"Con đưa đồ ăn cho a Bích* chưa?"
(*Vì gia đình của nhân vật Lô Tam Hộ mà mình viết là người gốc Hoa, khi ở nhà thì họ vẫn nói tiếng Trung với nhau. Mà đối với người Hoa thì họ thường có thói quen thêm chữ a hoặc tiểu trước tên gọi.)
"Con đưa rồi đó."
"Rồi, con ăn cơm đi."
Lô Tam Hộ tùy tiện ăn vài miếng liền bảo no và lẻn về phòng, tiểu quỷ lúc này đang ngồi trên ghế gần bàn học đung đưa hai chân nghiên cứu sổ tay mà bà nội của Lô Tam Hộ để lại. Cậu chẳng thèm để ý đến nó mà đến bên giường nằm dài ra và lôi điện thoại ra gọi cho Nguyễn Hoàng Nam.
Đầu dây bên kia rất lâu sau mới có người bắt máy, nhưng khi bắt máy lại chẳng nói tiếng nào, làm Lô Tam Hộ cứ tưởng rằng chính mình đã vô tình cúp ngang máy.
"Mày làm gì mà bắt máy rồi im re vậy hả? Tao dư tiền điện thoại giỡn với mày à thằng kia?"
Bên kia truyền đến một âm thanh rất khẽ nghe như tiếng rên, sau đó liền cúp máy. Lô Tam Hộ nhìn điện thoại mà máu trào lên não bộ, đúng lúc cậu định gọi lại cho thằng bạn chí cốt thì có một tin nhắn được gửi đến.
"Giờ tao đang rất bận, có gì sáng mai đến nhà tao đi."
Lô Tam Hộ chẳng nói gì đem điện thoại nhét dưới gối. Cậu nhàn rỗi đưa mắt nhìn A Ngũ nhỏ nhắn ngồi bên kia. Vài bữa trước cậu đã kiếm mấy mẫu quần áo giấy cho trẻ con hiện đại đốt cho nó mặc rồi, còn bắt nó cắt ngắn tóc lại, giờ nhìn tiểu quỷ tròn tròn, trắng trắng như một đứa trẻ hiện đại, thích mắt vô cùng.
"Em thật sự nghĩ đây là manh mối giúp em tìm ra người đó à?"
A Ngũ chăm chú đọc những con chữ khó hiểu trong sổ tay nên cũng chỉ ậm ừ xem như đã trả lời Lô Tam Hộ, cậu có chút khó chịu với cái thái độ thờ ơ của tiểu quỷ, nên liền bật dậy rồi đi đến giật cuốn sổ tay đi.
"Có gì hay ho mà em xem hoài vậy?"
Tiểu quỷ nheo mắt nhìn cậu, hỏi, "Ngươi và Vân Phi có hay trò chuyện không?"
"Vân Phi?" Lô Tam Hộ khó hiểu nhìn tiểu quỷ, chẳng rõ người nó đang muốn nói đến là ai.
"Bà nội của ngươi."
"Không, dù bà sống cùng với anh, nhưng bà anh ít khi nói gì với anh lắm."
A Ngũ nghe thấy thế thì mỉm cười. Thật ra ở cùng đứa nhỏ này được một thời gian, Lô Tam Hộ chẳng mấy khi thấy nó nở được một nụ cười dịu dàng, đầy trìu mến như thế, không hiểu sao, đối với người bà đã khuất, cậu lại cảm thấy có chút ghen tị.
"Vân Phi ấy, thật ra nha đầu ấy nói rất nhiều."
Theo như những gì tiểu quỷ còn nhớ thì chiến tranh đã cướp đi người cha của Lô Vân Phi, ông chỉ để lại cho bà chiếc chìa khóa giải phóng A Ngũ.
Lần đầu gặp A Ngũ, Lô Vân Phi chẳng có chút mảy may sợ hãi, ngược lại còn thích thú trêu ghẹo tiểu quỷ. Liên tục rất nhiều ngày sau đó, khi nó tìm đến trong mơ đòi bà giao cho nó chiếc chìa khóa thì bà lại cười lớn bảo rằng chưa đến lúc. A Ngũ nghe thế lấy làm ngạc nhiên, khi định mở miệng hỏi thì Lô Vân Phi đã sớm cướp lời.
