“Đó là mối tình đầu của Hạ Diên Tiêu, tên là Quý Anh.”
Gia cảnh nhà Quý Anh bình thường, nhưng nhờ thành tích học tập ưu tú và ngoại hình xinh đẹp nên ở trường cô ta cũng rất được mọi người chú ý. Sau khi yêu đương với Hạ Diên Tiêu, mọi người đều nói hai người họ là đôi trai tài gái sắc, vừa ghen ghét lại vừa ngưỡng mộ. Thế nhưng khi từ trường học bước chân vào xã hội, sự mâu thuẫn mới thực sự hoàn toàn phơi bày.
“Bởi vì người nhà họ Hạ coi thường gia cảnh nhà Quý Anh, nên đã mạnh tay ép hai người họ chia tay.”
Khi đó nhà họ Hạ vẫn chưa nằm trong tay Hạ Diên Tiêu, Hạ phu nhân dùng thủ đoạn ép Quý Anh rời đi, Hạ Diên Tiêu thì sa sút tinh thần một thời gian, mọi người đều cảm thán nói anh thâm tình.
Kể từ sau khi chuyển ra khỏi nhà họ Hạ, dường như Hạ Diên Tiêu cố tình chống đối mẹ ruột bằng cách đổi tên nơi đang sống thành “Anh Viên”, còn giữ lại chú mèo nhỏ mà Quý Anh từng nuôi.
“Cũng chính năm mà Quý Anh rời đi, thì cô xuất hiện.” Trương Tịnh nhìn cô chằm chằm: “Cô không hề phát hiện, rằng bản thân và Quý Anh đôi lúc rất giống nhau sao? Hai năm nay, phong cách ăn mặc của hai người cũng càng ngày càng giống nhau.”
Những mối tình thuở thiếu thời là thứ khiến người ta khó quên nhất. Hạ Diên Tiêu và Quý Anh tay trong tay bước qua thời thanh xuân đơn thuần nhất. Mà lúc Tư Họa gặp được Hạ Diên Tiêu, là lúc anh đang trải qua đả kích, vì một người con gái khác mà bị buộc phải trưởng thành, trở thành một người đàn ông mạnh mẽ.
Buổi chiều, Tư Họa lấy lý do không khỏe để xin nghỉ, hồn bay phách lạc quay về Anh Viên. Những lời mà Trương Tịnh nói không ngừng lặp đi lặp lại bên tai cô.
Cô không thể nào tin vào cái gọi là sự thật.
Sao có thể như vậy?
Cô và Hạ Diên Tiêu quen nhau 5 năm, nguyên nhân, chỉ vì anh muốn báo thù nhà họ Hạ, để ứng phó với bên ngoài nên mới giữ lại cô làm người thế thân?
“Không…”
Trong khoảng thời gian này, rõ ràng cô có cảm nhận được Hạ Diên Tiêu ngày càng chủ động hơn, cô không thể vì nghe lời người khác nói mà kết luận bậy bạ được. Dựa theo lời Trương Tịnh nói, nếu Hạ Diên Tiêu chỉ muốn lợi dụng cô, vậy tại sao sau khi Quý Anh trở về, tại sao vẫn còn duy trì mối quan hệ này với cô?
Đương nhiên, Tư Họa cũng không thể thuyết phục bản thân bỏ qua chuyện này, cái cô cần là chân tướng sự thật!
Nhưng ngay lúc cô đi tìm Hạ Diên Tiêu để hỏi cho rõ ràng, thì lại hay tin anh ta đang đi nước ngoài công tác.
Tâm tư phiền muộn tựa như mặt trời đang thiêu đốt, Tư Họa nắm chặt lấy điện thoại, những suy nghĩ hỗn loạn còn chưa được làm rõ, đã nhấc máy lên để gọi.
Đối phương rất nhanh đã nghe máy, ngược lại cô càng thêm căng thẳng: “Em có vài chuyện muốn hỏi anh”
“Có vội không?” Từ trong điện thoại truyền tới một giọng nói, Hạ Diên Tiêu nói vài ba câu rồi kết thúc cuộc trò chuyện: “Sắp lên máy bay rồi, có chuyện gì thì tìm Hạ Vân Tịch hoặc Tần Tục, muốn nói gì thì đợi anh về rồi nói.”
Đối phương vội vàng cúp máy, ngón tay cô không có quy luật trượt trên màn hình, thoát khỏi giao diện cuộc trò chuyện, thất thần nhìn vào màn hình hồi lâu.
