Sau khi chia tay Tư Họa một cách không vui vẻ, Hạ Diên Tiêu tìm Tần Tục để uống rượu: “Mấy cách cậu nói đều vô dụng hết.”

“Sao có thể như vậy được!” Tần Tục không tin bí quyết tình yêu của bản thân lại thất bại như vậy. Sau khi tìm hiểu ngọn nguồn, ánh mắt anh ta nhìn Hạ Diên Tiêu lập tức thay đổi: “Tôi nói này, đấy là do cậu không đúng…”

Ngày sinh nhật hôm đó vì người yêu cũ mà bỏ một mình người yêu hiện tại ở lại, chỉ cần là con người đều sẽ cảm thấy không thể chịu đựng nổi! Càng đừng nói đến một người có trái tim nhạy cảm như Tư Họa!

Nếu như người đàn ông trước mặt không phải là đôi bạn nối khố với anh ta, Tần Tục còn định đuổi tên óc to não không bằng quả nho này ra ngoài. 

Sự việc đã phát triển đến nước này, chỉ có thể dốc hết sức để cứu vãn: “Bây giờ cậu cứ dây dưa đến chết, mặc kệ đối phương có nói gì tàn nhẫn đi chăng nữa, cậu chỉ cần đối xử tốt với cô ấy, như vậy mới có thể chứng minh tấm chân tình của cậu.”

“Căn bản là bây giờ cô ấy không chịu gặp tôi.” Hạ Diên Tiêu cười khổ, lắc ly rượu vang trống rỗng trên tay, vì dùng lực quá mạnh nên móng tay trắng bệch.

Rời khỏi Anh Viên, chuyển từ khách sạn đến nhà của Kha Giai Vân, rõ ràng là đang cố ý tránh mặt anh ta.

“Vậy cậu tiếp tục đợi, con gái là loài động vật cảm tính, chỉ cần cô ấy nhìn thấy sự chân thành của cậu, chắc chắn sẽ cảm động.” Tần Tục tiếp tục bày mưu tính kế. 

Mấy ngày sau, cứ tan ca về nhà thì Kha Giai Vân lại thấy một chiếc xe quen thuộc ở quanh khu chung cư, cùng một người đáng ghét nào đó.

Cô ấy không chớp mắt đi vòng qua bên cạnh, lạnh lùng hừ một tiếng, đầy rẫy ý mỉa mai.

Chờ thì cứ chờ thôi, cho dù đợi đến khi trời đất hoang tàn, Tư Họa cũng sẽ không xuất hiện nữa!

*

Tân Thành.

Thành phố gần biển có khí hậu rất dễ chịu, bốn mùa mùa nào cũng như mùa xuân, nổi tiếng là thành phố du lịch lãng mạn nhất trong nước.

Tư Họa chọn nơi này, thứ nhất là để tìm kiếm linh cảm, thứ hai là để hoài niệm đã từng…

Mẹ thích nhất là biển cả, bà luôn nói rằng có thể tìm thấy vô số linh cảm trong sự thần bí của biển cả. Lúc còn nhỏ cô thường xuyên đến đây cùng bố, thành phố này chất chứa những kí ức đẹp nhất thời thơ ấu của Tư Họa.

Bây giờ, cô cũng hy vọng sẽ bắt đầu một cuộc sống mới ở nơi đây.

Máy bay hạ cánh, Tư Họa gọi điện thoại cho Kha Giai Vân báo bình an, dặn dò thêm lần nữa phải giữ bí mật, tạm thời không muốn để lộ hành tung của bản thân.

Ra khỏi sân bay, Tư Họa trực tiếp bắt xe đến chỗ du thuyền, đi thuyền đến điểm homestay đã đặt trước.

Trước khi đến, cô tìm kiếm một số homestay nổi tiếng trên mạng, tạm thời ở lại hai ngày. Dự định sống ở đây lâu dài, đầu tiên phải chọn được một địa điểm thoải mái thích hợp. Cô muốn quan sát tận nơi, sau đó mới đưa ra quyết định cuối cùng.

Trong hai ngày này, Tư Họa tìm hiểu vị trí phân bố gần đó, rồi đổi sang homestay khác vào ngày thứ ba. Thật đen đủi, ông chủ sắp xếp cho cô vào đúng một căn phòng có vòi nước nhìn có vẻ đã bị hỏng, sáng sớm ngày hôm sau Tư Họa xách vali qua homestay tiếp theo.

