Chương 6: Ba Ngày (3)
Mã Diện sau khi rời khỏi hộp đêm thì thi pháp trở về u minh, bởi vì đang trong thời gian nhiệm vụ hiện hành nên y không thể trực tiếp đi qua Quỷ Môn quan mà thông qua Phá Đảnh Khiêu Xỉ [1] đến được Đường Hoàng Tuyền. Mã Diện thu lại Trường Phong, mặt nạ ác quỷ cũng được tháo xuống để lộ vẻ mặt nhợt nhạt vô thần của y, hai bên đường hoa Bỉ Ngạn vẫn như cũ nở rộ, nhuộm đỏ cả một vùng đen ngòm u tịch, Mã Diện len lỏi qua những thảm hoa, tìm một địa phương trống trải không có bất luận bông hoa nào ngồi xuống, tâm tình hỗn loạn cũng đã phần nào lắng dịu.
[1] Phá Đảnh Khiêu Xỉ: Pháp trận rút ngắn lộ trình ở âm gian, chỉ có Câu Hồn Sứ Giả như Ngưu Đầu Mã Diện hoặc Hắc Bạch Vô Thường mới thi triển được.
Vừa rồi lúc Trương Tử chạm vào người y, thân thể ngay lập tức cứng đờ, đại não không có biện pháp tiếp nhận mà trấn kinh một trận, Mã Diện theo bản năng vung ra Trường Phong, nếu không phải bị xung quanh quấy nhiễu ảnh hưởng có khi một chiêu đó đã đánh Trương Tử hồn siêu phách tán. Từ trước đến nay, cho dù ở trong hoàn cảnh giao chiến khó khăn, Mã Diện cũng chưa từng để người khác chạm qua cơ thể y, mặc kệ khi đó thương tích đầy mình y cũng nhất định chịu đựng, tự thân trở về điện Ngưu Mã trị liệu, nếu nói đến chỉ có Ngưu Đầu tiếp xúc thân thể với y nhiều hơn hẳn, mà những lần đó đều là Mã Diện tình nguyện để hắn thân cận, thậm chí trong tâm còn có một chút cao hứng không thể lí giải.
Mã Diện nghiêng đầu, vươn tay đỡ lấy một đóa hoa Bỉ Ngạn, thần sắc đã không còn gay gắt, đáy mắt đen trũi không thể nhìn thấy một tia tinh quang, y thấp giọng thì thầm.
"Ngã hữu nhất thốn tâm,
Vô nhân cộng ngã thuyết." [2]
[2] Trường Tương Tư: Trong Tình sử có chép vào triều nhà Chu đời Ngũ Đại, có người con gái của Lương Tiêu Hồ 梁瀟湖 tên Ý Nương 意娘, cùng với Lý sinh 李生 là họ hàng con cô con cậu. Lý sinh thường qua lại rất nhiều. Nhân ngày trung thu ngắm trăng, ngầm hẹn ước với Ý Nương, lưu luyến không rời. Sự việc lâu ngày lộ ra, Tiêu Hồ nổi giận, ngăn cấm hai người gặp nhau. Gặp ngày trời thu, Ý Nương viết bài thơ này. Hai câu trên dịch nghĩa là "Ta có một tấc lòng, không có ai mà hỏi".
"Quả nhiên ngươi sẽ đến chỗ này." Ngưu Đầu đứng trên đường nhìn về phía Mã Diện, hắn không muốn đi vào rừng hoa Bỉ Ngạn, hắn đối với Đường Hoàng Tuyền không có bao nhiêu kí ức tốt đẹp, những lần đến đây đều là đánh phá mấy trận, đem Bỉ Ngạn hoa đánh đến tơi bời không nỡ nhìn. Hôm nay hắn lại không đem Cương Xoa, không thể làm gì, huống hồ hắn cùng Mã Diện là dùng phương thức đặc biệt xâm nhập, nếu làm kinh động đến mười sáu vị Quỷ quan canh giữ Quỷ Môn quan thì thật khó xử.
