Cuối cùng, Lô Tam Hộ vẫn mang theo balo chứa quần áo và cầm một ít tiền bạc theo Nguyễn Hoàng Nam đến nhà khách.
Theo lời Nguyễn Hoàng Nam nói thì vị khách này trạc bốn mươi tuổi, bà cùng ba người em đều chuyển đến thành phố sống sau khi cha bà mất năm vào khoảng bốn năm trước. Gần đây, bà và ba người em thường xuyên mơ thấy cha bà trong bộ dạng rất đáng sợ. Không chỉ vậy, đồ đạc trong nhà bà hay thường xuyên tự ý di chuyển, đến ngày bà nhìn thấy những dòng chữ được ghi bằng máu ở trong nhà bà đã chịu không nổi và gọi cho cha của Nguyễn Hoàng Nam.
Bà vừa trông thấy Nguyễn Hoàng Nam thì có chút thất vọng, nhưng cũng không hỏi gì nhiều, bà dặn dò chồng và con cái một số chuyện thì đưa Lô Tam Hộ và Nguyễn Hoàng Nam lên xe.
Khoảng một tiếng hơn thì xe đã chạy đến Vũng Tàu, tài xế đưa ba người họ đến một căn nhà khá to. Bên ngoài có hàng rào chắn, bên trong có một khoảng sân nhỏ, nhà được sơn màu vàng nhạt với lối kiến trúc theo kiểu Pháp khá đẹp.
"Oa, cha mẹ ơi, nhà đẹp quá à!" Lô Tam Hộ nhịn không được cảm thán một câu.
Người đàn bà nghe vậy liền cười. "Cảm ơn cháu."
Vì chỉ đến đây có vài ngày nên Nguyễn Hoàng Nam với Lô Tam Hộ cũng không đem theo nhiều quần áo, mỗi người đem đúng một cái balo theo bên mình, vì không cần dọn hành lí gì cả nên vừa đến nơi Nguyễn Hoàng Nam đã bắt tay vào công việc.
Từ khi bước vào căn nhà này, Lô Tam Hộ đã cảm thấy như bị cái gì đó áp chế, cậu luôn không thoải mái, chẳng thả lỏng được một chút nào. Mãi đến khi cậu và Nguyễn Hoàng Nam bước lên tầng trên thì cậu mới mở miệng nói chuyện.
"Này, tao vô đây nãy giờ thấy như bị cái gì theo dõi vậy, mày có thấy vậy không hả?"
Nguyễn Hoàng Nam nghe cậu hỏi vậy liền làm dấu bảo cậu im lặng, Lô Tam Hộ cũng rất biết điều mà không nói nữa.
Vì nhà cũng chỉ có ba tầng, xem xét cả căn nhà cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Khi thấy Nguyễn Hoàng Nam và Lô Tam Hộ đi xuống, người đàn bà vô cùng mừng rỡ nhìn hai người họ, ánh mắt trông chờ nhìn dõi theo cả hai.
"Thế nào rồi?" Bà hỏi.
"Cháu đói rồi ạ, chúng ta đi kiếm cái gì đó ăn được không cô?" Nguyễn Hoàng Nam vui vẻ nói, anh làm như chẳng hề nghe những gì người đàn bà vừa nói, một bộ dạng như dân du lịch đến xem phòng trọ để thuê.
Khi cả ba người và bác tài xế ra khỏi nhà, Nguyễn Hoàng Nam mới trưng ra bộ dáng nghiêm túc thường ngày khó thấy.
"Tạm thời, trong khoảng thời gian này, cô và em cô tuyệt đối không nên về đó, cô có thể cho người khác ở lại giám sát bọn cháu nếu sợ bị trộm đồ."
Người đàn bà gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, sau đó nhận từ Nguyễn Hoàng Nam rất nhiều đạo bùa, anh dặn dò bà khi về Hồ Chí Minh nên đem những đạo bùa này dán trước trước cửa, làm như vậy có thể tránh cho ma quỷ vào nhà quậy phá.
