Nửa tháng sau, Vương Nhất Bác bay tới Cam Túc tham gia hoạt động công ích thúc đẩy du lịch văn hóa Đôn Hoàng. Trước khi đi một ngày, vừa xếp hành lý vừa gọi điện thoại cùng Tiêu Chiến, ngoẹo cổ kẹp điện thoại giữa tai và vai.

"Hiện tại anh không ở Cam Túc nữa rồi, vừa mới đi xong, chắc cũng không quay lại nữa."

Tiêu Chiến đang ngồi trên xe lửa tới Đôn Hoàng, nói dối không chớp mắt.

Đầu dây bên kia Vương Nhất Bác im lặng một chút mới khẽ ồ một tiếng, "Em biết rồi."

Tiêu Chiến lại có chút không nỡ, nhẹ giọng hỏi, "Nhất Bác, em không vui à?"

Vương Nhất Bác kéo khóa túi hành lý lại, "ừm" một tiếng. Không Vui bò qua đường truyền điện thoại sang quấn lấy Tiêu Chiến, anh xem nè em thật là đáng thương, đi đã nửa tháng, giờ lại không được gặp, em hong vui.

Tiêu Chiến xua những dòng chữ cảm thán chạy vòng vòng như bình luận video chạy ngang màn hình trên đầu mình đi, dỗ dành, "Cuối tuần anh về rồi, còn bốn ngày nữa thôi. Về sẽ mang đồ ăn ngon cho em được không nào?"

Vương Nhất Bác: "Anh ở đó dụ dỗ trẻ con đấy à?"

Suýt thì Tiêu Chiến cười phụt ra thành tiếng. Thôi thì ít ra cũng biết hắn cũng không phải quá mức không vui hay gì, "Đúng thế, chẳng phải em là bạn nhỏ của anh à?"

Vương Nhất Bác cười khẽ, "Không cần mang đồ gì cho em, đồ ở đó em cũng đã ăn gần hết rồi. Anh về sớm chút là được, em nhớ anh."

"Được rồi, chẳng mấy chốc là thấy anh ngay ấy mà."

Vương Nhất Bác chẳng hề phát hiện ra câu cuối cùng đó có gì sai sai, cúp máy xong đứng dậy đi rửa mặt. Phòng vệ sinh nhà hắn có để hai chiếc bàn chải đánh răng, trên giá treo hai cái khăn mặt. Tự nhiên hắn cũng thấy kì lạ đến buồn cười. Rõ ràng hai người họ cũng không ở chung, qua lại nhà nhau cũng không nhiều lắm, nhưng mỗi lần đều có cảm giác về nhà.

- --

Sớm ngày hôm đó, Tiêu Chiến nhận được điện thoại từ người đại diện, "Nhất Bác chuẩn bị bay Cam Túc, có hoạt động ở Đôn Hoàng, anh muốn tới không?"

Vừa hay kế hoạch của anh cũng là sẽ đi tới điểm dừng chân cuối cùng của mình trong chuyến đi Cam Túc này - Đôn Hoàng. Đúng là trùng hợp.

"Nhất định phải đi rồi..." Anh nghĩ một chút lại nói thêm, "Đừng nói cho Nhất Bác biết nhé. Sắp xếp cho tôi ở hàng đầu khu truyền thông được không?"

Thoáng cái người đại diện đã hiểu anh muốn làm gì, "Tôi đúng là chịu hết nổi đôi tình nhân thúi các cậu mà!" . truyện xuyên nhanh

Tiêu Chiến cười hề hề, "Vất vả cho cô rồi."

"Được rồi, anh tới thì gọi cho tôi nhé. Để tôi đưa anh thẻ công tác của Studio Nhất Bác. Anh thích chụp gì thì chụp!"

Người đại diện 'tức giận' cúp máy. Nằm trên giường suy nghĩ, cô nàng có chút xúc động. Thế giới thần kì thật, ai mà ngờ lại có ngày cô phải giúp vợ ông chủ lừa ông chủ nữa chứ?

"Tiêu Chiến bảo là ảnh không đi được."

Người đại diện nhìn điện thoại hồi lâu, cuối cùng cũng nhịn được thôi thúc muốn vạch trần Tiêu Chiến xuống, "Trông có vẻ tiếc nuối quá ha."

"Ừm... Cũng hơi hơi. Hồi trước từng hẹn nhau cùng đi Đôn Hoàng..."

Người đại diện lại bò dậy, mở sổ ghi chép ra xem lịch trình một chút. Bất ngờ là sau khi hoạt động kết thúc, tên kia lại rảnh rỗi không có lịch gì cả. Vậy là cô nàng cắn bút "xóa" bay hai ngày rảnh rỗi đó, chuyển thành 'có hẹn'.

"Đại ca à, đây là đang đi công tác đó, trong đầu đừng chỉ có Chiến Chiến Chiến Chiến chứ! Sau này còn dịp khác mà."