Lần trước cô từng yêu cầu Hạ Diên Tiêu, Hạ Diên Tiêu coi đó là thật nên luôn báo cáo hành trình với cô.
Nếu là lúc trước thì chắc chắn cô sẽ vô cùng vui vẻ vì chuyện này, chứng minh đối phương đã đặt lời nói của cô vào lòng. Nhưng kể từ khi gặp được Trương Trịnh, tâm trạng của cô không thể nào bình tĩnh trở lại.
Dù sao, sự tin tưởng của cô dành cho anh đã không còn như trước.
Sau khi cô tính toán thời gian Hạ Diên Tiêu xuống máy bay xong thì lại gọi thêm một cuộc điện thoại. Lúc bắt máy, cô mơ hồ nghe thấy tiếng của một cô gái, nội dung cụ thể thì nghe không rõ lắm.
“Bây giờ không tiện sao? Hình như em nghe thấy có ai đó đang nói chuyện với anh.” Tư Họa khéo léo tìm kiếm chân tướng.
Hình như Hạ Diên Tiêu đã nhận ra ý đồ của cô, khẽ bật cười thành tiếng, giọng điệu có chút ý nuông chiều: “Lần trước không phải em nói tùy tiện mua một món đồ để làm quà chẳng có chút thành ý gì à? Anh đã cho người đặc biệt thiết kế một bộ trang sức riêng cho em, lần này là anh đích thân đi lấy để đem về tặng em.”
Tư Họa cắn môi.
Khi một người đàn ông thật lòng muốn đối tốt với, thì rất ít người có thể chống đỡ được.
Nếu sớm hơn một chút, cô nhất định sẽ vui tới mức nhảy cẫng lên.
“Chuyện lúc trước em muốn nói, là chuyện gì vậy?” Hạ Diên Tiêu đột nhiên nhớ đến câu hỏi trước lúc lên máy bay của cô.
“Ừm… Em muốn hỏi, anh rất thích Coco đúng không? Nó vừa chạy qua đây, làm em giật cả mình.” Cô cũng đã từng nhẹ nhàng hỏi dò chuyện có thể đưa Coco đi chỗ khác được không, nhưng lần nào Hạ Diên Tiêu cũng đều giữ im lặng hoặc là trả lời qua qua cho có lệ. Cô tôn trọng sở thích của Hạ Diên Tiêu, nên không nhắc lại nữa.
“Nó lại đụng phải em à?”
“Không có.” Chỉ là cô nhìn thấy vú Tưởng đưa Coco đi kiểm tra sức khỏe định kỳ, đột nhiên cô cảm thấy có hơi chướng mắt. Sau đó cô lại tự khinh bỉ bản thân, tranh giành với một con mèo làm gì…
“Không có chuyện gì nữa rồi, anh cứ yên tâm công tác bên đó đi, em đợi anh về.” Cuối cùng trước khi ngắt điện thoại, những lời chưa nói ra khỏi miệng tạm thời bị Tư Họa cất giấu lại trong lòng.
Cô nghĩ rồi, thảo luận một câu chuyện qua điện thoại không phải một lựa chọn sáng suốt, bất luận chân tướng sự thật như thế nào thì cô đều phải mặt đối mặt nói chuyện với Hạ Diên Tiêu!
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Diên Tiêu nhận lấy một hộp quà hết sức tinh tế từ chỗ nhà thiết kế, bên trong lần lượt có bông tai, vòng cổ, vòng tay. Những viên ngọc trai dùng để trang trí vô cùng tròn trịa và sáng bóng, nếu như bộ trang sức này được xuất ra trên thị trường, giá trị của nó chắc chắn sẽ rất đắt.
Nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt của bộ trang sức, Hạ Diên Tiêu trầm giọng nói: “Bộ trang sức này là đơn đặt hàng tư nhân, sau này tôi không muốn nhìn thấy bất cứ bản sao nào của nó.”
Nhà thiết kế gật đầu mỉm cười: “Hạ tiên sinh, chúng ta đã kí hợp đồng, tôi nhất định sẽ tuân thủ nguyên tắc.”
Đối phương sẵn sàng mua lại thiết kế với giá cao, tại sao lại không bán.
Hạ Diên Tiêu mang theo bộ trang sức quý giá trở về khách sạn, gọi một cuộc điện thoại quốc tế cho Tần Tục.
Tần Tục nhận điện thoại khi còn đang ở trong câu lạc bộ giải trí, trái ôm phải ấp mỗi bên một em minh tinh xinh đẹp, cảm giác ngà ngà say trong nháy mắt cũng tỉnh táo vài phần: “Cậu nói gì cơ? Bảo tôi về nhà cậu rồi đem con mèo kia đi á?”
