Vấn đề quản lý an toàn của chỗ ở mới hoàn thiện hơn rất nhiều, đi ra đi vào mỗi người một thẻ, sẽ không dễ dàng cho người lạ vào tòa nhà. Nhân viên trước khi vào làm việc cũng đã thông qua sát hạch và điều tra bối cảnh cơ bản, giúp cho việc đảm bảo an toàn gia tăng đáng kể.
Những chuyện này đều là Ngôn Tuyển nói cho cô, chắc là vì muốn để cô an tâm hơn, sớm quên đi nỗi ám ảnh do trước đây bị theo dõi mang lại.
Quét sạch đi nỗi lo sợ trong lòng, Tư Họa bắt đầu tập trung tinh thần cho việc thiết kế, chuyên tâm làm việc.
Phòng thiết kế.
Những tác phẩm thiết kế cho kỳ mới nộp lên bị Anni từ chối toàn bộ: “Cái tôi muốn là sáng tạo mới, chứ không kêu mấy người mang những tác phẩm theo trình độ phổ thông này để đối phó với tôi.”
Công bằng mà nói thì những nhà thiết kế có thể đứng tại đây đều có thực lực hơn người, thế nhưng Anni lại đặt ra những yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc đối với bọn họ. Trừ khi đạt đến mức xuất sắc nhất, còn không trong mắt cô tất cả đều không đạt.
“Chị Anni thật là hà khắc, nghiêm ngặt mười năm như một.” Cả văn phòng thi nhau than thở, cuối cùng vẫn chỉ có thể chấp nhận số phận làm lại từ đầu.
Thiết kế ấy mà, chủ yếu nằm ở linh cảm, ở tư duy, Tư Họa không nói lời nào, trở về chỗ ngồi của mình, dán mắt xem thông báo hết lần này đến lần khác rồi tiếp tục chỉnh sửa.
Lúc tan làm về nhà thời gian hãy còn khá sớm, Tư Họa lại ngồi lì trước bàn hai tiếng đồng hồ, sửa tới sửa lui bản thảo, cuối cùng tất cả đều bị cô tự tay gạt đi hết.
“Không được…”
Chỉ chỉnh sửa một vài chi tiết nhỏ vẫn chưa đủ.
Không những phải có được sự thừa nhận của Anni mà càng phải nghiêm khắc với bản thân mình hơn, giống như cuộc thi lần đó, dốc toàn tâm toàn sức để làm.
Ở trong phòng có chút ngột ngạt nên Tư Họa mở cửa sổ ra cho thoáng khí. Vừa mới hé một chút thì gió lạnh bên ngoài đã ùa vào khiến cho tay cô cũng trở nên lạnh buốt.
Mở ra không được mấy phút, Tư Họa đã quyết định đóng cửa sổ lại.
Mùa đông ở Cảnh Thành lạnh vô cùng, mỗi sáng từ khi thức dậy cho đến khi vào được đến công ty là cả một quá trình bị hành hạ giày vò, gió lạnh thổi vào mặt, đau rát.
Mấy hôm nay nhiệt độ giảm mạnh, sáng hôm sau ngủ dậy thì thấy có hơi nghẹt mũi, lúc rửa mặt cầm khăn lông ấm đắp một chút, mũi đã đỏ ửng lên.
Sợ rằng mình sẽ bị cảm nên lúc tan làm đi qua một hiệu thuốc, Tư Họa không do dự đi thẳng vào: “Xin chào, tôi muốn mua một ít thuốc phòng cảm cúm.”
Dược sĩ đưa cho cô một hộp, đang định quét mã thanh toán thì Tư Họa lại nói: “Làm phiền lấy cho tôi thêm một hộp nữa.”
Cuối cùng Tư Họa bỏ hai hộp thuốc cảm vào hai cái túi khác nhau rồi xách về nhà.
Thang máy đi thẳng lên tầng mà cô ở, lúc đi ngang qua nhà Ngôn Tuyển, cô ấn chuông cửa vài cái, đứng đợi ở cửa một lúc nhưng không nghe thấy có tiếng đáp lại, lúc này mới nhập mật mã để mở cánh cửa phòng bên cạnh của mình.