Người đại diện ruột đau như cắt nước mặt đầm đìa nói dối tỉnh bơ không chớp mắt. Trong lòng cảm thấy chẳng sớm thì muộn cũng bị hai đứa yêu nhau thúi hoắc này làm cho xui xẻo chết.

- --

Tiêu Chiến thành công chạy được vào khu vực phía sau sân khấu gặp người đại diện, nhận thẻ công tác của studio, "Cậu ấy vẫn chưa biết phải không?"

Một tay anh cầm máy ảnh, tay kia đeo thẻ công tác lên cổ. Người đại diện hừ mũi, "Nhưng mà trông thất vọng lắm á."

Tiêu Chiến thậm chí mang theo cả khẩu trang, có lẽ là để trông cho khác với mọi khi, tránh bị nhận ra. Anh vuốt lại mái tóc hơi rối vì ban nãy chạy tới đây, vài sợi tóc mái không nghe lời rủ xuống trán, một đôi mắt cười cong cong, "Có như vậy thì sau mới vui mừng chứ!"

Người đại diện: "Đậu má! Đúng là hồng nhan họa quốc! Người đẹp làm tan cửa nát nhà! Không debut đúng là phí của giời!!!"

"Ổn cả rồi đó, anh ra khu truyền thông chờ trước nhé!" Người đại diện đuổi Tiêu Chiến đi, bây giờ cô nàng còn phải quay về lừa gạt bạn nhỏ nào đó nữa kìa.

Làm mama của một đôi tình lữ thúi thật là khó khăn quá đi mất...

- --

Hai giờ chiều, hoạt động chính thức bắt đầu. Vương Nhất Bác đứng ở bên cạnh sân khấu, hơi cúi người nói chuyện gì đó với người đại diện. Thi thoảng hắn lại gật gù. Tiêu Chiến trốn giữa một nhóm nhà báo phóng viên đông đúc, thấy hắn ngẩng lên nhìn sân khấu cười một cái rồi lại cúi xuống nghe người đại diện nói.

Sau khi chiếu xong đoạn phim quảng bá giới thiệu chính là buổi lễ ra mắt dự án phúc lợi cộng đồng. Vương Nhất Bác là ngôi sao đại sứ tuyên truyền cho dự án này, được xếp đứng ở vị trí trung tâm.

Lúc cắt băng khánh thành, MC nói, "Mọi người nhìn về khu vực truyền thông một chút nhé, chụp một tấm ảnh kỉ niệm ạ."

Tiêu Chiến giơ máy ảnh của mình lên, che mặt đi. Rồi anh hạ máy xuống, nheo mắt nhìn Vương Nhất Bác. Vừa lúc đó hắn cũng nhìn về phía này, ánh mắt lướt qua mặt anh rồi chợt khựng lại, thoáng vẻ không thể tin nổi nhìn lại lần nữa. Tiêu Chiến lại giơ máy lên, chỉnh tiêu cự, gọn gàng bắt lấy Vương Nhất Bác trong ống kính của mình rồi bấm chụp.

Sau đó là khoảng thời gian để nhà báo phỏng vấn, Tiêu Chiến bèn nhân lúc đó chạy ra ngoài. Người đại diện túm được anh, "Thấy rồi hả?"

Tiêu Chiến kéo khẩu trang xuống, "Cậu ấy thấy tôi rồi." Anh đưa máy ảnh cho người đại diện. Trong đó là ảnh chụp của Vương Nhất Bác, quản lý biểu cảm rất xuất sắc. Nếu không phải Tiêu Chiến tận mắt nhìn thấy một thoáng kinh ngạc trong mắt hắn, có lẽ anh đã suýt nữa thì cho rằng hắn không nhìn thấy mình.

"Anh vào phòng nghỉ ngơi trước đi, tôi đi đón cậu ta về," Người đại diện bảo, trả máy ảnh lại cho anh.

Vương Nhất Bác đang đứng ở khu vực backdrop để nhận phỏng vấn, nhác thấy người đại diện quay lại thì quay sang nhìn về phía cô nàng. Người đại diện dùng cử chỉ tay ra hiệu để bảo hắn rằng Tiêu Chiến đã vào phòng chờ rồi. Hắn yên tâm quay đầu về phía cánh nhà báo, vẻ mặt không có cảm xúc gì đặc biệt chuyên nghiệp trả lời phỏng vấn tiếp.

【Câu chuyện nhỏ】

Người đại diện: "Tôi khổ quá đi mất, giúp hai người tạo ra sự lãng mạn còn đòi trừ tiền thưởng! Chị đây muốn từ chức, Vương Nhất Bác cậu đúng là không phải người!"

Tiêu Chiến: "Không sao mà, không sao mà, tôi sẽ trộm tiền thưởng chỗ em ấy nuôi cô."

Người đại diện: "Đại ca tha cho chị đi mà!!!"

Vương Nhất Bác: "Chị muốn tự viết đơn từ chức hay để em cho chị thôi việc?!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play