Lần này cô đi vào một homestay có tên là “Bốn Mùa”.

Gian ngoài là tường quét vôi trắng, hai bên cổng lớn trồng đầy những rễ cây màu lá cọ, uốn lượn leo lên trên cả vách tường, đóa hoa màu hồng nở rộ đầu cành, rực rỡ nhiều màu sắc.

Từ cổng lớn đi vào, bên trái là cầu thang kiểu Châu  u, cứ mỗi ba bậc thềm, bức tường trắng sứ lại treo một nhành hoa để tô điểm, cửa chính dẫn thẳng đến quầy tiếp tân. Đưa mắt nhìn xung quanh, Tư Họa nhìn thấy màu sắc rực rỡ đại diện cho bốn mùa.

Tư Họa dùng một tay để nâng vali, lốp xe im lặng trượt trên mặt đất, không thể tránh khỏi việc phát ra tiếng ma sát.

Cô vừa đi vừa nhìn, đột nhiên phía trước có một cô gái chừng 17-18 tuổi chạy tới” “Xin chào, cho hỏi cô muốn đặt phòng ạ?”

“Tôi đã đặt phòng qua mạng rồi.” Chiếc vali đứng vững ở bên cạnh, Tư Họa dừng lại rồi lấy điện thoại ra.

Cô gái kia lại gần một chút rồi nhìn thoáng qua, xác định chính xác là homestay nhà mình, càng thêm nhiệt tình muốn giúp Tư Họa xách hành lý: “Phòng khách ở bên trong, mời vào.”

Tư Họa không từ chối được, cũng đành đi theo cô ấy.

“Tôi là Tiểu Na, là nhân viên ở đây, chào mừng quý khách đến với homestay Bốn Mùa của chúng tôi, quý khách có yêu cầu gì, có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.” Cô gái tên Tiểu Na này rất nhiệt tình tiếp đãi khách, mặt tươi như hoa quảng cáo những điểm cộng của homestay, cả người tràn ngập sức sống.

Ngồi quầy lễ tân là một cậu thiếu niên mười mấy tuổi, nghe thấy Tiểu Na la to: “Khương Lộ, có khách đến rồi, kiểm tra đơn đặt phòng cho cô ấy đi.”

Cậu thanh niên tên Khương Lộ bỏ điện thoại xuống, di chuyển đến trước máy tính, cầm con chuột tìm kiếm đơn đặt phòng theo số điện thoại Tư Họa vừa cho rồi lấy ra một tấm thẻ đặt trên bệ đá màu ngà vàng, nói với Tiểu Na: “Phòng Hải Đường.”

Tư Họa đi theo Tiểu Na qua một cái hành lang, ngẩng đầu nhìn lên phía trên, toàn bộ đỉnh của hành lang dài đều treo những bó hoa rủ xuống. Homestay này lấy hoa làm chủ đề chính, tên phòng ở đây cũng rất thú vị, Xuân Hạ Thu Đông đại diện cho các loại phòng to nhỏ khác nhau. Mà trong bốn mùa này, lại lấy tên hoa làm tên phòng, nghe rất hay và tràn đầy ý tưởng.

Trực giác mách bảo cô, nơi này chính là lựa chọn tốt nhất của cô.

Lúc theo Tiểu Na đi vào, thỉnh thoảng sẽ gặp một vài vị khách trả phòng hoặc quay lại homestay.

“Bình thường ở đây có đông người không?” Tư Họa quan sát cảnh vật chung quanh, phát hiện homestay này có diện tích hết sức rộng lớn, khu vực công cộng cành lá xum xuê, sắc màu rực rỡ, đúng là bồng lai tiên cảnh.

“Ngoại trừ ngày nghỉ lễ, cũng chẳng thừa mấy gian phòng. Một năm bốn mùa ở đây đều thích hợp để du lịch, các du khách đều rất thích đến nhà của chúng tôi.” Tính tình hoạt bát của Tiểu Na rất thu hút người khác.

Tư Họa không hỏi thêm gì khác.

Bố cục của phòng Hải Đường là phong cách được Tư Họa chọn ở trên mạng, không có sự khác biệt so với ảnh trên trang web. Đồ dùng bên trong căn phòng được chuẩn bị đầy đủ, nội thất trong nhà mới đến phát sáng. Homestay này đã mở được vài năm, có thể giữ gìn hiện trạng mới tinh, chứng tỏ ông chủ ở đây rất siêng năng thay đổi.

Tư Họa ở Bốn Mùa hai ngày, cố gắng điều chỉnh lại thời gian làm việc nghỉ ngơi bị gián đoạn.

Bên trong Bốn Mùa không có nhà ăn nhỏ, mỗi ngày vào sáng sớm phải xuống lầu để ăn điểm tâm sáng, sau đó đi dạo gần đó một vòng hít thở không trong lành. Ban ngày thì đi dạo ở bờ biển, cởi bỏ xăng-đan và bước đi trên bãi cát mềm mịn, ngắm nhìn biển và bầu trời, tìm một tảng đá lớn sạch sẽ, ngồi xuống một lúc đã đến trưa.

Buổi chiều trở về homestay, nhìn thấy Tiểu Na đang cầm kéo để tỉa lại nhành hoa.

“Tư tiểu thư, chị quay lại rồi đấy à.” Tiểu Na có trí nhớ rất tốt, gần như nhớ được hết các vị khách sinh sống ở Bốn Mùa.

“Tư tiểu thư, đóa hoa tươi tắn này tặng cho cô.” Tiểu Na đưa tay ra cắt đóa hoa tươi đẹp nhất rồi đưa cho Tư Họa.

“Cảm ơn cô nha.” Tư Họa được yêu thích nên khá lo sợ, nhìn chằm chằm đóa hoa trong tay không chớp mắt. Cánh hoa màu hồng từ tâm hoa nhạt dần ra bên ngoài, để lại gần mũi ngửi thử, hoa thơm ngào ngạt: “Mấy bông hoa này đẹp quá, hái xuống thì thật tiếc.”

“Hi hi.” Tiểu Na vừa cười vừa bước từ trên thang xếp xuống: “Hoa đẹp tặng người đẹp, xứng đáng!”

Đi theo Tiểu Na vào trong, phát hiện cô ấy cắt mấy bông hoa khác, mỗi một bông lại cắm vào một bình khác nhau, Tư họa tò mò hỏi: “Cô biết cắm hoa không?”

“Hả…” Tiểu Na lộ rõ vẻ bối rối: “Tôi cũng chỉ học được một chút, ông chủ của chúng tôi mới là đỉnh của chóp.”

Bất luận là cô bé Tiểu Na hay là cậu thiếu niên Khương Lộ thì cũng chỉ là nhân viên phụ trách tiếp đón khách ở Bốn Mùa, Tư Họa đến đây được mấy ngày nhưng chưa gặp được ông chủ ở đây lần nào cả. Nhưng từ miệng của Tiểu Na thì có thể biết, ông chủ của Bốn Mùa không thường xuyên tới đây, nếu có chuyện, thông thường đều dùng điện thoại để liên lạc.

Ở đây đến ngày thứ năm, Tư Họa định đi tìm Tiểu Na để hỏi thăm, xem có thể thuê lâu dài hay không. 



Hôm nay thời tiết rất đẹp, Tư Họa kéo rèm cửa sổ ra, ánh nắng màu vàng chiếu lên bệ cửa sổ tạo thành những cái bóng không theo quy tắc gì cả. Mặt trời mọc, gió buổi sớm thổi vào cơ thể có cảm giác mát mẻ, Tư Họa thay một chiếc áo len màu vàng nhạt mới mua, sợi len rất thoải mái dễ chịu, phù hợp với thời tiết như bây giờ.

Mái tóc đen dài được tết thành bím tóc chéo, buông xuống trước ngực, cô nhìn vào chiếc gương trước bàn trang điểm, cảm thấy quần áo ở trước mặt quá đơn giản. 

Ánh mắt nhìn tới dây ruy băng màu cam trên bàn trang điểm, Tư Họa lóe lên một tia linh cảm. Cô chạy đến quầy tiếp tân mượn Khương Lộ một cây kéo, cắt sợi ruy băng lưu lại trước đó lúc đi mua đồ thành độ dài vừa đủ, làm như dây buộc tóc, thắt vào cái dây ban đầu của cô, tất cả đều rất vừa vặn. 

Từ lúc quyết định chia tay, cô không bao giờ chạm vào màu trắng tuyền nữa, họa tiết của quần áo cũng bắt đầu tăng thêm màu sắc, cảm giác diện mạo và tinh thần của cả con người rực rỡ hẳn lên, từ thanh nhã mộc mạc thuần khiết trở nên xinh đẹp như tia nắng rung động lòng người.

Đi đến nhà ăn ăn cơm, những vị khách ở đó cũng không khỏi quay đầu lại nhìn thêm vài lần.

Không có ý né tránh ánh mắt dò xét của người khác, Tư Họa hành động theo dòng thời gian của chính mình, sau khi ăn xong thì đi đến quầy lễ tân để tìm Tiểu Na, đề cập đến việc bản thân cô muốn sống lâu dài ở đây.

“Hình như ở Bốn Mùa chưa từng có tiền lệ cho khách bên ngoài thuê phòng lâu dài thì phải.” Tiểu Na lộ vẻ mặt khó xử: “Phải thông qua sự đồng ý của ông chủ.”

Thuê theo tháng sẽ khác với gia hạn theo ngày, không những có thể giảm bớt một phần chi phí, cảm giác có nơi để trở về cũng tăng lên ít nhiều. Tư Họa không muốn từ bỏ một nơi tốt như thế này: “Vậy xin hỏi có tiện cho chị xin phương thức liên lạc với ông chủ được không?”

“Dạ được ạ…”

Tiểu Na đang lướt điện thoại để tìm số điện thoại cho cô, Khương Lộ từ bên ngoài đi vào, thuận miệng nói một câu: “Vừa nãy lúc đi trên đường em có gặp được ông chủ.”

“Hả?” Tiểu Na và Tư Họa nhìn nhau, vội vàng hỏi: “Ông chủ đang ở đâu rồi? Đã tới đây chưa?”

“Chưa, ở phía Tây đằng kia kìa.” Khương Lộ đáp.  

“Đi đi đi, chị Tư Họa, em đưa chị đi.” Hai ngày nay Tiểu Na đã quen với Tư Họa, đổi lại cách xưng hô.

“OK.” Tư Họa đi theo Tiểu Na ra khỏi cửa.

Tiểu Na đã quen thuộc với môi trường xung quanh, vừa đi vừa nhìn, thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc, Tiểu Na chợt nở nụ cười, chỉ vào dáng người không xa ở đằng kia: “Kia, kia chính là ông chủ của tụi em.”

Cách đó xa xa, Tư Họa chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng mơ hồ. Cô tăng tốc độ bước chân đi theo Tiểu Na, cuối cùng cũng đuổi kịp.

Người đó quay lưng về phía hai người họ, ngồi xổm xuống tựa như đang lắng nghe ông cụ ngồi trên xe lăn nói gì đó. Nhìn thấy cảnh này, Tư Họa không khỏi nảy sinh thiện cảm với người ông chủ xa lạ này.

Đối xử với mọi người như vậy, nhất định là một ông chủ lương thiện, vậy việc cô lựa chọn “Bốn Mùa” là một việc đúng đắn.

Một lát sau, có lẽ đã nói chuyện xong xuôi, người đàn ông đó đứng dậy. Lúc này Tư Họa mới nhìn rõ, anh ấy rất cao, khoác trên người chiếc áo khoác rộng rãi màu be.

“Ông chủ!” Tiểu Na đứng ở phía sau vẫy tay chào.

Nghe thấy tiếng gọi, người đàn ông chậm rãi quay người, áo khoác màu be hơi mở ra, vạt áo trước gập lại, áo trắng quần đen mơ hồ lộ ra, làm nổi bật lên thân hình cao lớn của anh.

Ánh mắt của hai người vô tình chạm vào nhau trong không trung, đối diện với bình minh mới mọc và hương hoa sảng khoái, rốt cuộc Tư Họa cũng nhìn rõ hình dáng của anh.

Ánh sáng xuyên qua những đám mây, vầng sáng lờ mờ chiếu rọi trên cơ thể, chiếc áo khoác mỏng nhẹ nhàng đung đưa theo gió, người đàn ông thuận theo gió mát từng bước từng bước đi về phía cô, trở thành cảnh tượng mà Tư Họa suốt đời không quên.

Trước ánh mắt kinh ngạc của Tư Họa, người đàn ông mỉm cười đưa tay ra, con ngươi màu trà dịu dàng và chất chứa ý cười, giống như có một lớp sương mù mỏng: “Xin chào, tôi là Ngôn Tuyển.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play