Mã Diện cũng đoán trước được Ngưu Đầu sẽ tìm đến, y thả tay khỏi đóa hoa Bỉ Ngạn đỏ rực, không nhìn hắn nói: "Là ta quá phận."
Ngưu Đầu phất phất tay, trên đường đi hắn đã nghĩ đến vô số tình huống bắt chuyện với y, nghĩ xem nên hỏi thế nào để y nói ra tâm sự trong lòng, thế nhưng lúc này nhìn thấy Mã Diện một thân Bạch Mã Hắc Phục [3] đứng giữa đồng hoa Bỉ Ngạn đỏ tươi như máu lại càng thêm nổi bật, làn da trắng xanh không có huyết sắc của y cũng bị tương phản làm cho rõ rệt, cực kỳ chói mắt. Ngưu Đầu trong thoáng chốc không biết nên nói gì mới phải, vì vậy chỉ đứng trân trân nhìn y đi tới cạnh hắn.
[3] Bạch Mã Hắc Phục: Hán phục thuần đen có hình ngựa trắng thiêu lên.
Mã Diện lần nữa đeo lên mặt nạ ác quỷ, lách qua người Ngưu Đầu, đi trên Đường Hoàng Tuyền, nói: "Đi thôi, không thể để oan hồn ở dương gian tự ý làm loạn."
"Mã Diện, lần tới trở về, ngươi cùng ta đến miếu Thành Hoàng đi..." Ngưu Đầu sờ mũi, vẫn đi theo phía sau Mã Diện.
Mã Diện thả chậm cước bộ, xoay cả người lại nhìn hắn, hỏi: "Ngươi có việc cần làm?"
Ngưu Đầu cuối cùng cũng bắt kịp y, nói: "Chính là đến xây lại tượng gác cổng cho Võ Đoán đại quan."
Mã Diện nhịn không được đưa tay nhu nhu mi tâm, cũng không thể trách hắn, tên hắn rõ ràng là "Ngưu Đầu", tên và người ý nghĩa như nhau, Mã Diện đối với hắn sớm đã không nuôi hi vọng gì.
Thời gian ba ngày nay chỉ còn một, oan hồn Trương Tử trong mấy ngày này vô cùng biết hưởng thụ, tiêu dao khắp nơi, lôi kéo theo cả Ngưu Đầu nếm thử mùi vị rượu thịt dương gian, thứ gọi là rượu vang đỏ cậu cũng dẫn Ngưu Đầu đến uống, bất quá bọn họ hiện giờ là ma quỷ, người trần nghiễm nhiên sẽ không nhìn thấy, uống rượu cũng không cần trả tiền, Mã Diện âm thầm kiểm tra lại ngân khố của điện Ngưu Mã, hao hụt hơn so với năm vừa rồi mấy trăm vạn, vừa may lần này không cần phải trả tiền, cho nên y cũng không quản Ngưu Đầu cùng Trương Tử đi tới chỗ nào thưởng rượu, mặc kệ hắn say đến bước đi không vững, giọng nói lè nhè không nghe rõ, Mã Diện thủy chung ôm sổ Sinh Tử kiểm tra thời hạn, chuẩn bị cấp Lộ Dẫn cho Trương Tử đến âm gian báo danh.
Mã Diện cất sổ Sinh Tử vào trong tay áo, ngước mắt đánh giá quang cảnh trước mặt, cao, vô cùng cao. Bọn họ ngay lúc này đang ở trên đỉnh của một tòa nhà chọc trời, gió lớn tạt thẳng vào mặt, có thể nói đây là lần đầu tiên Ngưu Đầu Mã Diện ở trên một nơi cao như vậy mà không cần thi pháp, cảm giác quả thực khác biệt.
Trương Tử tựa lưng vào lan can, gác hai tay qua hai bên, tư thế hiên ngang, đắc ý nói: "Các ngài cảm thấy thế nào, thời đại công nghệ đã thay đổi rất nhiều, không còn giống với trước kia mấy trăm nghìn năm."
