"Chỉ cần ngươi giải thoát ta khỏi đống xiềng xích này, ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi cô ta."

Lô Tam Hộ nhìn ra phía sau nữ quỷ liền thấy đứa nhỏ trong giấc mơ của mình, chân phải của nó vẫn bị xích lại.

"Mau lên, ngươi không sợ nó sẽ bắt ngươi theo sao?"

"Cái...cái gì mà bắt theo!?"

Quả như tiểu quỷ kia nói, nữ quỷ đã dừng gào thét, nó bắt đầu nhích từng chút lại gần cậu, Lô Tam Hộ biết rõ trong tình huống này thì cậu phải đứng dậy và chạy đi thật xa, nhưng mà hai cánh tay của nữ quỷ đã nhanh chóng nắm lấy mắt cá chân của cậu khiến cậu chẳng còn làm gì được nữa.

"Chìa khóa em nói anh không có! Anh đã từng làm gì em đâu chứ! Em mau nghĩ cách cứu anh đi!"

"Ta mới không tin, cả đám các ngươi đều là lũ hỗn đản, tại sao lại nghe lời con đàn bà đó như vậy!"

Lô Tam Hộ chảy mồ hôi ròng rã, một con quỷ vô duyên vô cớ đến cửa hàng đòi mạng cậu, con quỷ còn lại thì cứ khăng khăng cho rằng cậu giữ chiếc chìa khóa giải thoát cho nó, bây giờ cậu cũng chẳng thể chọc giận tiểu quỷ kia vì nó là đường sống cuối cùng của cậu rồi.

"Được rồi được rồi! Là anh giấu chìa khóa! Em mau mau đuổi nữ quỷ này đi trước đi! Nếu không anh sẽ không giúp em đâu!"

Tiểu quỷ nghe cậu nói vậy liền trưng ra khuôn mặt "quả nhiên là ngươi giấu", nó nhún người một cái đã bay đến trước mặt cậu. Nữ quỷ kia vừa thấy nó, chẳng hiểu sao điên cuồng bò về phía sau, nhưng tay chân đã không còn, cho dù nó cố gắng cỡ nào thì tốc độ lùi về phía sau của nó chậm vô cùng.

Tiểu quỷ liếc nhìn nữ quỷ đang sợ hãi kia lại nhìn sang tứ chi đang nằm khắp nơi trong cửa hàng, im lặng cúi người đi nhặt chúng. Nữ quỷ thấy nó làm vậy, cũng không còn sợ hãi nữa, cô im lặng nhìn theo nó. Nó đem tay, chân đặt trước mặt cô rồi búng tay một phát, nữ quỷ liền trở lại hình dạng ban đầu, chỉ tiếc chiếc đầm cô ta đang mặc vẫn nhuốm đầy máu.

Khi nữ quỷ hồi phục lại bộ dáng bình thường cũng là lúc toàn bộ máu trong cửa hàng biến mất không một dấu vết, đến bộ quần áo dính đầy máu của Lô Tam Hộ cũng trông mới tinh tươm.

"Cô đã chết rồi, không còn ai cứu cô được nữa đâu." Tiểu quỷ lạnh lùng nói.

"Không thể nào..." Nữ quỷ giận dữ hướng đứa nhỏ la lên một tiếng, máu trong hốc mắt cô lại bắt đầu chảy ra không ngừng. "Không thể nào! Không thể nào!"

"Cô đã chết rồi." Tiểu quỷ rất kiên nhẫn lặp lại lần nữa.

"Tôi chưa chết! Tôi chưa chết!"

Nữ quỷ càng giận dữ thì máu trong hốc máu chảy ra lại càng nhiều. Lô Tam Hộ đứng phía sau tiểu quỷ chỉ muốn ngất đi cho lành, nhưng lại sợ đứa nhỏ này chọc giận nữ quỷ kia. Chỉ cần nữ quỷ giận, chắc chắn sẽ mất hết lí trí mà tấn công tiểu quỷ. Nhìn đứa nhỏ này yếu ớt như vậy, không chừng nữ quỷ kia chưa kịp dày vò nó, nó đã hồn phi phách tán rồi. Hơn nữa, nếu đứa nhỏ này chết rồi, người tiếp theo bị lấy mạng chắc chắn chỉ có thể là cậu.

"Em làm ơn đừng có chọc giận cô đó được không vậy hả?" Lô Tam Hộ lí nhí nói.

Tiểu quỷ chẳng đáp lấy một lời, làm bộ như vừa rồi không nghe cậu nói gì.

Lô Tam Hộ trong lòng rất bực bội, thế nhưng cậu tự hiểu rõ mình cần tiểu quỷ này cứu, cho nên cũng không nhiều lời nữa. Nếu như tiểu quỷ không sợ, tức là nó tự có cách đối phó với nữ quỷ kia.

Nữ quỷ kia chỉ trong một cái chớp mắt mà đã hóa lại thành bộ dạng không còn tứ chi, cô đau khổ nằm trên sàn nhà khóc.

"Cô còn có cơ hội đi đầu thai mà, tại sao lại cứ phải vấn vương ở đây?" Tiểu quỷ hỏi.

Nữ quỷ dường như chẳng nghe thấy nó nói gì, máu từ hốc mắt cứ trào ra, từng tiếng gào thét trong đau đớn nghe đến tê tái nỗi lòng Lô Tam Hộ.

Lô Tam Hộ chưa từng dám nhận mình là người can đảm. Cậu tự hiểu rõ trong tình cảnh phải đối mặt với những chuyện linh dị, ma quái thì chắc chắn cậu là người đầu tiên co giò lên cổ mà chạy thoát thân. Bản thân cậu cũng chẳng hiểu cậu lấy đâu ra dũng khí mà nắm lấy góc áo bẩn thỉu của tiểu quỷ đang chắn trước mặt nữa.

"Anh xem cô này chắc là bị người ta hãm hại rồi..."

Tiểu quỷ xoay người lại nhìn Lô Tam Hộ, mãi đến khi cậu chịu mặt đối mặt với nó, nó mới đảo mắt một cái.

"Ê, em làm vậy là có ý gì vậy hả?"

"Nhìn tình trạng cô ta như vậy là đủ hiểu rồi, thiên tài."

Lô Tam Hộ ngượng ngùng cúi mặt nhìn chân.

"Làm ơn giúp tôi với..." Nữ quỷ nói với tiểu quỷ.

"Ta không giúp cô được." Tiểu quỷ lạnh nhạt nói. "Cô đi mà cầu vị thiên tài này đi."

Nữ quỷ thật sự đem lời nói của tiểu quỷ này tưởng là thật, lần này cô hướng Lô Tam Hộ cầu giúp đỡ. Cậu thật sự cảm thấy nhức đầu vô cùng. Lẽ nào quỷ đều không nói lí lẽ như vậy sao? Lúc đầu thì điên cuồng muốn lấy mạng cậu, lúc sau thì khóc lóc thê lương đòi cậu giúp đỡ.

Lô Tam Hộ nhìn nữ quỷ kia, có lẽ là do nhìn đã đủ lâu để cậu không còn cảm thấy cô đáng sợ nữa, nên cậu cũng vững dạ hơn khi đáp lời nữ quỷ.

"Xin lỗi, tôi không thể, tôi không phải là pháp sư trừ tà gì đâu mà."

"Nếu cậu không giúp chúng tôi...người tiếp theo sẽ là cậu...cô ta sẽ không để cho cậu được yên đâu..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play