Lúc A Ngũ quay về thì trời cũng đã nhá nhem tối, Lô Tam Hộ vẫn ngồi im như tượng tạc và nhìn chằm chằm ra ngoài khung cửa sổ. Y vừa định trở về mảnh ngọc bội kia thì cậu bất chợt quay lại, ánh mắt Lô Tam Hộ như đang cố gắng nói gì đó với y, nhưng cậu nhìn y chẳng được bao lâu thì cụp mắt xuống.

Lô Tam Hộ lặng lẽ rời khỏi phòng, tiếng cậu mở rồi đóng cửa vang lên trong vài chục giây ngắn ngủi rồi lại trả lại cho căn phòng đơn điệu, buồn tẻ này cái vẻ im ắng của nó.

Đáng lẽ ra A Ngũ phải thở phào nhẹ nhõm vì không cần phải đối mặt với cậu mới phải, nhưng y lại siết chặt tay lại, nhiệt độ trong phòng liền hạ xuống rất nhanh, tất cả đồ đạc trong phòng bắt đầu đung đưa và bay vào không trung. Chợt y phát hiện chính mình có chút không kìm chế được tâm tình, nên thở ra một hơi rồi nới lỏng nắm đấm, đồ đạc liền trở về chỗ cũ.

Lúc này, A Ngũ chẳng thèm quay trở vào ngọc bội mà lại nằm trên giường Lô Tam Hộ. Khắp cái phòng này đều là mùi hương và bóng hình của cậu, Lô Tam Hộ chẳng khác Lô Kiến Quân là mấy, ngoại trừ tính cách của cậu ở kiếp này lại có chút hoạt bát hơn nhiều. Y nhắm mắt dưỡng thần, vốn chẳng muốn nghĩ gì, nhưng chuyện xưa lại như thác lũ kéo đến, ngập tràn cả tâm trí y.

Sau khi đón Lô Kiến quân về phủ, y cũng trở nên bận bịu hơn nhiều. Giải quyết chính sự vốn dĩ đã không đơn giản gì, nay còn phải trông nom thêm người anh bị hành hạ đến tâm trí không mấy minh mẩn này của y, từ sáng đến tối muộn y mới có chút thời gian giành riêng cho mình.

Cũng không phải Lô Khả An ngốc nghếch không cho hạ nhân chăm sóc Lô Kiến Quân, nhưng mỗi khi có người lạ đến gần mình, cậu sẽ bắt đầu nháo loạn, đôi khi còn quay ngược lại đánh cả hạ nhân đến sương phòng mình.

Lô Khả An hết cách nhìn người đang cuộn tròn lại ngủ trong lòng mình như con mèo nhỏ, mái tóc y đen tuyền, dài đến thắt lưng hệt như một dòng thác, cái miệng nhỏ lâu lâu sẽ gọi y khi ngủ mơ, y luôn ước gì những ngày bình yên như vậy sẽ tiếp tục kéo dài.

Quản gia phủ y có đứa cháu gái bằng tuổi y, vừa hay làm a hoàn trong phủ, tiểu nữ tử có vóc dáng nhỏ bé, so với Lô Kiến Quân thấp hơn một tí, tính tình lanh lợi, nói ít làm nhiều, rất biết nhìn sắc mặt mà đoán ý, Lô Khả An vì thế cũng rất chiếu cố nàng. Vừa vặn thấy nàng có thể cùng Lô Kiến Quân trò chuyện, thế là liền sắp xếp cho nàng theo hầu cậu.

Cậu ở phủ y không bao lâu thì hoàn toàn phục hồi lại tâm trí, đã có thể cười đùa nhiều hơn, hơn nữa luôn thích dính lấy y, Lô Khả An tất nhiên chẳng thể nào cầu gì hơn nữa.

Chẳng qua, không được bao lâu thì Lô Khả An phát hiện a hoàn kia có cảm tình với bào huynh* của y. Vốn lúc đầu khi nhìn cậu cùng nàng khanh khanh ta ta thì y cũng chỉ nghĩ là bản thân hẳn là cảm thấy trống vắng vì không còn là người mà cậu tìm đến đầu tiên khi muốn kể chuyện vui, càng về sau thì y càng cảm thấy uất ức, khi gặp cậu thì y chỉ mỉm cười mà thôi, chẳng buồn nói nhiều.

(*Bào huynh: anh ruột)

Tuy là huynh đệ xa cách đã lâu, nhưng Lô Kiến Quân làm sao không hiểu y đang cảm thấy khó chịu, cậu cứ nghĩ nếu mình tránh xa y một chút thì y phải thấy vui mới đúng. Chẳng qua nghĩ thế nào thì cậu vẫn không mong người kia bị tổn thương, hiếm hoi một lần liền xuống trù phòng học nấu ăn.

"Hôm nay đệ mà không đệ mà không ăn hết thì đừng có gặp ta nữa."

Lô Khả An hơi bất ngờ trước mấy món rau đơn điệu được bày ra trước mặt, y hết nhìn thức ăn trên bàn lại đưa mắt nhìn Lô Kiến Quân, dưới ánh mắt ngập tràn hi vọng của cậu, y nuốt vào bụng hết những món ăn kia.

Hậu quả đem lại cũng không phải không lường trước được, Lô Khả An cư nhiên cả một đêm đều đau bụng, ói mửa liên tục đến rất khuya mới bất quá ngủ được một chút, vừa nghe tiếng cửa mở y đã mở mắt cảnh giác, khi nhìn thấy bóng dáng Lô Kiến Quân vụng về vừa cầm thau nước vừa cầm đèn lồng rọi sáng đường lại quyết định giả ngủ.

Lô Kiến Quân ngồi ở đầu giường dùng khăn lau mồ hôi cho y, rồi lại luống cuống ba hồi đem chăn phủ lên người y, ba hồi đem chăn bỏ ra, y nhíu mày, tỏ vẻ khó chịu, cậu liền dừng tay, không dám làm gì nữa.

"A Ngũ, ta đánh thức đệ sao?"

Lô Khả An không đáp, đã quyết thì phải làm cho đến cùng, y chuyển người nằm quay mặt về phía Lô Kiến Quân, hít thở đều đặn như đang ngủ rất ngon. Trên đầu liền truyền đến tiếng thở phào nhẹ nhõm, người kia đưa tay đến vuốt vuốt tóc y.

"Đúng là đồ ngốc, đã biết không ăn được thì đừng có ăn. Ta cũng chỉ là nhất thời tự ái mới đùa như thế, đệ không biết tự yêu thương bản thân chút nào."

Giọng nói rất nhỏ, Lô Kiến Quân cứ như đang tự trò chuyện với mình vậy, tay đang vuốt tóc y cũng dừng lại.

"Đệ biết không, thật ra ta vẫn luôn rất thích đệ. Rõ ràng giữa huynh đệ mà lại có thứ tình cảm này quả là trái với luân lý, nhưng ta không thể ngăn cản con tim mình được. Nhị đệ vì biết điều này nên luôn lấy nó ra đe dọa ta."

"A Ngũ, chỉ một chút thôi, ta muốn ở bên đệ lâu hơn."

Thanh âm dịu dàng như suối nước, róc rách róc rách rót vào tai Lô Khả An, nghe đến đấy thì trái tim y cũng chẳng kìm nổi mình mà run lên bần bật rồi đập mạnh liên hồi, khuôn mặt y dần dần đỏ lên đã lật tẩy y. Vừa nhận ra những gì mình nói đều bị y nghe thấy sạch sẽ, Lô Kiến Quân hoảng hốt đến mức chỉ muốn nhảy ra thật xa, nhưng chưa làm gì thì đã bị y nắm lấy tay và kéo lên giường.

Lô Khả An khỏe hơn cậu rất nhiều, không tốn sức đã dễ dàng đem cậu đè dưới thân. Y nhìn khuôn mặt đỏ lựng dưới ánh nến mập mờ của người kia, nhìn đến mê man. Rồi lại như kẻ say không thể điều khiển nổi bản thân mình, y cúi đầu xuống hôn lên môi cậu.

Lô Kiến Quân chỉ run lên một cái, nhưng không có ý định phản kháng, ngược lại còn chủ động mở miệng để y luồng lưỡi vào trong khoan miệng cậu. Y dùng sức hung hăng hôn cậu, mãi đến khi cậu gần như thở không nổi nữa mới luyến tiếc rời khỏi bờ môi ấy.

"A Ngũ..."

Người nằm dưới thân dùng chất giọng mềm nhũn gọi y, đôi mắt có chút ướŧ áŧ như mời gọi y chà đạp cậu. Lô Khả An cuối cùng cũng vứt đi luôn chút lí trí còn sót lại ra sau đầu, bắt đầu vừa hôn vừa gặm chiếc cổ trắng nõn ấy.

"Đừng...ta dơ bẩn như vậy..."

Lô Khả An nghe vậy thì cảm thấy phi thường tức giận, liền dùng tay siết chặt hai cánh mông của Lô Kiến Quân, còn cố tình cắn mạnh một cái khiến cậu oai oái kêu lên.

"Không được nói như vậy lần nữa, nếu huynh cứ nói như vậy đệ sẽ không thèm để ý đến huynh nữa."

Lô Khả An nhanh nhẹn đem y phục trên người Lô Kiến Quân lột sạch, rất thuần thục cử động tay an ủi côn ŧɦịŧ của cậu khiến cậu rên lên mấy tiếng. Trước đây y chưa từng thử qua với nam nhân, khi cậu xuất rồi thì y cũng chẳng rõ phải làm gì nữa. Cậu nheo mắt nhìn cái người to con kia bối rối hết đưa tay lên lại bỏ tay xuống hệt như lúc cả hai còn nhỏ, lại vui vẻ cười ra tiếng.

Lô Kiến Quân khoác hờ áo lên người, để y nằm trên giường đợi rồi chạy về sương phòng, y nằm đó chờ đến sốt cả ruột vẫn không thấy cậu về, nhớ lại hình ảnh cậu yếu đuối nằm dưới thân mình vừa thở dốc vừa rêи ɾỉ lại kìm nén không được đưa tay xuống tự an ủi mình.

Đúng lúc đến đoạn cao trào thì cậu quay lại, Lô Khả An còn chưa kịp ngồi dậy đã bị cậu dùng tay ép ngực y, đè y xuống. Bản thân cậu thuần thục cầm lấy côn ŧɦịŧ kia, rồi dùng huyệt khẩu ma sát đỉnh côn ŧɦịŧ vài cái khiến y hít vào một hơi mới từ từ để thứ vừa nóng vừa cứng ấy sáp nhập vào huyệt động.

Tự mình nới lỏng huyệt động thật không dễ dàng, nên côn ŧɦịŧ chỉ đi vào được một nửa, Lô Kiến Quân đã bắt đầu cảm thấy có chút đau, Lô Khả An lại hoàn toàn bị du͙ƈ vọиɠ che mắt, y nắm lấy hai cánh mông cậu, rồi đẩy mạnh lên, khiến cho côn ŧɦịŧ mạnh mẽ đâm xuyên vào huyệt động nhỏ bé.

"A! Đệ nhẹ một chút...của đệ lớn như vậy..."

Nội bích bất ngờ tiếp xúc với côn ŧɦịŧ truyền đến cảm giác vừa có chút đau lại vừa đem lại kɦoáı ƈảʍ khiến Lô Kiến Quân không kìm nén được rêи ɾỉ mấy tiếng, Lô Khả An nhếch mếp cười, tự y cảm thấy vị trí này kì thật không tệ.

Y không chút lưu tình ở trong huyệt động kia cuồng mãnh trừu sáp, cả người Lô Kiến Quân gần như vô lực, thắt lưng mềm oặt đung đưa theo luật động, cậu sớm đã chỉ biết vừa rêи ɾỉ vừa ô ô khóc lên vì bị từng cơn kɦoáı ƈảʍ ập đến nhấn chìm.

Cơn khát của tiểu huyệt cứ như chưa được thỏa mãn, nó tham lam siết chặt lấy côn ŧɦịŧ của y, nhưng "vị tiểu ca" này làm sao dễ dàng thua cuộc được, trừu sáp một lúc lâu cũng chẳng chịu xuất.

"Huynh trưởng, gọi tên ta đi."

Lô Kiến Quân bị động đến mê man, chỉ biết vừa dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ mấy tiếng vừa đưa đôi mắt như thỏ con nhìn y. Lô Khả An vuốt má cậu, côn ŧɦịŧ lại lớn thêm một vòng khiến cho cậu khóc nức lên.

"Ô ô, không muốn đâu, đệ mau dừng lại, cứ như vậy thì ta chết mất..."

Có cái gì đó trong đầu y nổ mạnh một cái, y liền đem cậu áp xuống giường, ban nãy y đã chẳng phải nhẹ nhàng gì rồi, giờ lại càng tăng nhanh tốc độ và lực đạo trừu sáp. Lô Kiến Quân có chút uất ức dùng hai tay bám lấy lưng y, thoải mái ở trên lưng y như mèo nhỏ cào cào.

Cậu bị làm lâu như vậy đã bắn ra hai lần, chỉ có y dường như chưa được thỏa mãn mà tiếp tục hung hăng chà đạp tiểu huyệt kia. Y cúi đầu lưu lại rất nhiều dấu hôn trên cổ, ngực, bắp đùi y mới hừ nhẹ một cái đem dịch thể đều ở bên trong nội bích xuất ra.

Lô Khả An thỏa mãn đem côn ŧɦịŧ rút ra, mà dịch thể cũng theo đó trào ra, Lô Kiến Quân đưa cánh tay gần như chẳng còn chút lực sờ thứ dịch đặc ấy đang chảy khỏi huyệt động, lại có chút tức giận.

"Cư nhiên đặc như vậy! Đệ còn dám xuất bên trong ta! Nếu ta là nữ nhân thì chắc chắn sẽ hoài thai của đệ rồi!"

Y thoải mái cười, đem người nọ hôn mấy cái rồi gọi hạ nhân đung nước đem đến cho y và cậu tẩy rửa.

Nhớ đến đấy chẳng biết sao A Ngũ lại cảm thấy du͙ƈ vọиɠ đã chôn đi thật sâu kia rục rịch như muốn tỉnh dậy, y hừ một tiếng, xoay người hướng mắt vào tường.

Đám hạ nhân hầu hạ đêm đấy có cả Sơn Trà, từ đêm ấy tất nhiên mối quan hệ giữa huynh đệ bọn họ tiến triển hơn rất nhiều, nhưng y lại liên tục cảm thấy a hoàn kia luôn nhìn mình bằng ánh mắt rất thâm độc.

Y cũng chỉ nghĩ là y hoang tưởng, mãi đến lần kia, y ngồi ở cánh đồng nhìn trời mây, bị Lô Kiến Quân kéo về gốc cây hòe gần tứ hợp viện, y thấy trong lòng một trận khó chịu, lại thoang thoáng nghe giọng Sơn Trà gọi y là "đồ ngáng đường", trước khi y kịp làm gì thì đã ngã lăn ra, mất hết ý thức.

Cảnh vật dồn dập chuyển động, dừng lại ở khung cảnh một buổi chiều bình yên, Lô Khả An đứng ở gốc cây hòe chờ Lô Kiến Quân, y cũng chẳng rõ rốt cuộc vì sao cậu phải hẹn y ra đây. Lô Kiến Quân từ xa thấy y đã nhẹ nhàng mỉm cười, khiến cho bản thân y không thể không cười theo.

Trong một cái chớp mắt, y cảm thấy trước ngực đau buốt, rồi y đưa mắt nhìn khuôn mặt mang theo tươi cười tàn độc của cậu, và chủy thủ đang ghim vào ngực mình, y loạng choạng bước về sau, cậu lại càng đắc ý hơn, một tay đẩy y té xuống giếng nước ngay sau lưng y.

"Chỉ cần ngươi chết đi, sẽ không còn ai cản trở ta đến với Sơn Trà nữa."

Đầu tiên là Lô Khả An cảm thấy bất ngờ, một câu tại sao cũng chưa kịp hỏi, sau đó thì y thấy hận. Đúng rồi, khi nước trong giếng ngập vào khoan mũi, khiến cho y khó thở, lại thêm đau đớn từ ngực truyền đến, thêm cả câu nói của người kia khiến y cảm thấy phi thường phẫn nộ.

"Tại sao ngươi lại làm như vậy?"

A Ngũ gào lên một tiếng, khi hoàn toàn tỉnh táo, y mới phát giác mình đang đè Lô Tam Hộ dưới thân. Y vô thức trở về hình dạng đáng sợ ngày hôm ấy, mái tóc rối bù, Hác phục đẫm máu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cậu.

Thiết nghĩ Lô Tam Hộ có lẽ đã bị dọa đến chẳng thể nói lên lời, trong lòng A Ngũ vừa lo lắng lại vừa khó chịu, nghĩ đến đấy y chua xót cười mấy tiếng. Cái con người này dù như thế nào vẫn không thể khiến y dừng bận tâm, lại ngẫm bản thân thật sự quá ngu ngốc khi vừa hận vừa yêu người này.

Lô Tam Hộ đưa tay lên vuốt ve bờ má của A Ngũ, tay cậu có chút run rẩy, nhưng được một lúc thì không còn nữa.

"A Ngũ, làm sao vậy? Em đau chỗ nào?"

Vẫn là câu nói đó, vẫn cái thái độ quan tâm ấy khiến cho A Ngũ đang muốn xuống tay bóp nát cổ cậu phải dừng lại. Lô Tam Hộ đưa bàn tay còn lại lên sờ má y, có chút không biết phải làm gì tiếp. Y hất tay cậu ra, không thèm nói gì liền trở về ngọc bội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play