Ngưu Đầu khoanh tay đứng bên cạnh Mã Diện, nhìn về xa xăm, trời đã nhá nhem tối, đồng nghĩa với việc thời gian của Trương Tử sắp hết, hắn không trả lời Trương Tử mà nói với Mã Diện: "Ngươi nói xem rốt cuộc người trên dương gian không hề có pháp lực, vì sao có thể xây được những tòa thành cao lớn thế này?"
Mã Diện cũng giống hắn có cùng một hiềm nghi, nhưng lại không thể tìm được câu trả lời: "Ta cũng không biết, nhưng Thị Độc Vân Quan có lẽ sẽ biết."
Ngưu Đầu gật gù: "Đợi khi về âm giới, tìm ngài ấy luận về vấn đề một chút."
Trương Tử theo thói quen lại muốn từ phía sau ôm vai Ngưu Đầu Mã Diện, thế nhưng còn chưa kịp hạ tay xuống Mã Diện đã nhanh hơn một bước tránh thoát, khiến một bên tay Trương Tử hụt hẫng vớ vào khoảng không.
Ngưu Đầu: "..."
Trương Tử: "..."
Mã Diện nắm tay thành quyền để trước miệng, ho nhẹ một tiếng, nói: "Động khẩu không động thủ."
Trương Tử nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Ngưu Đầu bên cạnh: "Ngài ấy có bệnh khiết phích sao? Sẽ không cùng người khác động chạm thừa thãi?"
Ngưu Đầu kín đáo quan sát biểu tình trên mặt Mã Diện, thấy y vẫn một mặt nghiêm nghị nhìn qua phía này, hắn càng đè thấp âm lượng nói: "Bệnh khiết phích là cái gì?"
Trương Tử đỡ trán, kiên nhẫn giải thích: "Chính là kiểu quá mức yêu sạch sẽ, không thích cùng người khác động chạm thân thể, đối với đồ vật dơ bẩn cực kỳ bài xích."
Ngưu Đầu lại nhìn Mã Diện đứng bên kia, cố gắng nhớ xem y có từng như vậy không. Nếu nói về động chạm thân thể, hình như hắn cũng đã ôm qua y rất nhiều lần, những lần đó đều là đấu với ác vong hung hãn nên mới bị thương, hoặc là bình thường hắn vẫn ôm cổ bá vai cùng y đi một đường dài, coi ra điểm này không phải, còn đồ vật dơ bẩn, lần trước ở Cầu Nại Hà Cương Xoa của hắn bị Hàn Trấn tướng quân đánh rơi xuống sông Vong Xuyên, chìm sâu đến mấy trượng, khi đó Hàn Trấn tướng quân nhất quyết không buông hắn ra, Mã Diện cũng không do dự nhảy vào Vong Xuyên Hà lấy lại Cương Xoa cho hắn, lúc trở lên bộ dạng chật vật không nỡ nhìn, nhưng lại không có phản ứng quá lớn, thong thả trở về điện Ngưu Mã đổi một bộ y phục mới.
Ngưu Đầu thu lại tầm mắt, lắc đầu nói: "Không có."
Trương Tử: "Vậy à, lạ thật..."
Mã Diện thoáng nhíu mi tâm, một tay nâng lên trước người, tư thế tiêu chuẩn dựng thẳng lưng, trầm giọng nói: "Ngươi mấy ngày này đi rất nhiều nơi nhưng vẫn chưa trở về nhà, hôm nay đã là ngày cuối cùng, không muốn trở về nhìn một chút sao?"
Trương Tử không ngờ tới Mã Diện sẽ hỏi cậu một câu này, nhất thời có điểm lúng túng, xua tay nói: "Hay là thôi đi, không cần phải về làm gì, dù sao tang lễ cũng đã làm xong, hơn nữa... Tôi cũng rất lâu rồi không về nhà, hiện tại có về cũng không còn ý nghĩa."