Mấy ngày trước Ngôn Tuyển vội vàng trở về Cảnh Thành ngay trong đêm để níu kéo chuyện hợp tác làm ăn, ngày nghỉ đã nói trước đó cũng coi như không còn nữa.
Ban ngày bận đến mức không thấy mặt mũi đâu, nhưng đêm nào Ngôn Tuyển cũng về nhà, không biết từ lúc nào đã hình thành thói quen này, nhất định phải nói với cô một tiếng “Ngủ ngon” mới coi như là kết thúc một ngày.
Sau khi ăn cơm tối xong, Tư Họa ngồi ở phòng khách, ôm Ipad vẽ tranh.
Cho đến khi nghe thấy phòng bên cạnh truyền tới tiếng đóng mở cửa, cô đoán là Ngôn Tuyển đã về liền vội vàng bỏ iPad xuống, xách túi đựng thuốc cảm đi ra khỏi cửa.
Vừa nhấn chuông, chưa đến 10s sau Ngôn Tuyển đã mở cửa, nhìn thấy cô cũng không có gì bất ngờ.
“Tôi thấy gần đây nhiệt độ liên tục giảm, nên là có mua một chút thuốc phòng cảm cúm.” Tư Họa đưa cái túi có in logo của hiệu thuốc cùng với một hộp thuốc cho anh.
“Ừ, cảm ơn Họa Họa.” Ngôn Tuyển nhận lấy hộp thuốc: “Vừa may đúng lúc cần dùng.”
“Hử?”
Đúng lúc? Cần dùng?
Tư Họa nhanh chóng nắm bắt trọng điểm: “Anh bị cảm sao?”
“Hình như có một chút.” Anh giơ tay sờ sờ trán, tự mình cũng không kiểm tra ra được là có sốt hay không.
“Vậy thì mau uống thuốc đi, để tôi xem hướng dẫn sử dụng.” Tư Họa vừa đi vừa bóc hộp thuốc ra, lấy ra tờ giấy hướng dẫn sử dụng được gấp gọn bên trong xem cách dùng: “Một ngày 3 lần, mỗi lần 2 viên.”
“Khụ.” Cổ họng có hơi ngứa, Ngôn Tuyển đưa tay che trước miệng rồi ho một tiếng. Trong vô thức, Tư Họa đã coi anh thành bệnh nhân: “Anh ngồi đi, tôi đi rót nước.”
Chuyển tới đây sống chưa được một tuần, trong lúc làm quen với ngôi nhà của mình thì cơ bản cũng hiểu được một chút về cấu trúc của nhà hàng xóm. Trước cây nước uống có để hai chiếc cốc thường dùng, Tư Họa thuận tay cầm một chiếc, rót nửa cốc nước ấm rồi đưa qua cho anh: “Này, mau uống thuốc đi.”
Ngón tay thon dài cầm chiếc cốc sứ màu trắng, để trước ngực xoay nửa vòng, Ngôn Tuyển hơi nhướng mày, nhìn rõ những chấm tròn nhỏ màu vàng trên thành cốc. Anh lấy viên thuốc con nhộng bỏ vào miệng, uống chút nước ấm rồi nuốt xuống.
Đa số đồ dùng trong nhà đều là đồ cũ, thế nhưng cốc uống nước lại là một bộ mới hoàn toàn. Một bộ bốn chiếc, màu sắc chủ đạo là màu trắng, chỉ có một vài điểm nhỏ là màu sắc khác nhau.
Nhớ đến lời cô vừa nói, mua thuốc để phòng ngừa cảm cúm, Ngôn Tuyển nhìn cô: “Em thì sao? Đã uống thuốc chưa?”
“Vẫn chưa.”
Buổi sáng mũi có chút không thoải mái, nhưng đến trưa thì gần như không sao nữa rồi nên cô vẫn chưa bóc hộp thuốc, chỉ mới đưa hộp của Ngôn Tuyển qua cho anh trước.
“Bây giờ uống luôn đi, đề phòng bị cảm.” Ngôn Tuyển để vỉ thuốc rỗng mất 2 viên lại trên bàn, ý bảo cô cầm lấy.
Hộp thuốc đã mở vốn đang để sẵn trên bàn, Tư Họa cũng không thấy câu nói đó có gì sai nên lại lần nữa đi tới cây nước uống lấy nước.
