Nếu bạn phải chứng kiến cảnh bản thân mình bị người khác hãm hiếp liên tục nhiều lần như vậy, liệu bạn có thể giữ nổi bình tĩnh không? Đương nhiên là không. Lô Tam Hộ cũng vậy, chẳng qua chỉ có lòng cậu dậy sóng mà thôi, ngoài mặt cậu lại chỉ lộ ra một vẻ bình thản đến kì lạ. Hắc Vô Thường nhìn biểu cảm hơi ngoài ý muốn này của cậu, chẳng rõ cậu có muốn tiếp tục xem hay không nên cứ đưa đôi mắt to tròn nhìn cậu.

"Thôi đủ rồi."

Lô Tam Hộ nói nhỏ, lời vừa dứt, bóng tối dần dần bao phủ khung cảnh xung quanh, mãi đến khi chẳng còn một tia sáng nào nữa thì Lô Tam Hộ mới khẽ khàng cất bước tiến về phía trước. Hắc Vô Thường không nói gì, im lặng đi theo cậu.

Giây phút chứng kiến Lô Kiến Quân – hay nói đúng hơn là cậu của tiền kiếp bị đám người kia dày vò không khác nào một thứ đồ chơi khiến cho cậu cảm thấy sợ hãi cùng cực, càng nhìn khung cảnh ấy cậu càng hít thở không thông. Trong lòng liền không ngừng sinh ra cảm giác bản thân thật dơ bẩn, mặc dù đại não cậu luôn khăng khăng cho rằng cậu là Lô Tam Hộ của hiện tại, không phải là Lô Kiến Quân của ngày trước.

Nhờ ánh sáng của chiếc đèn lồng trong tay mà Hắc Vô Thường có thể dõi theo biểu cảm của Lô Tam Hộ, nhưng cái sự bình thản này khiến cho nó cảm thấy Lô Tam Hộ thật ra cũng rất dũng cảm, nó những nghĩ rằng cậu phải cảm thấy tức giận văng tục hoặc buồn bã đến phát khóc. Thế là, nó cất giọng non nớt trò chuyện với cậu.

"Ngươi có muốn xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo không?"

Lô Tam Hộ không đáp.

"Ngươi không muốn biết ai là người đã phong ấn A Ngũ lại?"

Lô Tam Hộ đứng khựng lại, đột nhiên xoay mặt nhìn sang Hắc Vô Thường.

"Ngươi có muốn biết vì sao ngay từ đầu nữ quỷ kia đến báo mộng ngươi không?"

Tuy rằng Lô Tam Hộ không có cách nào nhớ lại lời mà Hắc Vô Thường đã hứa với cậu của kiếp trước, cũng chẳng thể hiểu nổi chấp niệm mong cậu tiếp tục nhớ lại những chuyện đã từng xảy ra đời trước của nó nhưng cậu cảm thấy mọi chuyện có thể không thật sự đơn giản như mình nghĩ.

Có một số việc, một số thứ, một số người, tốt hơn hết đừng bao giờ nhớ lại nữa thì hơn. Dẫu thế nào thì thời gian cũng đã lặng lẽ trôi qua, sai thì cũng sai rồi, có cố chấp vấn vương cũng chẳng thể giải quyết được gì.

Mặc dù hiểu rõ điều này, nhưng sự tò mò về nữ quỷ không có tứ chi từng tìm đến trong mơ, sự tò mò về người từng phong ấn A Ngũ lại nơi đấy giếng kia ùn ùn kéo đến từng đợt như cơn sóng dữ dội, nếu chỉ một giây không cẩn thận thôi, Lô Tam Hộ sợ rằng chính mình sẽ mặc kệ mọi thứ mà hành động theo cảm tính.

Bên kia, Hắc Vô Thường cũng không có động tĩnh gì, nó im lặng dõi theo mọi biểu cảm trên khuôn mặt cậu. Ngay lúc ấy, Lô Tam Hộ chậm rãi tiến về phía trước, bước chân nặng trịch vang lên trong bóng tối mênh mông càng nghe lại càng trĩu nặng lòng người, Hắc Vô Thường vô cùng hiểu ý mà nhanh chân đi trước cậu để mở đường.

Càng tiến về trước, Lô Tam Hộ lại càng cảm thấy tâm trạng bất an vô cùng, con tim vì sự kích thích quá độ này mà sớm đã nhảy loạn xạ trong lồng ngực cậu. Khung cảnh tiếp theo đập vào mắt cậu chính là ngọn lửa hung dữ đang nuốt trọn căn tứ hợp viện trông vô cùng quen mắt kia và những tiếng người kêu gào, tiếng khóc thảm thiết không ngừng truyền đến bên tai, khung cảnh trước mắt hệt như địa ngục.