“Thật hay giả vậy, không phải con mèo đó là Quý Anh năm đó để lại cho cậu… Ok ok ok, Hạ tổng đã đích thân lên tiếng, người làm anh em như tôi đây chắc chắn sẽ ủng hộ cậu!”
Tần Tục lại tiếp tục lải nhải qua điện thoại: “Nói thật, tôi thấy Tư Họa hơn hẳn Quý Anh một bậc. Người ta vừa trẻ trung lại xinh đẹp, còn đơn thuần hướng về cậu… Cũng bởi vì quan hệ của chúng ta rất tốt, chứ không nếu chuyện này mà là của người khác thì tôi cũng chẳng thèm khuyên bảo đâu!”
“Này? Này?”
“Bíp bíp——”
Đối phương trực tiếp cúp máy.
Tần Tục nhìn màn hình điện thoại rồi chửi hai tiếng, đẩy người phụ nữ ngực bự đang ngồi trên đùi mình ra không thương tiếc.
Thật sự không thể ngờ được, lúc Quý Anh chưa trở về, tất cả mọi người đều cho rằng Hạ Diên Tiêu không thể nào quên được mối tình đầu. Nhưng khi Quý Anh trở lại, ngược lại lại khiến cho Hạ Diên Tiêu nhận thức được vị trí của Tư Họa ở trong lòng mình.
Trương Tịnh vừa mới đến đã nhìn thấy một cảnh này: “Ô, anh Tục định đi đâu thế? Không chơi nữa à?”
“Chơi cái gì mà chơi, tôi còn phải đi giúp Diên Tiêu giải quyết cục diện hỗn loạn đây này.”
“Ý anh là sao?”
“Con mèo nhà cậu ta, cào người khác, không thể giữ lại được nữa.” Tần Tục tiết lộ.
Chuông cảnh báo trong lòng Trương Tịnh vang lên.
Vài ngày trước cô ta có biết được vài chuyện từ miệng của Tần Tục, hình như Hạ Diên Tiêu không có ý định muốn quay lại với Quý Anh, không những không nỡ chia tay Tư Họa, mà còn tốn rất nhiều tiền để mua tặng những món đồ quý giá.
Hai người con gái này, Trương Trịnh đều cực kỳ ghen ghét, chỉ mong sao hai người bọ đều bị Hạ Diên Tiêu vứt bỏ. Nhưng hiện tại khi so sánh, cô ta càng không thể để Tư Họa đắc ý. Năm đó Quý Anh cướp đi Hạ Diên Tiêu thì cũng thôi đi, sau đó Tư Họa lại dựa vào khuôn mặt tương tự để trèo lên vị trí đó, dựa vào đâu chứ?
Vì thế cô ta tìm đến Tư Họa, nói cho cô biết về sự tồn tại của Quý Anh. Vốn tưởng rằng Tư Họa quay về sẽ cãi nhau một trận thật lớn với Hạ Diên Tiêu. Đợi hai người họ cãi nhau, cô ta sẽ có kịch hay để xem, ai mà biết được giờ Hạ Diên Tiêu lại muốn đưa Coco đi chỗ khác.
Coco là mèo của Quý Anh đấy, điều này đại diện cho cái gì… Không cần nói cũng biết.
Đến đêm muộn hôm đó Tần Tục mới đến Anh Viên, hành vi lần này của anh ta cũng là có mục đích riêng. Ban ngày Tư Họa đi làm, đợi đến tối mang con mèo đi trước mặt cô, thì việc khiến cho cô chấn động sẽ có hiệu quả càng cao.
Vú Tưởng bưng trà lên cho khách, lúc này Tư Họa mới đi từ tầng trên xuống dưới nhà.
“Làm phiền rồi.” Tần Tục nhìn thấy cô, vẫn ngồi trên ghế sofa, tùy ý quen rồi, hoặc có lẽ là cũng chẳng coi chủ nhà ra gì cho lắm.
Tư Họa đi xuống cầu thang, trên mặt nở một nụ cười khéo léo: “Tần tiên sinh, xin hỏi anh đến đây có việc gì không?”
“Ái chà!” Tần Tục khoa trương vỗ tay, trực tiếp diễn: “Diên Tiêu gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi phải nhanh chóng đến nhà để đem Coco đi, sợ nó làm Tư tiểu thư đây bị thương.”