"Ngươi không cần hỏi gì cả, rất nhanh sẽ đến thời khắc ấy thôi."
A Ngũ nghe xong cũng chẳng thèm để ý đến những lời ấy nữa, tự hiểu rằng dù có tìm đến bao nhiêu lần, con người này nhất định sẽ không vì sợ hãi mà giúp nó thoát khỏi gông cùm xiềng xích, nên thật nhiều ngày tiếp theo nó cũng không tìm Lô Vân Phi nữa.
Chẳng hiểu người đó muốn gì mà khi không nhìn thấy A Ngũ, bà lại chạy khắp nơi tìm nó. Lúc ấy bà chỉ là một đứa nhỏ mười tuổi, cùng lắm cũng chỉ là chạy quanh cái xóm nhỏ náo loạn một hồi.
Đối với trẻ nhỏ thì khi chúng không thể tìm được thứ chúng thích, chúng nhất định sẽ mặc sức gào khóc cho đến khi có được những gì mình muốn, nhưng Lô Vân Phi chỉ buồn bã đi đến cạnh ao nhỏ ngồi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt nước. Những đứa nhỏ trong xóm nhìn thấy bà ngồi thẫn thờ như vậy liền lấy những hòn đá nhỏ ném bà, đứa to con nhất có lẽ vì muốn chứng tỏ sức mạnh của nó mà bước đến xô bà ngã xuống ao.
Lô Vân Phi là con vịt cạn, vừa rớt xuống đó liền vùng vẫy tay chân, không ngừng kêu cứu, nhưng những đứa bé đó lại chỉ biết đứng đó cười bà. Khi bà sắp sửa chìm xuống dưới đáy ao kia thì mẹ bà vừa hay đi ngang qua và cứu vớt được mạng đứa con gái nhỏ.
"Ta bảo này, ngươi đưa chiếc chìa khóa cho ta đi. Khi nào ta được tự do rồi, ta sẽ bảo vệ ngươi khỏi đám trẻ ranh đó."
Tối hôm đó, A Ngũ lại hiếm hoi tìm đến Lô Vân Phi. Bà mừng rúm, dùng chút sức lực của mình ôm lấy tiểu quỷ. Lúc này, nó cao hơn bà nửa cái đầu, bị bà cọ cọ tóc vào mũi cảm thấy khó chịu nên liền đẩy bà ra.
"Không được đâu, cha ta bảo rằng ta phải giữ kĩ chiếc chìa khóa đó, ta hứa với cha rồi."
"Thế lúc đầu ngươi bảo chưa đến lúc là sao?"
Lô Vân Phi nghe được câu này lại mỉm cười rồi nhảy chân sáo đến cạnh góc cây hòe ở đằng xa.
"Đến lúc đó, tự nhiên ngươi sẽ hiểu."
A Ngũ luôn cảm thấy Lô Vân Phi đúng là một đứa nhỏ chẳng bình thường, trẻ nhỏ thì nên hồn nhiên, vô tư, dễ bị người khác dùng lời hứa hẹn dỗ ngọt chứ, tại sao nó dùng đủ mọi cách từ hù dọa đến lời đường mật cũng nói rồi vẫn chẳng thể lấy được chiếc chìa khóa kia?
Lâu dần, A Ngũ cũng không thèm quan tâm đến chiếc chìa khóa ấy nữa. Khi nào Lô Vân Phi gọi, nó sẽ đến tìm bà. Hầu hết thời gian đều là bà nói, tiểu quỷ ngồi nghe.
Đến một đêm nọ, Lô Vân Phi lại im lặng chẳng nói một lời nào. Bình thường A Ngũ đã quen nghe bà lải nhải về những câu chuyện không đầu, không đuôi, giờ phút này lặng yên như vậy khiến cho nó có chút lo lắng cho người này.
"Mai là ngày cưới của ta, ta chỉ muốn tìm ngươi ngồi cùng ta một lát."
Mãi đến lúc này, A Ngũ mới thật sự chăm chú dõi mắt nhìn Lô Vân Phi, thời gian chẳng mấy chốc đã qua đi. Trước đây, bà thấp hơn nó nửa cái đầu. Chớp mắt một cái, bà đã thành một thiếu nữ rồi.
Lô Vân Phi không xinh đẹp động lòng người, ngũ quan tạm có thể xem là dễ nhìn, dáng người nhỏ và gầy gò trông chẳng có gì hấp dẫn, nhưng ở bà lại toát ra một loại khí chất vừa mạnh mẽ vừa cô độc, người này luôn khiến cho người ta có cảm giác tò mò, muốn tìm hiểu.
A Ngũ nghe thấy thế chẳng biết sao trong con tim đã bao nhiêu trăm năm không có cảm xúc lại dấy lên một chút hạnh phúc và vui vẻ. Thật ra, nó cùng bà trưởng thành, bầu bạn với bà lâu như vậy, cũng luôn mong bà sớm tìm được người nào đó bảo vệ cho mình, không cần phải ở ngoài kia lăn lộn hai, ba công việc để nuôi mẹ già.
Lời chúc phúc A Ngũ dành cho Lô Vân Phi cũng là lời nói cuối cùng giữa nó và bà. Rất lâu sau đó, bà không tìm đến nó nữa, tiểu quỷ buồn chán ngồi trên giếng chờ mãi cũng không nghe thấy người kia gọi nó. Nhân quỷ thù đồ, thật ra nó cũng tự hiểu, nó chẳng trông mong gì nhiều từ một con người.
Rồi lần tiếp theo nó mở mắt tỉnh giấc, khuôn mặt đầu tiên nó nhìn thấy chính là Lô Tam Hộ. Đối với chấp niệm muốn trả thù của nó, A Ngũ luôn luôn trong vô thức tìm đến chủ nhân chiếc chìa khóa.
Lô Tam Hộ chẳng có gì giống với Lô Vân Phi, nhưng khi nhìn thấy cậu, nó tự hiểu rằng bà đã đi rồi. Trong một khắc đó, nó thật sự cảm thấy như bị người khác ném xuống đáy vực sâu, nó chẳng thể kiềm chế nổi bản thân mà hiện nguyên hình dọa nạt Lô Tam Hộ. Rồi khi cậu sợ hãi né tránh nó như vậy lại càng làm cho nó cảm thấy bị thương tổn.
A Ngũ không muốn chấp nhận. Thế nhưng, người bạn duy nhất của nó đã ra đi rồi.
Mãi đến tận bây giờ, nó vẫn không hiểu nổi câu nói "Đến lúc đó, tự nhiên ngươi sẽ hiểu" của Lô Vân Phi, nhưng nó lại tin rằng, lời nói của bà sẽ không thừa thãi, Lô Tam Hộ chắc chắn là người có thể giúp nó hóa giải mọi thắc mắc trong tương lai.
Lô Tam Hộ nhìn A Ngũ trầm ngâm nhìn mình chẳng nói lấy lời nào, liền đưa tay lên xoa lấy xoa để bầu má phúng phính của nó.
"Sao im re vậy? Em đau chỗ nào hả?"
A Ngũ giật mình đưa mắt nhìn Lô Tam Hộ, người đứng trước mặt nó bỗng trở thành bóng hình bạch y thanh khiết vô cùng quen thuộc. Tiểu quỷ đưa tay lên nắm lấy tay Lô Tam Hộ, con tim gào thét muốn gọi tên người trước mặt, nhưng tên y là gì? Nó chẳng thể nhớ nổi, mọi thứ trước mặt nó liền nhòe đi.
"A Ngũ! A Ngũ! Em làm sao vậy?"
Lô Tam Hộ đưa tay đỡ lấy thân thể mềm nhũn của A Ngũ, mặc cậu cố gắng kêu thế nào, tiểu quỷ vẫn khép hờ mắt, không có lấy một chút phản ứng.