Trần Gia Kiện choàng tỉnh từ giấc mơ, sống lưng lạnh toát như bị quỷ bám dính lấy vậy, dù chùm mền kín mít cũng chẳng thấy khá hơn.
Đêm nay nhà ông yên ắng đến lạ thường, ngoài phòng chẳng có tiếng bước chân đi đi lại lại của một con quỷ không rõ từ đâu xuất hiện, cũng không hề nghe thấy những tiếng nói xì xầm tựa như đang vang bên tai. Trần Gia Kiện hít một hơi sâu, đi đến bên cửa sổ, ông luôn có thói quen để rèm cửa sổ he hé để có thể tiện bề nhìn ra bên ngoài, ông chắc mẩm là bản thân đã hình thành thói quen luôn cảnh giác từ những ngày đi lính, mà đến giờ nó cũng đã thành một phần của bản thân, chẳng dễ dàng gì buông xuống được.
Trăng ngoài kia bị khuyết đi một mảnh lớn, ánh trăng mờ nhạt tựa hồ như cơn nến chỉ cần có chút gió liền có thể dập tắt đi phần ánh sáng nhỏ bé đó, mây đen dày đặc trên bầu trời che phủ đi một phần của trăng lại càng làm cho thứ ánh sáng leo lét ấy càng chập chờn hơn, chỉ có hai thứ đơn giản như trên mà lại thành tổ hợp âm u, quỷ dị, khiến cho người ta cứ bồn chồn, không yên.
Mọi thường vào khoảng giờ này những chú chó hàng xóm đã sủa vang rầm rĩ, chẳng rõ có phải chúng cũng cảm thấy một phần khủng bố từ khung cảnh trên nên sớm đã cụp tai núp ở một chỗ nào đó rồi. Ngoài đường truyền đến tiếng những bước chân đang đều đều bước đi như diễu hành, ánh mắt Trần Gia Kiện men theo những tiếng bước chân ấy. Trước mắt ông, một tốp người ẩn hiện trong màn đêm, vì trăng không sáng nên ông cũng chỉ có thể nhìn ra như thế.
"Đêm khuya thế rồi đám phụ nữ đó còn đi đâu vậy chứ?" Trần Gia Kiện không kìm được tự hỏi.
Rõ ràng ông cách họ xa như vậy, nhưng khi ông vừa dứt câu, cả tốp liền ngừng lại mọi động tác, chậm rãi xoay về phía Trần Gia Kiện, nhiệt độ trong phòng ngày một lạnh, lạnh đến thấu xương thịt, cửa sổ dần kết đầy sương do một lượng lớn âm khí ngưng tụ mà thành.
Chẳng rõ tiếng trò chuyện từ đâu phát ra, nhưng trong đầu ông cứ vang lên thật nhiều giọng nói quen thuộc, ông nghĩ mãi cũng chẳng biết rốt cuộc đã nghe chúng ở đâu. Trần Gia Kiện mạnh tay kéo rèm cửa lại, dù không tường tận được "thứ" ngoài kia là gì và dù chúng chẳng hề hung ác, nhưng chúng dần dần tụ lại tạo thành một thứ khói đen như có thể nuốt chửng mọi ánh sáng, số lượng nhiều đến vô số kể.
Tiếng gõ cửa nhịp nhàng vang lên theo tiếng dặm chân bên ngoài, Trần Gia Kiện hoảng hốt chui vào một góc phòng, nhắm tịt mắt và chùm kín mền, vờ như cái gì cũng chưa nghe thấy, chưa nhìn thấy.
"Anh Kiện không cần sợ, là tụi em đây mà."
"Trí Kiên?" Trần Gia Kiện kêu lên một tiếng. Không đúng, người đó đã mất lâu như vậy rồi, đêm nay ông rõ ràng là bị quỷ phá rồi.
"Là em đây, anh đừng sợ, bọn em đến đón anh đi mà."
Trần Gia Kiện ngoáy ngoáy lỗ tai mình, chẳng rõ có phải đã nghe sai cái gì hay không. Bỗng một tiếng sắc buốt kêu lớn, thứ âm thanh ấy như gai hoa hồng đâm vào màn nhĩ, đau buốt và khó chịu nhất là ông đã bịch chặt hai tai lại cũng vẫn còn nghe thấy nó.
"Tôi không biết anh là ai, nhưng anh nghĩ bản thân lấy đâu ra cái quyền mà đòi bắt linh hồn người ta đi như vậy?!"