Lần này mặt chính lại ở đúng tầm mắt nên có thể nhìn thấy được màu sắc, mới rót được nửa cốc nữa, cô chợt nghĩ ra: “Cái cốc lần trước tôi dùng là màu gì ấy nhỉ?”
“Màu vàng.” Ngôn Tuyển thẳng thắn trả lời không hề do dự.
Tư Họa cầm cái cốc xoay một vòng rồi quay đầu nhìn cái mà Ngôn Tuyển vừa mới uống. Mặc dù không nhìn thấy chi tiết, nhưng tay Ngôn Tuyển cứ giữ chặt cái cốc rồi nhìn cô cười.
Tư Họa: “…”
Đó là cái cốc do chính tay cô đưa cho anh!
Muốn chết.
Vậy thì vấn đề tiếp theo là…
Bây giờ lấy lại cái cốc của mình, hay là dùng cái cốc trên tay để uống đây?
Ngôn Tuyển kịp thời giúp cô giải đáp: “Cốc đều được rửa qua rồi, uống đi, không sao đâu.”
“!” Thứ cô quan tâm không phải là chuyện cốc có sạch hay không!
Cuối cùng Tư Họa dùng chiếc cốc trong tay uống thuốc, giả vờ bình tĩnh không nói gì, uống xong bỏ lại vỉ thuốc đã rỗng bốn viên, nhét lại vào hộp.
Bầu không khí bỗng trở nên yên lặng, Ngôn Tuyển chủ động phá bỏ sự thiếu tự nhiên này: “Gần đây công việc thế nào rồi?”
“À… Hơi khó khăn một chút, bản thảo thiết kế nộp lên lần trước tất cả đều bị sếp trả về, tôi muốn làm lại từ đầu.” Anni không hài lòng với thiết kế của bọn họ, không phải là cố tình gây khó dễ. Cô cũng không tìm ra được chỗ còn thiếu sót, đột phá chính mình.
“Vậy hả.” Ngôn Tuyển gật đầu: “Cố gắng lên nhé, lúc nào được nghỉ thì nói với tôi.”
“A? Có kế hoạch gì khác sao?” Cô vô thức nghiêng người lại phía trước, muốn nghe rõ hơn.
Nhìn vẻ mặt cô đầy mong chờ, Ngôn Tuyển phì cười: “Cũng không có gì cả, chỉ là thấy lúc nào em cũng làm việc, lúc nào muốn ra ngoài chơi thì nói với tôi.”
“Vậy anh thì sao? Tổn thất lần trước đã lấy lại được chưa?” Mấy ngày qua, Tư Họa vẫn luôn suy nghĩ về bản hợp đồng bị hủy giữa chừng.
“Không sao, chỗ đó cũng chẳng đáng là bao.” Cũng không phải là chuyện lớn gấp gáp nguy hiểm gì liên quan đến tồn vong, đối với Ngôn Thị mà nói tổn thất tiền bạc thật sự không đáng là gì.
–
Ngôn Tuyển nói một câu đã thu hút tính ham chơi của Tư Họa. Lại nghĩ tới phải hoàn thành xong công việc thì mới có thể thoải mái mà chơi được, cô phải tranh thủ thời gian rồi.
Trong mùa đông lạnh giá đầy khắc nghiệt này, Tư Họa hăng hái nỗ lực, nộp lại bản thảo lần thứ ba, cuối cùng cũng khiến cho Anni hài lòng gật đầu: “Thiết kế lần này rất tốt, rất hợp với chủ đề, cũng rất có sự sáng tạo.”
Tư Họa thở phào một hơi.
Annin hỏi riêng cô: “Lần trước nói với em, đơn hàng của người mà tìm em để đặt riêng ấy, tiến độ đến đâu rồi?”
Tư Họa thành thật đáp: “Bản thiết kế đã hoàn thành, đối tác đã xem qua, tỏ ý rất hài lòng, tiếp theo chỉ cần chế tác thành trang phục nữa là được.”
Bản thiết kế đạt được sự công nhận của khách hàng là một việc khó, trang phục tạo nên vừa tinh xảo vừa thể hiện được đúng theo bản vẽ lại là một chuyện khó khác, cần phải từng bước từng bước một vượt qua. Thế nhưng với tiến độ trước mắt mà nói thì Anni đã cảm thấy không dễ dàng gì rồi, cô ấy đứng lên, đầy thâm ý mà vỗ vai Tư Họa: “Tiếp tục cố gắng, tiền đồ của em sẽ còn rộng mở.”
Người khác đều nói Anni có đôi mắt tinh tường, có thể nhìn ra ai là “Viên ngọc tốt”, thật ra thì nếu đã là ngọc trai thì tự bản thân nó sẽ phát sáng. Có thực lực, lại có quý nhân giúp đỡ, nếu như không xảy ra điều gì bất ngờ, thì trên con đường này Tư Họa sẽ còn tiến rất xa rất xa hơn nữa.
Từ văn phòng giám đốc bước ra, tâm trạng Tư Họa vui vẻ, bước chân đi nhẹ bay như gió.
Vận may hôm nay cũng cực kì tốt, buổi trưa lúc đi qua sảnh công ty lại bất ngờ gặp được người quen.
“Tiểu Na?”
“Chị Tư Họa.” Tiểu Na đi tới còn nhanh hơn cô.
“Rất lâu không được gặp em rồi, hôm nay em tới đây là để?” Niềm vui hiện rõ trên gương mặt Tư Họa.
Vẫn còn chưa kịp giải thích, người bên cạnh Tiểu Na đã bắt đầu thúc giục: “Nguyên Na.”
Tiểu Na quay đầu nói với người kia mấy câu nhưng không nhận được sự cho phép của đối phương, chỉ có thể chào tạm biệt với Tư Họa. Trước khi đi còn ghé sát vào tai cô thì thầm: “Chị Tư Họa, bây giờ không có thời gian, em sẽ tìm chị nói chuyện sau nhé.”
Vội vàng gặp gỡ trong giây lát, Tiểu Na lại cùng người bên cạnh rời đi, Tư Họa nhìn theo bóng lưng ấy mãi không thôi.
Từ lúc Tiểu Na bước vào nghề người mẫu này là lập tức trở nên vô cùng bận rộn, người dẫn dắt cô ấy có lòng đào tạo. Nhưng bởi vì cô ấy không có nền tảng sẵn nên cần phải tốn thời gian học tập, tích lũy kinh nghiệm nhiều hơn người khác, còn phải vất vả đọc mấy quyển giáo trình mà cô ấy từng ghét nhất.
Thế nhưng lần này Tiểu Na không bỏ cuộc giữa chừng, hoặc có thể là do thật lòng yêu thích, hoặc đã nhìn rõ hiện thực. Cho dù là ngành nghề nào đi nữa, muốn có được nhiều thành công hơn thì nhất định phải không ngừng tích lũy tri thức.
Sau khi bản thảo thành công thông qua, Tư Họa vui mừng phấn khởi lật tìm chiến lược vui chơi mà Ngôn Tuyển đã gửi cho cô trước đó, đang lựa chọn thì chợt thấy cơ thể có chỗ nào đó không đúng.
Thật không may, kỳ rớt dâu của cô tới rồi.
Chắc là do thời gian gần đây bị lạnh, cộng thêm việc bị sớm hơn tháng trước vài ngày nên bụng có hơi đau.
Hôm nay Ngôn Tuyển không tăng ca, đang ở nhà nấu cơm. Tư Họa vì để tiết kiệm thời gian, có thể trực tiếp sang nhà hàng xóm ăn chực.
Nhìn thấy cô ngồi ở đó thỉnh thoảng lại xoa xoa bụng, Ngôn Tuyển khẽ nhíu mày: “Sao thế?”
“Hơi khó chịu chút.”
“Đau bụng hả?”
Lòng bàn tay dán chặt trên bụng, Tư Họa lắc đầu giải thích: “Kỳ sinh lý.”
Ngôn Tuyển tạm thời á khẩu không biết nói gì.
Vấn đề sinh lý, anh không có cách nào để thay đổi.
Thế nhưng ngày hôm sau, khi Tư Họa bước ra cửa đi làm, vừa mở cửa đã nhìn thấy Ngôn Tuyển. Anh đưa cho cô một chiếc bình giữ nhiệt màu xanh lam và một túi nhỏ có đựng đồ bên trong: “Mang theo cái này, lúc làm việc cũng có thể uống.”
Tư Họa cúi đầu nhìn, trong túi là một chiếc hộp trong suốt to bằng bàn tay chứa vài viên đường đỏ. Một tay cầm bình, một tay xách túi, Tư Họa chớp chớp mắt, nói: “Cảm ơn, tôi nhất định sẽ uống.”
Anh chuẩn bị đường đỏ cho cô, cũng giống như lần trước cô chuẩn bị thuốc cảm cúm, đều là vì nghĩ cho sức khỏe của đối phương.
Thế nhưng cả một ngày này ở công ty, trạng thái của Tư Họa không được tốt lắm.
“Tư Họa, buổi tụ tập hôm thứ 7 cô tới chứ?” Đồng nghiệp đi qua mời cô.
“Xin lỗi, tôi có việc bận mất rồi.” Các đồng nghiệp lại bắt đầu bàn luận về buổi tụ tập ngày mai, còn Tư Họa thì nằm bò dài trên bàn, ngay cả một ngón tay cũng không muốn cử động.
Ngày thứ hai của kỳ rớt dâu, Tư Họa chỉ có thể tuyên bố trong lòng: Kế hoạch ra ngoài đi chơi thất bại.
Cô gửi tin nhắn cho Ngôn Tuyển, nói là mình muốn nghỉ ngơi, không tiện đi ra ngoài. Hiếm khi Ngôn Tuyển không cố hỏi bằng được nguyên nhân, chỉ đơn giản trả lời cô một chữ “Được”, và không có gì sau đó nữa.
Tưởng rằng đối phương đang bận nên Tư Họa cũng không muốn làm phiền.
Buổi sáng thứ 7 sau khi thức dậy, Tư Họa uống một bát trà gừng đường đỏ rồi sau đó ngoan ngoãn ở trong nhà nằm cả ngày.
Buổi chiều, cô đang định nằm xuống ngủ một giấc thì bỗng nhận được tin nhắn của Hạ Vân Tịch gửi tới: [Họa Họa, dạo này cậu có thời gian rảnh không?]
[Sao thế?]
[Bà nội nói, muốn gặp cậu.]
Do dự một lúc, Tư Họa đáp lại bằng một hàng chữ: [Thay mình gửi lời xin lỗi tới bà, mình không thể hoàn thành tâm nguyện của bà được.]
Từ khi cô bắt đầu sử dụng lại số điện thoại cũ, thì cũng không còn cố ý trốn tránh ai khác ngoại trừ Hạ Diên Tiêu. Thỉnh thoảng Hạ Vân Tịch sẽ gửi tin nhắn cho cô, cô nhìn thấy cũng sẽ trả lời.
Gạt qua Hạ Diên Tiêu thì cô và Hạ Vân Tịch cũng là bạn bè với nhau năm năm, chỉ là bây giờ mức độ quan hệ có chút khác biệt.
Bao gồm cả Hạ lão phu nhân.
Lúc còn ở bên Hạ Diên Tiêu, bà nội luôn đối xử với cô rất tốt. Lúc mẹ anh châm chọc khiêu khích, là bà đã đứng về phía cô không chút do dự.
Ba năm bên nhau, cô không hề giả vờ đón ý hùa theo, mà thật lòng tôn trọng bà.
Chỉ có điều, bà nội vẫn luôn hi vọng cô và Hạ Diên Tiêu có thể quay lại với nhau. Điều này khiến cô rất khó xử, nên đành dứt khoát không gặp mặt.
Vì vậy lần này, cô kiên quyết từ chối Hạ Vân Tịch.
Bỏ điện thoại xuống, Tư Họa quấn chặt chăn.
“Aizzz…”
Bụng lại khó chịu rồi.
*
“HẠ. DIÊN. TIÊU.”
Trong văn phòng vắng vẻ, Ngôn Tuyển cầm một xấp tài liệu dày cộp trên tay, không tiếng động mà đọc ra cái tên đó.
Lần trước điều tra tên Tưởng Minh Khải thích nhìn trộm, anh đã xem một lượt tất cả camera theo dõi trong khu có thể lấy được cả lúc đi làm và về nhà trong khoảng thời gian đó, bất ngờ phát hiện, “Theo dõi” Tư Họa không chỉ có Tưởng Minh Khải.
Tối hôm đó, Tư Họa đồng ý cho người kia vào phòng.
Anh tiện thể điều tra luôn, lại phát hiện ra thân phận của đối phương không hề đơn giản.
Tiêu tốn mất thời gian mấy ngày, anh để cho Bùi Vực, một người mà anh tin tưởng bắt tay vào làm, từ bên phía Dung Thành điều tra ra được phần tài liệu đó.
Ý định ban đầu của anh không phải là dò xét sự riêng tư của Tư Họa, nhưng khi biết được thân phận của người đàn ông đó, có một phút bị mất đi lý trí.
Người đàn ông đó tên Hạ Diên Tiêu, là người yêu cũ của Tư Họa, hai người đã từng sống với nhau, ba năm liền.
Mối tình ba năm đó cũng không khoa trương phách lối gì, nhưng trước giờ Hạ Diên Tiêu không che giấu, muốn điều tra không khó, từ trong đám người ở bên Dung Thành cũng dò hỏi được không ít tin tức.
Hạ Diên Tiêu tuyên bố với bên ngoài là bạn gái, thế nhưng theo đánh giá của đám “Anh em” của anh ta thì lại chẳng tốt đẹp gì.
Người nào tử tế chút thì nói là không hiểu lắm, nhưng bên nhau những ba năm thì chắc cũng rất thích. Còn người nào ác ý thì trực tiếp thốt ra mấy từ ngữ “Bao nuôi”, “Bạn giường” bẩn thỉu.
Tóm lại, đó là một mối quan hệ tình yêu rất không bình đẳng.
Xem xong xấp tài liệu, Ngôn Tuyển vẫn luôn trầm mặc. Lần đầu tiên Bùi Vực cảm thấy mồm miệng vụng về không biết phải nói cái gì nên đành ngồi trong góc, biến mình thành người vô hình.
Lúc mới điều tra được những tin tức này, anh ta không dám nói ra. Nhưng Ngôn Tuyển nhờ anh ta làm việc là bởi vì tin tưởng anh ta, cho dù sự thật thế nào, anh ta cũng sẽ truyền đạt lại toàn bộ cho Ngôn Tuyển. Thế là tập tài liệu dày cộp kia liền xuất hiện trên bàn làm việc.
Không biết bao lâu trôi qua, sắc trời bên ngoài cửa sổ cũng thay đổi, mây đen bao phủ khắp nơi.
Cuối cùng Bùi Vực cũng đứng dậy, phá vỡ sự yên lặng: “Anh, nhìn trời có vẻ sắp mưa rồi, em đi trước đây.”
Nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Nếu như còn việc gì khác thì cứ việc tìm em.”
Ngôn Tuyển nâng mắt lên: “Nội dung của chỗ tài liệu này, bí mật.”
Bùi Vực vỗ ngực đảm bảo: “Anh, cái này thì anh yên tâm, em chỉ nhớ chị Tư Họa bây giờ là chị dâu của em!”
Mặc kệ cô là người yêu cũ của ai, nếu Ngôn Tuyển đã thích thì chắc chắn không sai!
Sau khi Bùi Vực đi khỏi, văn phòng chỉ còn lại mình anh.
Anh nhớ lại rất nhiều chuyện đã xảy ra trong một năm trở lại đây, Tư Họa đến Tân Thành cho khuây khỏa nỗi lòng, chính là sau khi chia tay với Hạ Diên Tiêu. Khoảng thời gian đó cô rất không vui, gương mặt gần như không thấy được nét cười, cũng là bởi vì Hạ Diên Tiêu.
Anh không kìm được mà nghĩ, ngày đó Hạ Diên Tiêu tìm tới Cảnh Thành, sau khi vào phòng đã nói những gì?
Những hạt mưa tí tách tí tách rơi xuống.
“Mưa rồi…”
Anh nhớ tới cô gái rất ghét trời mưa ấy.
Ngôn Tuyển cầm lấy điều khiển, đóng kèm cửa sổ chạm đất lại, vài giây sau, anh cầm lấy áo khoác rồi rời khỏi tòa nhà văn phòng.
–
Tư Họa ngủ đến mụ mị cả người, đầu óc choáng váng quay cuồng không muốn tỉnh.
Đây có lẽ là mùa đông lạnh nhất mà cô đã từng trải qua, cộng thêm sự khó chịu của kỳ sinh lý, cả người đều không có chút tinh thần nào. Không biết cô ngủ quên từ lúc nào, cũng không biết lúc tỉnh dậy đã là mấy giờ, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi lách tách bên ngoài cửa sổ.
Lại mưa rồi?
Cô ghét nhất là trời mưa.
Kéo lại chăn, rồi trực tiếp chùm qua đầu.
Nằm trong chăn che kín mít thấy không thoải mái, được một lúc cô tự mình hất ra, chỉ để lộ mỗi cái đầu rồi lại híp mắt ngủ tiếp.
Cô bắt đầu nằm mơ.
Trong mơ cô cùng với Hạ Vân Tịch, Kha Giai Vân vẫn đang sống ở trong trường, lại mơ thấy Hạ Diên Tiêu, nhưng cô bắt đầu bài xích đoạn kí ức đó, không ngừng trốn chạy về phía trước, cho đến khi không còn nhìn thấy người đó nữa. Vào lúc cô tưởng mình đã trốn thoát thành công thì phía trước đột nhiên lại xuất hiện một bóng đen, nhìn kỹ lại một lần nữa, gương mặt của Hạ Diên Tiểu chợt phóng to trước mắt, người trong mơ vô cùng sợ hãi.
Cô trong mơ đang trốn chạy thì hiện thực cũng rất giày vò.
Tư Họa ngủ không hề yên ổn, càng không biết được có người ở bên cạnh cô.
–
Lúc Ngôn Tuyển vội vàng trở về, điện thoại không có người nghe, chuông cửa không có người trả lời, anh sợ Tư Họa xảy ra chuyện nên đành bất đắc dĩ mở cửa xông vào.
Sau khi phát hiện cô chỉ đang nằm trên giường ngủ mà thôi thì hòn đá lớn trong lòng với được bỏ xuống.
Tư Họa ngủ cực kì bất an, anh lo lắng vô cùng, luôn nắm chặt lấy tay cô rồi chợt nghe thấy một cái tên, là ba chữ đã lởn vởn trong đầu anh suốt cả ngày hôm nay.
Cuối cùng anh cũng biết, cái tên mà đã từng nghe thấy Tư Họa gọi trong mơ, là A Diên.
Trước đây là A Diên, bây giờ là Hạ Diên Tiêu.
Cho dù là yêu hay hận, thì đều có liên quan đến người đó.
Bỗng nhiên có chút không cam tâm, biết rõ là cô đang ngủ, biết rõ là cô sẽ không trả lời nhưng vẫn không nhịn được mà đưa bàn tay cô áp vào má mình.
“Vậy anh thì sao…”
“Họa Họa.”
Trong giấc mơ của em, đã từng có sự tồn tại của anh không.
Anh khẽ nhắm mắt để che đậy sự chua xót trong lòng.
Ba năm mà cô với Hạ Diên Tiêu ở bên nhau kia, anh thấy đau lòng nhiều hơn là đố kỵ.
Cô gái mà anh muốn nâng niu trên tay, lại bị người khác đối xử như vậy.
Cô tốt như vậy, chỉ có người đàn ông ngu xuẩn đó mới không biết trân trọng, lại còn để cho những người không ra gì nói năng linh tinh, thậm chí sỉ nhục cô.
Thật sự, rất không cam tâm.
Nếu như có thể gặp lại nhau sớm hơn một chút thì tốt rồi.
Anh không ngủ, nhưng lại giống như rơi vào một cơn ác mộng.
Chợt nghe thấy bên tai truyền tới một thanh âm thật khẽ: “Ngôn Tuyển.”
Anh giật mình mở mắt.
Tư Họa không biết đã tỉnh từ lúc nào, đang nhìn anh, con ngươi đen láy, ánh mắt lấp lánh.
Bàn tay vốn dĩ đang được anh nắm chặt lấy, nhẹ nhàng mở ra, đan vào tay anh. *Tác giả có lời muốn nói:
Xin đừng quên hiện giờ bọn họ đang ở tư thế nào, hahaha
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT