ thời gian rảnh của anh, cơ bản đều cống hiến cho Lâm Lạc rồi.
"Tôi biết" Lâm Lạc nói "Nhưng việc này giao cho người khác tôi cũng không yên tâm."
"Tôi bảo tài xế của tôi giúp đỡ đưa đón, như này được chưa?" Tinh Ngộ tức giận nói "Nhưng cái này ngoài phần công việc, bản thân cậu đưa cho cậu ta tiền lương."
"Tôi cũng không phải coi tiền như rác."
"Đã biết đã biết." Lâm Lạc cười tới giảo hoạt.