Chương 21: Thống Khốc Lưu Thế (1)
Mã Diện kiểm tra sổ Sinh Tử, trang thứ hai bắt đầu xuất hiện những đoạn chữ viết bằng mực đỏ thẫm lóe sáng.
"Ngày 12 tháng 8 âm lịch, vào lúc 19 giờ 27 phút, Vu Thiết Yến, 25 tuổi, chết."
Vong hồn Vu Thiết Yến đã rời khỏi cơ thể nhưng vẫn duy trì tình trạng nguyên bản, trên người nàng không có bất luận mảnh vải che đậy, làn da trắng ngần bại lộ dưới ánh trăng trắng bạc càng thêm nhiều phần kinh diễm. Vu Thiết Yến tìm thấy một tảng đá, lót lên chút rơm rạ, tạm thời ngồi xuống, hai tay nàng khoanh trước ngực vừa vặn che chắn địa phương tư mật, đối diện nàng lúc này nghiễm nhiên là Mã Diện ôm sổ Sinh Tử một mặt lạnh lùng không chút gợn sóng, Hoàng Di nấp phía sau y len lén nhìn nàng, còn Ngưu Đầu sắc mặt không tốt lắm, ngũ quan vặn vẹo biến hóa không ngừng, hắn mắng một tiếng liền quay phắt đầu đi.
Vu Thiết Yến phát hiện Ngưu Đầu phản ứng mạnh mẽ nhất, không cần nghĩ cũng biết hắn khó chịu chuyện gì, nàng ngược lại không thấy ngại ngùng còn kiếm cớ trêu ghẹo hắn: "Ngươi ngại cái gì, không phải rất muốn nhìn sao, nam nhân các ngươi đều như vậy nha!"
Khóe mắt Ngưu Đầu giật giật, hắn dứt khoát xoay lưng lại, không nhìn Vu Thiết Yến nói: "Ngươi mẹ nó đừng nhiều lời."
Vu Thiết Yến cảm thấy Ngưu Đầu phản ứng rất thú vị, nàng càng cao hứng, nói: "Lẽ nào ngươi không thấy ta xinh đẹp? Hay là... Ngươi căn bản không thích nữ nhân?"
Một câu này vừa phát ra không chỉ Ngưu Đầu kích động, ngay cả Mã Diện vốn dĩ luôn im lặng cũng thoáng qua kinh ngạc, như có như không liếc mắt nhìn tới Ngưu Đầu bên kia.
Ngưu Đầu cũng vừa vặn đưa mắt sang phía Mã Diện, nhất thời bốn mắt tương giao, tình huống có chút không phù hợp, y vẫn điềm nhiên như không, giống như chỉ vô tình nhìn hắn, sau đó chậm rãi di dời tầm mắt, trong tâm Ngưu Đầu chợt nóng như lửa, hắn cứ như vậy nổi giận, không rõ là vì Vu Thiết Yến trêu chọc hay vì Mã Diện không chú ý tới. Ngưu Đầu siết chặt nắm tay, không màng đôi co với Vu Thiết Yến, hậm hực bỏ đi.
Hoàng Di không biết từ chỗ nào nhặt nhạnh được một bó rơm rạ, nó ôm trước người vội chạy đến bên cạnh Vu Thiết Yến, dè dặt nói: "Tỷ tỷ, cái này đắp lên người rất ấm..."
Vu Thiết Yến giật mình, trông đứa bé trước mặt gầy gò một mảnh, thanh y sạch sẽ cũng bị nhiễm một tầng bụi mịn do rơm rạ dưới đất bám vào, nàng đột nhiên nhớ tới bản thân vẫn đang khỏa thân, Vu Thiết Yến cười cười, đưa tay nhận hết bó rơm trong lòng Hoàng Di, ôn thanh nói: "Đa tạ muội."
Hoàng Di gục gặc đầu, nhanh chân chạy trở về sau lưng Mã Diện, nắm giữ góc áo y không buông, trên gương mặt non nớt là nét cười nồng đậm.