Mã Diện đối với thái độ bất thường của Trương Tử có thể nhìn ra, tuy rằng ngoài miệng từ chối không muốn trở về, nhưng trên mặt lại lộ ra biểu tình do dự luyến tiếc, lúc nói cũng không dám nhìn thẳng vào y. Mã Diện chậm rãi đi đến trước người Trương Tử, vung tay thi triển Phá Đảnh Khiêu Xỉ, trong nháy mắt khung cảnh đã thay đổi từ tầng thượng cao mấy trượng thành nhà tang lễ vắng vẻ. Ngưu Đầu Mã Diện không nói lời nào cùng lui về một bên, để Trương Tử tự mình đến nhìn xem.
Trong nhà tang lễ lúc này đã không còn lại mấy người, hầu hết đều thắp hương xong rồi lẳng lặng rời đi, Trương Tử tiến thêm vài bước liền nghe thấy tiếng khóc, cậu dừng lại bước chân, khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, mùi vị đắng chằng lan ra khắp khoang miệng. Người phụ nữ tóc hoa râm sít sao ôm bài vị gỗ trong ngực, hai mắt sưng đỏ vẫn không ngừng rơi nước mắt tiếc thương, Trương Tử không khó để nhận ra người này, người sinh ra cậu, cũng nuôi nấng cậu từng ấy năm, thế nhưng vào thời khắc này lại có chút xa lạ. Khi Trương Tử mười lăm tuổi thì bắt đầu ngỗ nghịch trốn học, giáo viên phụ trách dạy dỗ cậu thường xuyên tìm đến nhà than phiền, sau những lần đó Trương Tử đều bị trách phạt rất nghiêm khắc, chính vì vậy càng khiến cậu sinh ra ý nghĩ muốn chống đối, dần dà cũng không còn muốn đến trường nữa, Trương Tử bên ngoài xã hội quen biết được vài người bạn, tuy rằng cậu biết bọn họ không tốt đẹp, thế nhưng vẫn có thể giúp đỡ cậu, không bao lâu sau Trương Tử dứt khoát bỏ nhà đi, từ đó cũng không trở về nữa, biệt tăm biệt tích mấy năm trời.
"Trương Tử, mẹ xin lỗi..." Người phụ nữ tóc hoa râm ôm bài vị ngước nhìn di ảnh trước mặt, nghẹn ngào nói.
Trương Tử kinh ngạc mở to mắt, mẹ cậu cư nhiên đối cậu nói một tiếng xin lỗi mà lẽ ra cậu mới là người nên nói, Trương Tử kích động lao tới quỳ trước người bà, dập đầu ba cái, cúi thấp đầu nói: "Lời này là con nói mới phải. Mẹ, xin lỗi người, là con không biết tốt xấu khiến người lo lắng, những năm qua không làm tròn bổn phận, không chăm sóc người chu đáo, đến hiện tại đã không còn cơ hội..." Trương Tử siết chặt nắm tay, ngẩng mặt lên nhìn bà: "Mẹ, từ trước đến nay con làm ra rất nhiều chuyện không thể cứu vãn, nhưng chưa bao giờ cảm thấy hối hận, từ trong thâm tâm việc con hối hận nhất chính là không thể bên cạnh người, con càng không có mặt mũi trở về gặp người... Cảm ơn người, mẹ. Nếu như trải qua đạo luân hồi, kiếp sau xin người để con trở thành ba của người, dùng cả một đời trả ơn cho người!"
Công dưỡng dục của phụ mẫu ân trọng như núi!
Ngưu Đầu Mã Diện dẫn theo hồn phách của Trương Tử trở về âm gian, bởi vì khi còn sống Trương Tử bất kính phụ mẫu nên không thể trực tiếp đến cầu Nại Hà đầu thai chuyển sinh, trải qua tra xét của mười sáu vị Quỷ quan thì bị đưa đến Tam Điện do Tống Đế Vương cai quản chịu khổ hình, sau khi hết kỳ hạn thì đến điện Thị Độc báo danh, cuối cùng được đến Vọng Hương Đài nhìn về trần thế, sau đó uống canh Quên Lãng ở đình Mạnh Bà, đi qua cầu Nại Hà đầu thai chuyển kiếp.