Trần Gia Kiện vừa nghe giọng Lô Tam Hộ thì chạy đến mở toang cửa ra, cậu một tay cầm chai nước đựng đầy máu chó mực, một tay nắm chặt những xâu Ngũ Minh Đế Chú, bộ dạng như sẵn sàng tấn công quỷ hồn kia bất cứ lúc nào.
"Anh Kiện!"
Trần Gia Kiện chẳng buồn hỏi làm sao mà cậu lại mò được vào nhà ông một cách dễ dàng như vậy, mà nhanh chóng lấy đầy dũng khí xoay đầu về phía bên kia.
Quỷ hồn dính máu chó mực, tổn thương đến lượng âm khí khá lớn của nó, làm cho nó chẳng dễ gì định hình lại được, mà chỉ có thể xuất hiện trước mặt Trần Gia Kiện dưới một làn khói trắng.
"Anh Kiện! Em là Trí Kiên đây!" Cứ như sợ rằng chỉ vậy thì không đủ thuyết phục, Phạm Trí Kiên cất giọng hát lên một đoạn nhạc mà Trần Gia Kiện chưa bao giờ dám quên.
"Trí Kiên?"
"Là em đây!"
"Khoan đã, ông đừng bước qua đó! Quỷ dụ người thế mạng chắc ông cũng không lạ mà!"
Trần Gia Kiện nhìn nhìn làn khói chẳng ra hình thù gì rồi lại nhìn sang Lô Tam Hộ, ông đưa tay xoa xoa đầu cậu, chẳng biết vì sao nhưng khi nhìn thấy làn khói ấy và nghe được giọng nói ấy, lòng ông vui lên xiết bao, ngọn lửa tình tưởng chừng như đã chẳng thể cháy nổi một lần nữa bùng cháy.
"Cám ơn cháu, nhưng ông dám chắc đây là người quen của ông."
Nói rồi ông mặc kệ Lô Tam Hộ như bạch tuột dùng tay chân bám lấy ông, Trần Gia Kiện đi từng bước về phía Phạm Trí Kiên, rồi dần dần bước chân ông nhẹ bẫng, như thể ông đã thoát xác và trở lại thành một cậu thanh niên mãnh khí bừng bừng.
Lô Tam Hộ bất lực buông xác ông xuống đất, chẳng rõ bây giờ có thể làm được gì nữa, rồi trong một thoáng đó cậu không nghĩ nhiều đến vậy được, cậu nhắm mắt với tay ra muốn định nắm lấy bàn tay Trần Gia Kiện ở phía trước.
Nào ngờ cậu thật sự nắm lấy được cánh tay ấy, Trần Gia Kiện ngạc nhiên nhìn cậu, lại nhìn đến xác mình đang nằm dưới đất bất động.
"Không thể nào..."
"Có thể đấy! Ông mau quay về đi, kẻo bị quỷ hồn kia bắt đi!"
Làn khói trắng đó vẫn rất ung dung, tự tại, tựa hồ như quỷ hồn cậu nhắc đến kia không phải là nó vậy. Phạm Trí Kiên cũng duỗi ra một cánh tay nắm lấy tay còn lại của Trần Gia Kiện.
"Anh Kiện, đến lúc rồi. Con trai anh tạo nghiệt quá lớn, khiến cho các nữ quỷ không thể đầu thai thành người. Lúc này linh hồn và cơ thể anh yếu nhất, nếu không rời khỏi đây ngay thì đám quỷ kia sẽ nhào đến cấu xé anh để trả thù đó."
"Khải Hưng làm gì cơ?!"
Làn khói trắng trong chốt lát hóa thành màu đỏ nhàn nhạt, Phạm Trí Kiên gấp đến chẳng thể gấp hơn, liền lớn giọng gọi các anh em đến kéo Lô Tam Hộ sang một bên.
"Khoan đã! Anh nghĩ anh đang làm cái trò gì vậy!"
"Cậu bé, anh giống em, đều không muốn người đàn ông này bị tổn thương dù chỉ là một sợi tóc. Thời gian thật sự rất gấp rồi! Nếu em không để bọn anh đi, anh và các anh em khác cũng không còn cách nào khác!"
"A Ngũ! A Ngũ! Em ra đây đi mà!" Lô Tam Hộ gọi sống gọi chết cũng chẳng thấy bóng hình A Ngũ ở đâu, thấy vậy cậu liền cố vùng vẫy thoát khỏi gọng kìm của hai quỷ hồn kia, nhưng chúng lại chẳng mảy may nhúc nhích.
"Anh sẽ không làm gì em đâu! Anh đi đây, em cũng nhanh một chút rời khỏi nơi này đi."
Trần Gia Kiện hòa làm một vào làn khói trắng kia, thế là nó liền như một cơn gió thổi đến bức tường, nhưng làn khói ấy chẳng thể đi xuyên qua bức tường trước mắt nó được. Nó cố thêm vài lần nữa vẫn như thế, rồi Phạm Trí Kiên liền nhanh tay đẩy linh hồn Trần Gia Kiện về phía Lô Tam Hộ.
"Các anh em, chúng đến rồi, chúng ta hiện đang trong tình trạng ngoại bất nhập nội bất xuất, các anh em bảo vệ anh Kiên hộ em!"
Lô Tam Hộ cũng chưa kịp hiểu ra gì thì cuối dãy hành lang đã xuất hiện hai người đàn bà, đèn trong hành lang bắt đầu chớp tắt như chập điện, hai người đó chỉ đứng yên chỗ đó như bức tượng được tạc ra. Làn khói trắng dần dần trở lại thành hình hài một cậu thiếu niên nhỏ con, cậu lùi dần về phía Lô Tam Hộ.
"Các cô đến đây làm gì?"
Phạm Trí Kiên cảnh giác hỏi, cùng với Lô Tam Hộ và hai anh em kia chuyển sang trạng thái phòng thủ, tạo thành một vòng tròn vây quanh linh hồn Trần Gia Kiện.
Hai người phụ nữ đó giống nhau như đúc, ngũ quan trên mặt tinh xảo như những con búp bê hoàn mỹ, nhưng làn da trắng nhợt nhạt và toát ra một loại mùi của xác chết thối rữa. Một trong hai người ngoác cái miệng to như miệng rắn ra cười, ả cười khoái chí được một lúc rồi phóng cánh tay biến thành một con dao sắc bén về phía họ. Phạm Trí Kiên dùng cả hai tay vẽ lên không trung một vòng tròn, liền ngưng tụ thành cái khiên trong suốt đỡ lấy nhát dao ấy.
"Quỷ hồn cấp thấp như mày đừng ngáng đường của bọn tao!" Ả quỷ kia gào lên, gào xong rồi gập bụng lại cười như thể câu nói vừa rồi hài hước lắm.
Ả quỷ mặt u ám đứng bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói cô ta the thé như đang hấp hối, nhưng vào tai năm người Lô Tam Hộ lại rõ mồn một.
"Con trai ông bày trận dưỡng quỷ, hành hạ bọn ta đến khổ, cái giá phải trả tất nhiên là linh hồn của người cha già đáng kính là ông rồi, Trần Gia Kiện."
Trần Gia Kiện tuy không rõ cái gì đang diễn ra nhưng nghe hai chữ "dưỡng quỷ" đã biết là không hay ho gì rồi, ông vùng dậy, hướng mặt về phía ả quỷ kia gào lên. "Con trai tao rất ngoan ngoãn, hiếu thuận, chúng mày đừng bôi nhọ nó như vậy!"
Ả quỷ mặt âm u kia nghe xong biểu tình ả lại càng tâm tối hơn, ả còn lại cười đến thiếu chút ngã ngửa ra sàn mà cười.
Lô Tam Hộ nhân lúc chúng thả lòng cảnh giác liền đem máu chó mực dội về phía chúng, nào ngờ hai ả quỷ không mảy may bị gì, cậu còn vô tình chọc cho chúng điên tiết lên.
"Thằng oắt con! Có biết tao khó khăn lắm mới có được bộ đồ này để diện không? Mày dám phá hỏng nó với cái thứ nước dơ bẩn của mày, chuẩn bị chết đi!"
Phạm Trí Kiên tuy thân thủ mau lẹ nhưng cũng bì không kịp với nữ quỷ kia, hai tay ả hóa thành những đầu dao sắc nhọn ghim vào vai trái của Lô Tam Hộ, tốc lực và sức mạnh quá lớn hất tung cậu ra phía xa. Lô Tam Hộ liên tục ho xù xụ, tay không ngừng lắc mạnh cho chiếc lắc tay đầy chuông kia kêu lên.
"Mày điên rồi hả? Nếu đã nhát gan như vậy thì đừng bày trò làm anh hùng!" Quỷ nữ kia cuối cùng cũng khoái trá cười mấy hồi.
"Hắc Vô Thường, Hắc Vô Thường, em đang ở đâu?"
Trần Gia Kiện nhìn rất không lọt mắt chuyện để một đứa bé vì mình bị thương, ông muốn đỡ cậu lên, nhưng bàn tay lại xuyên qua bả vai phải của cậu một cách dễ dàng.
"Ông chưa biết thuật định hồn...đừng cố, để cháu."
Lô Tam Hộ khó khăn đứng dậy, trong lúc hai nữ quỷ kia đang bước lại gần thì cậu dùng Ngũ Minh Đế Chú về phía chúng, nỗ lực trong vô vọng cuối cùng của cậu ngờ đâu lại có tác dụng, hai nữ quỷ gào thét nhảy ra thật xa, chẳng có thêm hành động nào là muốn lại gần nữa.
Tình hình vốn đã khẩn cấp đến mức muốn nghẹt thở, vài giây sau, cả căn nhà rền vang rung chuyển. Từ đằng sau hai nữ quỷ kia phát ra tiếng thứ gì đó trườn sàn sạt trên sàn với tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc một con rắn đầu người xuất hiện phía sau lưng hai nữ quỷ.
Quái vật thân rắn đầu ưỡn cao đầu nhìn bọn Lô Tam Hộ, thỉnh thoảng còn rít lên vài tiếng như để ra oai, hai nữ quỷ vừa thấy nó liền nhanh chóng lui về phía sau. Ả quỷ hay cười kia cũng im bật, như một sự cảnh báo là nhân vật nguy hiểm nhất cuối cùng cũng xuất hiện, và ả không dám chọc giận nó.
Thân rắn to bằng nửa cái hành lang chỉ động đậy qua lại, cái đầu người hết lắc sang phải vài cái lại lắc sang trái, rồi lại quay một vòng tròn trông không khác gì cái chong chóng, ánh mắt trắng dã trợn to, khuôn mặt ấy chẳng hề có cái miệng nào cả.
Lô Tam Hộ thầm nghĩ thật chẳng biết nó xoay đầu như vậy có chóng mặt không rồi lại tự mắng mình là sao mà ngay cả trong tình trạng như thế vẫn nghĩ đi đâu được.
Để không chọc con "rắn" kia bay đến thì cậu cũng chẳng dám lắc cái vòng tay đầy chuông trong tay nữa, quái vật kia toát ra một loại sát khí áp đảo cả bọn Lô Tam Hộ, làm cho họ chẳng dám nhúc nhích lấy một cái. Dường như đã xác định được mục tiêu của nó, con rắn húc đầu nó về phía Phạm Trí Kiên, chỉ trong cái chớp mắt nó đã cắn nát một phần tay của cậu.
Phạm Trí Kiên là quỷ hồn, nước da vốn đã trắng đến vô hồn, nay bị quái vật đả thương, làn da ấy càng trắng đến độ gần như trong suốt, từ cánh tay đã bị cắn đi một miếng kia của cậu không ngừng chảy ra một dòng khí đen.
Lô Tam Hộ cắn răng nhịn từng cơn đau truyền đến từ bả vai trái đưa tay kéo mạnh Phạm Trí Kiên về phía sau lưng mình, quái thú nhìn cậu tỏ vẻ đầy hưng phấn. Con quái thú này có một cái miệng, nó nằm trên phần thân bị quái thú cẩn thận đè xuống đất để che chở, tính ra cái miệng ấy nằm cách phần đầu người không quá ba mét.
Đuôi rắn phóng đến như tên bắt lấy Lô Tam Hộ và ném cậu sang một bên, vừa hay lúc này Phạm Trí Kiên cùng các đồng chí khác đã tạo xong một vòng tròn kết giới bao lấy họ.
Mặc cho Trần Gia Kiện không ngừng hỏi vì sao Phạm Trí Kiên không cứu cả Lô Tam Hộ, cả bọn vẫn trầm mặc chẳng đáp lấy một lời và cũng không có hành động nào khác.
Quái thú thấy vậy thì xoay mặt đi, Phạm Trí Kiên những nghĩ đây là cơ hội tốt để tấn công nó, liền bắn một đống quỷ hỏa về phía nó, nhưng quỷ hỏa vừa chạm đến da rắn đã bị nó hấp thụ.
Quỷ hỏa được tạo ra từ thịt đã thối rữa của người sống, khi chôn dưới đất từng thớ thịt ấy đã hấp thụ đủ loại âm khí từ nền đất ẩm, sau khi nặn từng thớt thịt thành những viên nhỏ thì đêm phơi dưới trăng tròn, còn đặc biệt phải cách nửa tiếng lại rưới lên một ít máu động vật sống. Sau ba mươi ngày những viên thịt nhỏ ấy, dùng thêm một ít quỷ thuật liền có thể nhẹ hơn không khí mà bay lên và tỏa ra một loại ánh sáng màu vàng nhạt, trở thành một loại vũ khí hoàn hảo để phòng thân của bọn quỷ.
Tuy quỷ hỏa không phải loại vật mang âm tính nặng nhất để trừ tà ma, nhưng đủ để bọn quỷ phải sợ hãi tránh xa, vậy mà quái thú trước mặt hấp thụ toàn bộ như thế chúng chẳng là gì.
Hai nữ quỷ chẳng biết từ đâu ập đến đâm mạnh những cánh tay sắc nhọn của chúng vào vòng kết giới, hai ả quỷ chẳng dừng tay lấy một giây nào, làm cho Phạm Trí Kiên cùng hai anh em còn lại của cậu dần cảm thấy mệt mỏi vì phải dốc toàn bộ linh lực ra duy trì cái kết giới này.
Quái thú kia chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Lô Tam Hộ, nó di chuyển thân thể, tạo thành một vòng tròn xung quanh cậu. Lô Tam Hộ trong tay không có vũ khí, bản thân không có linh lực để bảo vệ mình, nhưng chẳng dám lơ là lấy một giây, thần kinh trong não đều căng đến gần như có thể đứt bất kì lúc nào.
Lô Tam Hộ chỉ là không rõ, rốt cuộc vì sao vẫn không thấy Hắc Vô Thường xuất hiện. Mà thất vọng nhất có lẽ chính là A Ngũ, cậu không nghĩ là y có thể ích kỷ đến mức độ chỉ vì một chuyện cả y và cậu đều không quá rõ xảy ra đã vài trăm năm trước mà bỏ rơi cậu.
"Đứa nhỏ đáng thương, bị bỏ rơi rồi sao?"
Tiếng nói êm dịu như rót vào tai kia rõ ràng phát ra từ quái thú thân rắn đầu người kia, Lô Tam Hộ trợn mắt nhìn nó.
"Đứa nhỏ đáng thương, không cần sợ, ta sẽ không hại con."
Quái thú nói rồi lại di chuyển thêm một vòng xung quanh cậu, nó cất giọng hát bằng thứ ngôn ngữ mà cậu chẳng thể hiểu nổi, Lô Tam Hộ nghe đến mụ mị đầu óc. Một phần lí trí duy nhất còn sót lại của cậu bảo cậu phải bịch tai lại và chạy xa khỏi con quái thú này, nhưng cậu chưa đưa tay lên, đầu óc, tay chân đã không còn là của chính cậu.
"Đến đây đi." Quái thú nhẹ nhàng cất giọng gọi. "Hãy hòa làm một với ta."
Cái miệng trên thân thể nó căng to đến độ Lô Tam Hộ chỉ cần đi thôi cũng dễ dài chui lọt vào cơ thể nó. Từ trong khuôn miệng ấy, những bàn tay xương xẩu trắng toát dần dần mọc ra, chúng vỗ tay vào nhau tạo ra những tiếng lạo rạo nghe đến nổi da gà, Lô Tam Hộ cứ thế từng bước đi đến bên miệng nó.
Quái thú đó dường như chẳng thể kiên nhẫn thêm giây nào nữa, nó chồm cả người đến, nhẹ nhàng đem Lô Tam Hộ nuốt vào bên trong.
Vừa nuốt cậu xong, toàn bộ các lớp vảy trên người nó liền phát sáng, đuôi rắn vung một cái liền làm cho kết giới bọn Phạm Trí Kiên lập nên vỡ toang như những mảnh kính.
"Ôi thứ sức mạnh này!"
Quái thú kêu lên một tiếng trước khi hai nữ quỷ kia khống chế bọn Phạm Trí Kiên, quái thú nhìn họ, ánh mắt vẫn trắng dã, đầy khinh bỉ.
"Ai là Trần Gia Kiện?"