Mã Diện vươn tay xoa đầu nó khen thưởng, cùng Vu Thiết Yến nói vài câu liền để Hoàng Di lại rồi rời đi. Lúc y quay lại trên tay đã cầm thêm một bộ y phục mới, dĩ nhiên là để Vu Thiết Yến mặc.
Mã Diện không giống Ngưu Đầu đối với Vu Thiết Yến không biết nên đặt mắt vào đâu nới phải, y chỉ chăm chăm nhìn vào mắt Vu Thiết Yến, còn lại cho dù nàng đang không mặc gì trên người, Mã Diện cũng tuyệt nhiên không có nửa điểm tò mò, nếu lúc này Vu Thiết Yến trêu chọc y vô dục vô cảm, Mã Diện cũng không có biện pháp phủ nhận, bởi vì quả thực đối với nữ nhân, y một chút cũng không dậy nổi hứng thú, Mã Diện cư nhiên chính là một đoạn tụ.
Vu Thiết Yến đã mặc xong y phục, nàng lần nữa ngồi xuống tảng đá khi nãy, hướng Mã Diện nói: "Ngươi không tra hỏi gì sao? Chẳng phải tướng quân dưới địa ngục âm gian đều rất đáng sợ, tra khảo vong nhân rất gắt gao, nhưng từ lúc gặp mặt đến giờ, ngươi chỉ hỏi ta vì sao lại chết, sau đó cũng không hỏi thêm câu nào."
Mã Diện chuyên tâm ghi chép sổ Sinh Tử, hơi ngẩng đầu, đạm thanh trả lời Vu Thiết Yến: "Ta chỉ làm đúng với quy luật, đối với vong hồn còn trên dương gian ta chỉ có trách nhiệm áp giải về âm gian, nếu muốn tra khảo lúc đó sẽ đưa ngươi đến Thập Điện Diêm La, để Đại Phán Quan tra xét."
Vu Thiết Yến nhún vai, không tiếp tục hỏi nữa, bởi vì thái độ của Mã Diện thực sự quá lạnh nhạt, nàng hỏi thế nào y sẽ đáp thế ấy, tuyệt không nói chuyện thừa thãi. Vu Thiết Yến nghĩ nghĩ, vẫy tay gọi Hoàng Di đến gần, thấp giọng nói: "Muội gọi là gì?"
Hoàng Di có hơi e dè, nhưng vẫn nhẹ gật đầu đáp: "Hoàng Di..."
Vu Thiết Yến đã trải xong một thảm rơm nhỏ bên cạnh, bế Hoàng Di ngồi lên đó, nàng nói: "Không có phụ mẫu?"
Hoàng Di lắc đầu: "Từ nhỏ đã không còn... Tỷ tỷ thì sao?"
Vu Thiết Yến trầm ngâm nhìn trời, sau lại bật cười, nói: "Ta đương nhiên có, phụ mẫu ta đều là những người rất tốt! Muội có biết kinh thành không?"
Hoàng Di hai mắt sáng rực, hào hứng nói: "Biết ạ, trước đây muội từng nghe nói kinh thành ở cách đây rất xa, còn vô cùng to lớn, náo nhiệt hơn rất nhiều!"
Vu Thiết Yến tán thưởng: "Không tồi. Cả nhà ta đều sống ở đó, có điều sau này xảy ra một số chuyện ta liền rời khỏi, không tiếp tục lưu lại nữa."