Sau khi ăn trưa no nê, người đàn bà cho tài xế chở Nguyễn Hoàng Nam và Lô Tam Hộ về đến nhà thì mới quay xe trở về thành phố. Mãi đến lúc chỉ còn hai người, Lô Tam Hộ mới hỏi Nguyễn Hoàng Nam một điều khiến cậu thắc mắc không thôi.
"Này, mày nói bà đó kể là trong nhà bả có dòng chữ ghi bằng máu, tại sao không trừ tà ở nhà bả mà xuống tuốt dưới này làm chi vậy?"
"Thì ban đầu ba tao cũng đến đó trừ tà đó chứ, chính vì không làm gì được, cho nên mới dặn tao ra nhà tổ của bà cô này để tìm hiểu nguyên nhân."
"Là vậy sao? Cơ mà, tại sao ba bà đó lại suốt ngày về kiếm bả hoài vậy?"
"Cái đó thì làm sao tao biết được nha. Hay mày gặp trực tiếp ông rồi hỏi đi."
"Dừng, mày đùa không vui."
Đêm hôm đó, Lô Tam Hộ quả thật đã có một giấc ngủ ngon lành, không ma cũng chẳng quỷ nào tìm đến cậu cả. Thế nhưng, cậu lại bị tiếng gõ cửa đánh thức, Lô Tam Hộ xấu tính mắng một câu, sau đó xoay người định ngủ tiếp. Người bên ngoài bị mắng, thế nhưng lại không có ý định bỏ cuộc. Tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập hơn, Lô Tam Hộ tức giận ngồi dậy, từ từ đi đến cửa.
"Được rồi, được rồi! Gõ cái gì! Có biết là mấy giờ đêm rồi không hả? Mày không ngủ thì cho tao ngủ chứ thằng điên!"
Khi Lô Tam Hộ mở cửa, bên ngoài lại không có lấy một người, chỉ có cơn gió lạnh thổi đến, cả người cậu thi nhau nổi da gà, cậu nhanh chóng đóng sầm cửa lại.
Vừa xoay người định về giường thì cậu bắt gặp một ông lão đứng cách cậu không xa, ông đưa lưng về phía cậu, trên giường còn có một bà lão đang nằm, nhìn bà có vẻ đang ngủ rất ngon, ông đứng cạnh giường chỉ nhìn bà. Lô Tam Hộ sợ hãi đưa tay nắm chặt xâu Ngũ Đế Minh Chú được Nguyễn Hoàng Nam đưa cho, một chút cũng không dám cử động.
Khi cậu vừa định với tay ra mở cửa phòng thì đầu ông lão xoay ngược 180 độ, đôi mắt chỉ còn tròng trắng của ông căng to ra nhìn cậu.
Lô Tam Hộ nhanh chóng xoay người lại để mở cửa, thế nhưng cậu vặn nắm cửa thế nào cửa cũng không mở ra. Một làn gió nhẹ nhè thổi phía sau cổ cậu, khỏi phải xoay người lại, cậu cũng biết ông lão đang đứng rất sát cậu.
Ngay lúc Lô Tam Hộ cứ tưởng sẽ mất mạng rồi một tiếng cười nhẹ như không khí vang lên, ông lão thét lên một tiếng thảm thiệt rồi biến mất. Lô Tam Hộ đến lúc này cũng chẳng dám xoay người lại, cậu tiếp tục nỗ lực mở cửa, thế nhưng trời xanh không có mắt, cậu có làm gì đi nữa thì cánh cửa cũng không chịu mở ra.
"Sợ cái gì?"Giọng nói quen thuộc vừa cất lên Lô Tam Hộ lại càng muốn chạy thật xa, tiếp theo cậu nghe tiếng xích giòn giã vang lên. "Ta cứu ngươi lần hai rồi, đưa chìa khóa cho ta mau."