“…”
Tần Tục là một tên công tử trẻ tuổi đào hoa, từ trước nay Tư Họa không giao thiệp cùng kiểu quỷ phong lưu này. Chỉ bởi vì anh ta là bạn nối khố với Hạ Diên Tiêu, nên lúc gặp mặt cô vẫn còn có thể duy trì mối quan hệ xã giao qua lại bình thường.
“Có phải Tần tiên sinh đây nghe nhầm rồi không? Tôi và Coco đã sống cùng nhau một năm, nếu làm tôi bị thương thì đã bị lâu rồi. Coco là thú cưng mà A Diên yêu thích, anh đừng tùy tiện dọa tôi.” Sau cuộc gọi kia của cô thì Tần Tục chạy đến và ôm con mèo đi, thật bất ngờ.
“Tôi nào dám, thật sự là Diên Tiêu đích thân gọi điện cho tôi mà, không tin thì cô tự mình hỏi đi.” Tần Tục cũng không biết lý do phải đưa Coco đi là vì Tư Họa thuận miệng nhắc tới.
“Không cần đâu, với mối quan hệ của Tần tiên sinh và A Diên, đương nhiên không phải là nói dối.” Khóe miệng của Tư Họa cong thành một nụ cười: “Nhưng, đây không phải là bạn gái cũ của A Diên tặng sao? Anh ấy thật sự nỡ à?”
“Sao cô biết được?” Trong lòng Tần Tục lộp bộp.
Ngay lập tức, nụ cười giả tạo trên mặt của Tư Họa biến mất: “Xem ra, đúng là thật rồi.”
Vốn định chờ Hạ Diên Tiêu trở về rồi hỏi cho rõ ràng, kết quả Tần Tục lại tìm đến cửa, tùy tiện thử thăm dò một tí đã lộ hết cả ra. Cuối cùng mèo cũng không đưa đi được, còn thiếu chút nữa là anh ta bị Tư Họa bẫy.
“Tư tiểu thư, trong chuyện này chỉ sợ là có hiểu lầm. Con người tôi ăn nói vụng về không nói rõ ràng được, cô đừng lo, đợi Hạ Diên Tiêu trở về cậu ta nhất định sẽ nói rõ ràng với cô.” Sợ bản thân càng nói lại càng sai, Tần Tục không muốn ở lại thêm một phút nào nữa, chán chường rời đi.
Mà ở phía bên kia, Trương Tịnh không an phận mà liên lạc với Quý Anh. Vốn dĩ hai người phụ nữ từng là đối thủ của nhau, trong thời khắc quan trọng này lại đứng cùng một chiến tuyến.
Quý Anh hỏi cô ta: “Tại sao lại muốn giúp tôi?”
Trương Tịnh cười khẩy nói: “So với cô, thì tôi càng ghét Tư Họa hơn.”
Nguyên nhân thật sự, Trương Tịnh sẽ không nói ra ngay lập tức. Quý Anh và Tư Họa giống nhau ở một vài phương diện, nhưng cũng có rất nhiều điểm khác biệt.
Năm đó khi Quý Anh yêu đương với Hạ Diên Tiêu, mỗi khi gặp gỡ bạn bè trong giới của anh, đều cẩn thận từng li từng tí để nịnh nọt bọn họ, cố gắng hết sức để hòa nhập. Đôi khi các cô gái sẽ ngầm đoàn kết lại với nhau để bỡn cợt với Quý Anh, nhưng Quý Anh chẳng những không mách lẻo, mà còn giả vờ thân thiết với bọn họ trước mặt Hạ Diên Tiêu, như vậy mới có thể chứng minh rằng bản thân và bọn họ không hề có sự khác biệt.
Còn Tư Họa lúc mới đầu thì còn thân thiện với bọn họ, đến khi cô ý thức được sự thù ghét và coi thường của bọn họ thì nhanh chóng vạch rõ ranh giới, như kiểu coi thường bọn họ vậy! Đối mặt với những lời lẽ chế giễu đó, Tư Họa chỉ cười trừ cho qua.
Cô ta thật sự rất ngứa mắt khi nhìn thấy bộ dạng ra vẻ thanh cao của Tư Họa, cô ta muốn lột lớp mặt nạ giả tạo của cô xuống!
Trương Tịnh thêm mắm thêm muối kể lại những chuyện mà mình biết, nhằm kích động trái tim hiếu thắng của đối phương: “Quý Anh, cô có chắc chắn không?”