Vu Thiết Yến nói chuyện này hiển nhiên không phải chỉ là nói dối để lừa một Hoàng Di, gia thế của Vu Thiết Yến quả thực không tầm thường, là đại tiểu thư trong một gia đình tọa lạc ở vùng phía tây kinh thành, gia phụ là tướng quân trong triều, gia mẫu vốn cũng là một công chúa hoàng tộc. Luận về mọi mặt, Vu Thiết Yến ngay từ khi sinh hạ đã không thiếu thốn thứ gì, từ đầu đến chân tươm tất gấm lụa, chỉ cần nàng muốn cho dù là của vật hiếm lạ trong nhân gian, gia phụ đều sẽ dốc lòng mang về cho nàng chiêm ngưỡng. Thế nhưng Vu Thiết Yến nào có cậy vào, tuy rằng từ nhỏ được nuông chiều, nhưng nàng cũng không vì vậy mà kiêu căng hống hách, Vu Thiết Yến đối với người hầu trong phủ rất biết phép tắc, thỉnh thoảng còn tự mình giúp đỡ bọn họ chút việc lặt vặt, người trong phủ trên dưới đều nhất mực yêu mến vị tiểu thư tuổi còn nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện này, chỉ cần nàng gọi, không cần đợi lâu đã có người lập tức chạy đến, thực vui vẻ làm việc cho nàng.
Tuy nhiên, Vu Thiết Yến lại đặc biệt yêu thích hội họa ca hát, những lần dạo bộ trên đường bắt gặp đoàn người ca xướng nàng đều dừng lại lắng nghe, dần dà cũng trở nên yêu thích. Lúc Vu Thiết Yến bày tỏ muốn trở thành một ca kỹ, gia phụ gia mẫu nàng đều không dám tin, nổi giận cũng không được mà ủng hộ cũng chẳng xong, con gái đắc ý nhất của bọn họ vậy mà lựa chọn đi vào thanh lâu làm ca kỹ mua vui cho kẻ khác, không kể đến danh dự của nàng, đây chẳng khác nào làm nhục Vu gia. Vu Thiết Yến không phải hạng nữ nhi yếu đuối, mặc kệ gia phụ đùng đùng tức giận nói muốn tuyệt giao với nàng, Vu Thiết Yến vẫn kiên quyết với lựa chọn của mình, năm mười tám tuổi nàng rời khỏi Vu gia, li khai kinh thành xa hoa đến Vĩ Hạc thôn, ở nơi này bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, không còn danh phận một đại tiểu thư ngạo nghễ người người kính nể, Vu Thiết Yến chỉ đơn thuần là Vu Thiết Yến, một ca kỹ chốn thanh lâu đầy rẫy thị phi.
Hoàng Di mơ mơ hồ hồ không hiểu, khuôn mặt dại đờ chăm chú lắng nghe Vu Thiết Yến nói, cuối cùng vẫn không thể thông tỏ, đành hỏi: "Giọng của tỷ..."
Vu Thiết Yến nhướng cao một bên mày, bất giác đưa tay sờ lên trên khóe môi, không nhịn được cười khổ. Vừa rồi nàng chết thế nào, không phải tự mình cắn đầu lưỡi tự vẫn sao? Bất quá vẫn còn may mắn, hiện tại còn miễn cưỡng nói chuyện được bình thường, tuy nhiên không trơn tru như khi lành lặn.
Vu Thiết Yến trợn mắt, há miệng thè lưỡi ra ngoài, ngũ quan cũng theo đó biến dạng, đầu lưỡi của nàng nhuốm một tầng máu đỏ tươi cực kỳ chói mắt. Hoàng Di bị một màn này dọa cho hét lên, nó nhảy khỏi tảng đá, hai ba bước chạy nhanh về phía Mã Diện, ôm chặt lấy chân y, nói: "Mã Diện huynh!"
Mã Diện vươn tay vỗ nhẹ lên lưng Hoàng Di, trấn an nó: "Không sao." Nói đoạn hướng Vu Thiết Yến nói: "Đừng dọa trẻ con."
Vu Thiết Yến phất phất tay, làm như không có gì nói: "Chỉ là buồn chán muốn đùa một tí, ngươi căng thẳng như vậy làm gì."
Mã Diện đỡ gương mặt nhỏ nhắn của Hoàng Di lên, từ trên cao nhìn xuống chậm rãi nói: "Tiểu Di ngoan, đừng nghịch, đợi chút nữa sẽ dẫn muội về âm gian, hiện tại ta còn có việc phải làm."
Hoàng Di vốn muốn lắc đầu, từ lúc linh hồn rời khỏi thân thể đến giờ chỉ có Mã Diện cùng nó chơi đùa, nếu y đi rồi, chẳng phải chỉ còn mình nó thôi sao. Vu Thiết Yến giống như nhìn thấu suy nghĩ của nó, nàng vẫn như cũ yên vị trên tảng đá nọ, nói: "Ngươi cứ đi đi. Muội ấy để cho ta trông chừng."
Mã Diện nhẹ mỉm cười, đầu cũng hơi gật xuống một cái: "Đa tạ."
Hoàng Di đứng chôn chân tại chỗ nhìn theo bóng lưng Mã Diện ngày càng xa dần, đến tận khi đã hoàn toàn khuất sâu vào trong màn đêm đen tịch mịch không thể thấy rõ nữa nó mới buồn bã cúi đầu, hai bàn tay nhỏ mân mê vạt áo, vạn nhất nếu y không trở lại, vậy nó phải làm thế nào đây, khi còn sống nó là một tiểu khất cái vô gia, đến lúc chết đi lẽ nào cũng không thể thay đổi một chút sao.
Vu Thiết Yến thở dài một hơi ngán ngẩm, nói: "Đã đi xa rồi, muội đừng nhìn nữa, hắn sẽ sớm quay lại."
"Thật sự sẽ quay lại ạ?" Hoàng Di hai ba bước đi tới, lần nữa ngồi xuống vị trí được trải rơm bên cạnh Vu Thiết Yến.
Vu Thiết Yến chắc nịch đáp: "Sẽ quay lại, muội là trẻ con phải tin người lớn chứ, ta dĩ nhiên không lừa muội."
Hoàng Di "A" một tiếng, nghe lời Vu Thiết Yến nó cũng đã yên tâm phần nào, vì vậy rất nhanh liền vui vẻ, nói: "Mã Diện huynh nhất định sẽ trở lại đưa muội đi!"
Vu Thiết Yến không rõ vì cớ gì Hoàng Di lại đặc biệt tín nhiệm Mã Diện như vậy, nàng nói: "Muội thời thời khắc khắc đều chờ đợi hắn, tâm ý của muội bất quá chỉ có ta biết, hắn cũng không ở đây, sẽ không biết được nỗi lo lắng của muội, càng không nhớ tới phải trở về tìm muội."
"Huynh ấy không quên, rõ ràng huynh ấy đã hứa rồi..."
Vu Thiết Yến đối với lòng tin của Hoàng Di tuy rằng không nỡ dập tắt khiến nó thấy vọng, nhưng có những chuyện không phải cứ đơn phương tin tưởng thì sẽ trở thành hiện thực.
"Được, là hắn hứa với muội, vậy muội ngoan ngoãn đợi đi. Ta muốn tản bộ một chút." Vu Thiết Yến đứng dậy, xoay người muốn bỏ đi, chợt cảm thấy có điểm không đúng, vừa rồi nàng vì muốn Mã Diện đi nhanh một chút mới nói sẽ trông chừng Hoàng Di, nấu bây giờ nàng cứ vậy một mình rời đi, vậy chẳng phải lúc y quay lại sẽ nổi giận sao? Ngoài mặt y lạnh lùng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng ai biết được trong tâm thế nào, ngộ nhỡ động vào cấm kỵ, y có thể sẽ trực tiếp đánh nàng vào mười tám tầng địa ngục vạn kiếp bất sinh.
Vì vậy, Vu Thiết Yến miễn cưỡng mang theo Hoàng Di, dù sao cũng không có ai nhìn thấy bọn họ, cho nên cứ tùy tiện đi.