Ấy vậy mà Lô Tam Hộ lại chẳng chùn bước, cậu mơ màng cảm nhận được một cái gì đó đang thức tỉnh trong mình, nhưng chính cậu cũng không thể nào miêu tả chính xác được cái cảm giác ấy.

Cô gái đang đứng giữa gian nhà cười đến đôi vai nhỏ run lên bần bật, cô đang khoác trên người bộ hỉ phục đỏ tươi, giữa cái quang cảnh như địa ngục này trong cô đáng sợ như một lệ quỷ vậy.

Xen giữa tiếng cười điên dại của cô là từng tiếng khóc đứt quãng, tiếng khóc ấy theo gió dìu dặt, luyến lưu bên tai Lô Tam Hộ, nếu phải so sánh với tiếng móng tay cạ vào bảng đen thì cậu cho rằng thứ âm thanh ấy hãy còn dễ nghe hơn tiếng khóc của cô gái này.

Cô dường như phát hiện ra Lô Tam Hộ đang nhìn mình liền chậm rãi xoay người lại, trên mặt cô dính một lớp máu đen khô đặc khiến cho cậu không thể nhìn rõ ngũ quan của cô. Cô gái dùng tà áo lau vội những giọt nước mắt chưa kịp chảy xuống má, đôi mắt lanh lợi híp lại, miệng nhỏ vẽ ra một nụ cười dịu dàng, nhưng không hiểu sao, Lô Tam Hộ lại nhìn đến nổi cả da gà.

Cô gái chậm rãi đi về phía cậu, giữa biển lửa mà bước chân cô lại ung dung, có chút khoan thai, dịu dàng đúng với một thiên kim tiểu thư.

"Kiến Quân, Kiến Quân, thiếp có đẹp không?"

Rõ ràng biết đây là hình ảnh của kiếp trước, cô gái kia không cách nào chạm vào chính mình, và mình cũng chỉ xem với vai trò của một khán giả, nhưng bản tính sinh tồn của con người lại mạnh mẽ vô cùng khi rơi vào tình cảnh bị đe dọa như vậy, khiến cho Lô Tam Hộ bất giác lui dần ra sau.

Hắc Vô Thường nắm chặt lấy tay cậu để kéo cậu đứng sang một bên, Lô Tam Hộ lúc này mới vừa vặn phát hiện ban nãy mình đứng ở phía trước của Lô Kiến Quân, chẳng trách gì lại có cảm giác ánh nhìn của nữ quỷ kia chân thật như vậy.

Lô Kiến Quân đứng đó như trời trồng, ánh mắt hỗn loạn nhìn nữ nhân vừa lạ lẫm lại vừa có chút quen thuộc trước mắt. Khi cô gái mặc hỉ phục kia vừa chạm tay vào cậu, cậu lại mạnh mẽ lùi ra sau, khuôn mặt lộ vẻ thương tiếc.

"Tại sao muội phải làm vậy?"

Cô gái kia vừa nhìn thấy Lô Kiến Quân tránh mình như tránh tà ma thì càng cười đến thống khoái, lại còn đem chiếc ngọc bội của A Ngũ quăng ra trước mặt Lô Kiến Quân.

"Nam nhân ta không thể có, người khác cũng không thể có! Lô Kiến Quân, kiếp này Lô Khả An không thể thắng ta, mà đến kiếp khác, hắn cũng không có cơ hội! Các ngươi sẽ vĩnh viễn nhất phách lưỡng tán*!"

(*Nhất phách lưỡng tán: mỗi người một ngả)

Lô Kiến Quân chính vì từ nhỏ đã phải chứng kiến mẹ ruột bị cha ghẻ lạnh, hắt hủi nên cậu chẳng muốn trở thành một người như cha, nếu như đã không yêu ai thì sẽ không tiến đến cùng người đó, như vậy sẽ không phải làm cho bất cứ cô nương nào phải uổng phí đi tuổi xuân tươi đẹp nhất đời mình cho cậu. Chỉ là cậu chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày cô gái trước mắt mình dám gây ra một chuyện động trời như vậy.

"Chính vì thế mà muội muốn thiêu trụi cả phủ?"

"Phải! Ta không thể thoát khỏi cái chết, nếu đã thế thì Kiến Quân chàng cũng phải đi theo ta."

Lô Tam Hộ chứng kiến cảnh Lô Kiến Quân cùng cô gái kia bị thiêu rụi đến cháy cả da thịt, trong lúc cô gái đang quằn quại vì đau đớn, khuôn mặt cô bỗng chốc trở nên dữ tợn, đầu cô nghiêng đến chín mươi độ nhìn chăm chăm về phía cậu.

Lửa trên người cô dần dần tắt đi, cô bắt đầu di chuyển tay chân bị cháy đen của mình bò về phía Lô Tam Hộ và Hắc Vô Thường, nó thấy vậy, không chút chần chừ nhảy ra trước mặt cậu niệm một câu gì đó, đèn lồng trong tay phát sáng đến chói cả mắt khiến cho Lô Tam Hộ phải nheo mắt lại. Khi cậu mở mắt ra thì phát hiện ra chính mình cùng Hắc Vô Thường đang đứng bên trong chiếc đèn, ngoài kia lửa đã dập tắt, nữ quỷ kia chẳng còn thấy đâu nữa.

Cả người Lô Tam Hộ như không còn chút sức lực nào, cậu dựa vào vách đèn lồng từ từ trượt xuống đất, sắc mặt tái mét lại, cậu không thể phủ nhận là vừa rồi cậu không bị dọa sợ. Rõ ràng nữ quỷ này trông còn chẳng có gì ghê gớm bằng những quỷ hồn khác, nhưng khi cô vừa quay đầu lại nhìn thẳng vào cậu, cậu lại có cảm giác đôi mắt giận dữ pha lẫn thất vọng kia nhìn thấu cả linh hồn, nhưng thể chỉ cần nhìn thêm chút nữa thôi thì cậu cũng có thể bị cô giết chết.

Hắc Vô Thường không nói lời an ủi vô lí, nó tháo chiếc áo đang khoác trên người xuống rồi phủ lên đầu cậu, chiếc áo lập tức phóng to ra, bao phủ cả người Lô Tam Hộ. Hắc Vô Thường khẽ nói một câu "chúng ta về thôi" rồi chẳng nói thêm bất kì lời nói nữa.

Bốn vách đèn lồng dần dần hiện lên từng con chữ ngoằn ngoèo, khi chúng đã nằm chằng chịt khắp bốn vách đèn, Hắc Vô Thường mới một kiếm chẻ đôi nó. Lô Tam Hộ nghe tiếng kiếm mới ngước đầu lên, chiếc đèn bị chém làm hai mảnh kia vừa tách ra liền tan biến như chưa từng xuất hiện. Cậu bèn đưa mắt nhìn quanh, sau lưng là con sông Vong Xuyên và cầu Nại Hà, trước mặt là đá Tam Sinh, về phía bên phải còn có nồi canh của Mạnh Bà và đài Vọng Hương.

"Hắc Vô Thường, thật hiếm khi thấy ngài đưa ai đó đến đây."

Hắc Vô Thường vừa thấy bà lão hiền từ với mái tóc trắng như mây kia liền vui vẻ chạy đến nắm tay bà đưng đưa trong gió, bà cũng nhẹ nhàng xoa đầu rồi đưa cho nó một chiếc kẹo.

"Mạnh Bà, ngươi hẳn là còn nhớ Kiến Quân đi?"

Mạnh Bà mỉm cười theo ngón tay của Hắc Vô Thường nhìn về phía Lô Tam Hộ, bà đến đỡ cậu đứng dậy.

"Lô Tam Hộ, tiền kiếp là Lô Kiến Quân. Ngươi từng đứng ở đồng hoa bỉ ngạn chờ một người."

Trên đường xuống địa phủ, cậu đúng là có từng nhìn thấy ảo ảnh đó, đường Hoàng Tuyền lót đá nhặt ở ven bờ Vong Xuyên, trăm năm trôi qua dường như đã bị những đôi chân nặng nề có, nhẹ nhàng có, hối hả có, mà chậm rãi cũng có của các vong hồn mài mòn, đồng hoa bỉ ngạn như tấm thảm đỏ thẫm màu máu trải dài đến tận chân trời từng là người bạn thân thiết cùng cậu chờ A Ngũ.

"Ngươi có chờ được hắn không?"

Từng nghe nói, đá Tam Sinh được khắc hết ba kiếp của một linh hồn, mà chữ trên đá ấy chỉ có một mình Mạnh Bà có thể xem hiểu. Bà đã phải xem số kiếp của các linh hồn trong suốt hàng vạn nghìn năm, từ sớm đã xem đến không còn cảm xúc nữa, chẳng hiểu tại sao lại đối với câu chuyện của Lô Tam Hộ sinh hứng thú. Cái khiến cậu ngạc nhiên chính là vì sao bà lại không tự xem trên đá Tam Sinh khắc những gì mà lại phải hỏi cậu. Mạnh Bà dường như đọc được ý nghĩ trong đầu của cậu nên cười nhẹ rồi mới giải thích.

"Cô nương ấy đã đoạt mất một trang trong sổ sinh tử của phán quan, vừa hay trang đó ghi chép kiếp này của ngươi cho nên trên đá Tam Sinh chỉ có khắc lại câu chuyện tiền kiếp mà thôi."

Rõ ràng đây là điều mà người ta vẫn bảo là thiên cơ, mà thiên cơ thì bất khả lộ, Mạnh Bà lại dễ dàng đem chuyện này ra nói cho cậu biết, cũng chẳng biết mục đích phía sau hành động này của bà là gì.

"Cháu đã chờ được cậu ấy."

Mạnh Bà nhìn vẻ mặt phòng bị cùng biểu cảm phức tạp trên mặt cậu lại cười nhẹ, sau đó mới gật gù đầu tỏ vẻ thích thú.

"Kiếp trước của ngươi là một thảm kịch đau thương, kiếp này xem như Như Lai Phật Tổ cho ngươi một cơ hội tự viết nên câu chuyện của chính mình..."

Mạnh Bà vẫn chưa dứt câu thì A Ngũ đã nóng vội từ cầu Nại Hà chạy đến chắn trước mặt Lô Tam Hộ, y thấy bà và Hắc Vô Thường chẳng có ý định tấn công mới tạm thời lơ là một chút hỏi han Lô Tam Hộ.

Ban nãy bị nữ quỷ kia dọa cho chấn kinh, cậu hãy còn có chút sợ hãi, nhưng vừa gặp A Ngũ, lại còn được y quan tâm như vậy, tất cả mọi lo lắng cùng sợ hãi đều như bị sự dịu dàng này của y đánh bay. Cậu mỉm cười đến ôm A Ngũ từ sau lưng, tựa đầu vào tấm lưng vững chải của y khiến cho y có chút ngạc nhiên, nhưng A Ngũ chẳng dám nhúc nhích vì y sợ rằng nếu làm vậy sẽ kinh động đến Lô Tam Hộ.

"Điều ta hứa với ngươi, ta đã làm rồi. Chỉ mong ngươi kiếp này ngươi tai qua nạn khỏi, cùng hắn thiên trường địa cửu**."

(**Thiên trường địa cửu: trường tồn cùng trời đất)

"Cảm ơn em, Hắc Vô Thường."

Hắc Vô Thường chạy đến bên bờ Vong Xuyên, nhún hai bàn tay nhỏ xuống để múc một ít nước lên rồi đi về phía bọn Lô Tam Hộ. Cậu nhìn tà áo của Hắc Vô Thường trông cứ như đã bị tan chảy đi một mảnh và phần cánh tay nhún vào nước của nó chỗ chỉ còn xương trắng, chỗ thì thịt nát bét, rùng mình một cái vì thứ chất lỏng không khác gì axit ăn mòn trong sông Vong Xuyên, cậu cũng mơ hồ cảm nhận được độ đau của nó, nhưng Hắc Vô Thường lại xem như không có việc gì.

Hắc Vô Thường đem nước sông Vong Xuyên rưới xuống mảnh đất đá phía dưới, những giọt nước vừa chạm đất kêu lên ùng ục rồi phun trào, ban đầu nó còn chưa có hình thù gì, lúc sau thì chất lỏng đặc lại thành một cánh cửa đen tuyền. Xung quanh chẳng một ai dám chạm vào vì vừa trông thấy cái độ ăn mòn của chất lỏng kia, mặc dù đã nó đặc quánh lại nhưng không có ai đảm bảo rằng sẽ không bị gì nếu đưa tay chạm vào.

Hắc Vô Thường với bàn tay nhỏ đến mở cửa ra, rồi nhìn Lô Tam Hộ và A Ngũ mỉm cười.

"Được rồi, các ngươi dùng cánh cửa này về đi."

Lô Tam Hộ nhớ lời bà nói, nếu không vội vàng quay về thì có khả năng hồn cậu sẽ không thể nhập lại vào thân xác nữa nên dù chẳng kịp nói lời tạm biệt với bà, dù có tiếc nuối vì hiện giờ hai bà cháu đã âm dương cách biệt nhưng cậu vẫn nhanh chóng cảm ơn Hắc Vô Thường và Mạnh Bà rồi chạy đi mất.

A Ngũ thấy cậu không sao rồi thì cũng không gấp gáp gì, mặc dù đối với Hắc Vô Thường không có ấn tượng tốt nhưng cũng hiểu rằng quỷ sai này một lòng giúp đỡ cho Lô Tam Hộ. Y khách khí nán lại trò chuyện vài câu và cảm tạ Hắc Vô Thường rồi mới xoay lưng dợm bước, trước khi cánh cửa sau lưng khép lại, A Ngũ nghe thoang thoáng giọng nói của Hắc Vô Thường.

"Hữu duyên năng tương ngộ***, đừng đánh mất cơ hội trời cho."

(***Hữu duyên năng tương ngộ: Có duyên mới gặp nhau,)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play