“Đương nhiên rồi.” Quý Anh kiểm tra đi kiểm tra lại cái mail mình mới nhận được, ánh mắt lộ ra ham muốn nhất định phải đạt được. Đã từng đánh mất, dù sao vẫn phải đích thân lấy lại mới được!
Có Trương Tịnh giúp đỡ trong việc truyền tin, Quý Anh kịp thời biết được lịch bay về nước của Hạ Diên Tiêu, đến sân bay từ sớm để đợi.
Cô ta cũng không mù quáng đến mức xông đến trước mặt Hạ Diên Tiêu, chỉ là cố tình tạo ra cuộc gặp mặt ngẫu nhiên, đi ngang qua anh mà thôi.
Hạ Diên Tiêu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia thì nhíu mày, nhưng Quý Anh cũng chỉ cười nhạt với anh một cái, sau đó xoay người đi đón người bạn mà mình thực sự cần đón.
Hóa ra là trùng hợp.
“Hạ tổng, tài xế đã đến bên ngoài sân bay rồi.” Trợ lí liên lạc với tài xế, cầm theo hành lý đứng ở đằng sau Hạ Diên Tiêu, không nhịn được mà quay đầu lại nhìn Quý Anh thêm vài lần.
Lần trước đến Cảnh Thành cũng là người phụ nữ này, chẳng lẽ ông chủ của anh ta giữ mình trong sạch nhiều năm qua cũng không có cách nào chống lại sự cám dỗ của sắc đẹp đưa đến cửa, phạm vào lỗi sai mà bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ phạm phải ư?
Hạ Diên Tiêu trở về thẳng Anh Viên.
Vú Tưởng đang dọn dẹp vệ sinh vội vàng bỏ dụng cụ xuống chạy ra cửa nghênh đón: “Hạ tiên sinh, mừng cậu trở về.”
Hạ Diên Tiêu nhìn thẳng, bước vào trong nhà, nhưng lại nhìn thấy Coco đang nối gót theo sau mình: “Sao con mèo này vẫn còn ở đây?”
“Ôi, hôm đó cậu Tần nói muốn đưa Coco đi, Tư tiểu thư còn không cho đấy ạ.” Vú Tưởng không rõ chuyện trong nhà của chủ nhân, nhìn thấy gì thì thành thật trả lời vậy thôi.
Hạ Diên Tiêu lập tức gọi vào số điện thoại của Tần Tục: “Chuyện con mèo là sao?”
“Khụ… Cái đó… Ừm… Giữa đường xảy ra một chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn.” Vì sự an toàn của bản thân, Tần Tục đã chạy xa hơn mười nghìn dặm từ lâu, tiếp tục ung dung tự tại: “Hình như Tư Họa đã biết chuyện của Quý Anh rồi, nên tôi mới không dám nhiều lời với cô ấy.”
“Cho nên ngay cả tôi mà cậu cũng giấu?”
“Không phải tôi muốn giấu cậu đâu. Không phải là do tôi thấy cậu bận quá sao, tôi định nói cho cậu biết trước khi cậu quay về mà.” Kết quả là sau khi anh ta vừa ra khỏi cửa thì lại bị mỹ nữ vây quanh, quên luôn chuyện này.
“Về tôi sẽ tìm cậu tính sổ!” Hạ Diên Tiêu cười lạnh lùng, cúp máy.
Tần Tục ở nơi chân trời xa xôi đang run cầm cập, bỗng nhiên cảm thấy mỹ nhân bên cạnh cũng chẳng còn hương vị gì nữa.
Đợi Hạ Diên Tiêu gọi điện thoại xong, vú Tưởng thử tiến lên trước: “Hạ tiên sinh, hai ngày nữa tôi muốn xin nghỉ phép. Cháu trai nhà tôi sắp tròn một tuổi, con trai và con dâu đều muốn tôi trở về để đón sinh nhật cùng con cháu.”
“Được.”
“Kể ra thì cũng sắp đến sinh nhật Tư Họa tiểu thư, tôi quay lại sớm chút là có thể đón sinh nhật cùng Tư tiểu thư rồi.” Vú Tưởng bỗng nhiên nhớ ra chuyện này, bèn thuận miệng nói ra.
“Ồ?”
Nghe những lời vú Tưởng nói, Hạ Diên Tiêu bèn cất bộ trang sức mình chuẩn bị tặng cho cô đi.*Tác giả có lời muốn nói:
Sắp đến sinh nhật Họa Họa rồi, những điều nên hiểu thì đều đã hiểu~
Đố các bạn, có biết hành động cuối cùng của Hạ Diên Tiêu có ý gì không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT