Vương Nhất Bác không thể đón Tết thiếu nhi cảm thấy rất bực bội. Người ta ăn Tết thiếu nhi, hắn lại phải đi quay, cả ngày đều thấy khó ở.

Đạo diễn: "Cậu ấy sao vậy? Hôm nay nóng tính thế?"

Người đại diện: "Không sao, không sao. Cậu ta muốn được ăn Tết thiếu nhi ấy mà."

Đạo diễn:...

Lúc tan làm đã là 9h tối. Bạn nhỏ Vương Nhất Bác bởi vì không được đón Tết thiếu nhi mà tự nhốt mình trong bầu khí quyển áp suất cực thấp. Chị gái người đại diện dỗ hắn cả một đường, mãi cho tới khi về đến khách sạn, đưa hắn tới trước cửa phòng mới bảo, "Ngày quốc tế thiếu nhi vui vẻ nhé bạn nhỏ Vương."

"Không vui. Chào!"

Người đại diện: "Không vui chứ gì? Mở cửa ra cho chị, chị đây sẽ thu hồi quà!"

Vương Nhất Bác tức giận đóng cửa, nhốt người đại diện ở ngoài.

Người đại diện: "凸! Tưởng là chị đây thèm vào làm bóng đèn à! Hứ!!!"

Tiêu Chiến đến đây từ hồi chiều. Người đại diện lén ra ngoài đưa thẻ mở phòng và báo địa chỉ cho anh. Nhưng kết quả là Vương Nhất Bác tan làm muộn quá, về tới nơi Tiêu Chiến đã ngủ thiếp đi mất.

Lúc thấy Tiêu Chiến đang ngủ trong phòng, Vương Nhất Bác sửng sốt mất mấy giây. Xoay người ra mở cửa thì người đại diện đã đi mất rồi.

Hắn lại đóng cửa, đi tới ngồi xuống bên giường. Hình như cảm giác được có người ngồi bên cạnh nên Tiêu Chiến mơ màng tỉnh dậy, nương theo ánh đèn dìu dịu ở đầu giường, thấy Vương Nhất Bác đang nhìn mình. Anh mỉm cười, "Tan làm rồi à?"

"Anh đến lúc nào?"

"4h chiều. Quốc tế thiếu nhi vui vẻ nha bạn nhỏ Vương." Tiêu Chiến bỏ hai tay ra ngoài chăn, vươn ra, cười híp mắt. "Hài lòng chứ? Còn tức giận đó à?"

"Em không tức giận. Đấy là em nhớ anh." Đầu Vương Nhất Bác hơi cúi, lông mi rủ xuống, trông bộ dáng có chút tội nghiệp. Tiêu Chiến giơ tay lên xoa đầu hắn, "Chẳng phải anh đã tới thăm em rồi đây à? Có phải anh Chiến đặc biệt yêu em không nè?"

Vương Nhất Bác cười toe, "Đúng thật. Quốc tế thiếu nhi vui vẻ, anh Chiến."

Tiêu Chiến bò ra khỏi chăn, lấy một cái hộp từ trong ngăn kéo tủ đầu giường ra đặt vào lòng Vương Nhất Bác, "Đây, quà ngày Quốc tế thiếu nhi theo đúng yêu cầu của bạn nhỏ."

Suýt nữa thì Vương Nhất Bác đã quên chuyện này rồi. Hắn ôm hộp quà ngơ ngác mãi mới cầm lên lắc lắc, chẳng nghe thấy tiếng gì cả, bèn quay sang nhìn Tiêu Chiến, "Gì thế?"

Tiêu Chiến chui lại vào trong chăn, "Mở ra xem thì biết thôi chứ gì?"

Vương Nhất Bác quay sang hướng khác, mạnh tay xé toang hộp quà.

Tiêu Chiến: "...Em có thể dịu dàng nhẹ tay chút được không?"

Vương Nhất Bác: "Đây có phải anh đâu mà phải dịu dàng?"

Tiêu Chiến: "Nói hay quá ha? Mong là em thấy đồ bên trong rồi thì dịu dàng với nó một chút giùm!!"

Xé bay lớp giấy bọc quà, hộp đựng bằng giấy bìa, thêm vài lớp bọc bong bóng chống sốc, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng lấy được đồ bên trong ra.

Là một chiếc mũ bảo hiểm. Hoa văn vẽ bên trên là do đích thân Tiêu Chiến thiết kế và vẽ lên.

Vương Nhất Bác:...

Tiêu Chiến: "Sao thế? Không thích à? Anh cũng chưa từng thiết kế hoa văn cho mũ bảo hiểm bao giờ..."

Vương Nhất Bác nâng chiếc mũ lên ngắm nghía rồi đội vào, sau đó gạt tấm kính chắn lên, cắt ngang lời anh, "Trận đua tới có mũ để đội rồi!"

Tiêu Chiến: "Vậy phải giành hạng nhất đó."

Vương Nhất Bác cởi mũ ra, lắc đầu để rũ tóc một cái rồi đặt mũ lại trong chiếc hộp đã bị hắn xé banh chành ban nãy. Hắn quay sang nhìn Tiêu Chiến, anh chớp chớp mắt, "Sao thế?"

Vương Nhất Bác: "Hết rồi?"

Tiêu Chiến ngơ ngác: "Hết cái gì cơ?"

Vương Nhất Bác tặc lưỡi: "Thì quà ấy, chỉ có vậy thôi, hết rồi hả?"

Tiêu Chiến phì cười: "Còn muốn gì nữa hả? Em tưởng làm cái này dễ làm à. Anh không có tí kinh nghiệm nào, vẽ nguyên một tuần đó. Làm người không thể quá tham lam nhé Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Em đang hỏi là ngoài quà vật chất ra không có quà tinh thần hả?"

Tiêu Chiến: "...Em được quá ha Vương Nhất Bác. Đừng có được voi đòi Hai Bà Trưng, có biết cái gì gọi là tri túc thường lạc* không hả?"

(* biết đủ mới là hạnh phúc)

Vương Nhất Bác giơ ngón trỏ lắc lắc trước mặt anh, "Không đúng, phải được một tấc dấn một thước mới có thể hái quả ngọt được."

Tiêu Chiến: "Em còn muốn hái quả ngọt cái gì hả? Đi đội mũ bảo hiểm đi."

Vương Nhất Bác có đầy đủ lý do để nghi ngờ rằng Tiêu Chiến đang giả ngu. Hắn đứng lên, cầm quà của mình bỏ vào chỗ hành lý ở bên cạnh, rồi nhân lúc đồng chí Tiêu Chiến buông lỏng cảnh giác, đột ngột quay người ấn anh xuống giường. "Thầy Tiêu, anh nói xem hiện tại có cái gì ngọt nhỉ?"

Tiêu Chiến cảm thấy bản thân cực kì thua thiệt. Người mỗi ngày chỉ ngồi làm việc ở văn phòng làm sao đánh lại người mỗi ngày luyện tập cơ bắp được, bị hắn ghìm cho không cựa được, "Vương Nhất Bác!"

"Đừng ồn nào, đừng ồn nào, cùng tầng đều là diễn viên trong đoàn phim, ngoan nào." Vương Nhất Bác cúi đầu, tựa trán mình lên trán Tiêu Chiến, hai chóp mũi đụng nhau, hắn nói, "Em phát hiện ra một chuyện không ổn."

Theo bản năng Tiêu Chiến nhắm mắt lại. Lúc nói chuyện, chẳng biết là vô tình hay cố ý mà môi Vương Nhất Bác lướt nhẹ qua môi anh. Tiêu Chiến nhỏ giọng hỏi, "Chuyện gì?"

Hắn hôn nhẹ một cái lên môi anh, "Em phát hiện ra là, anh không ở bên em một ngày thôi mà em đã cực kì nhớ anh rồi, có khi nào sau này đi đâu cũng phải mang anh theo không?"

Tiêu Chiến bật cười, cắn nhẹ một cái vào môi dưới của hắn, "Nói linh ta linh tinh, anh cũng phải đi làm chứ."

"Vợ ông chủ có đặc quyền."

"Đặc quyền gì thì ai mà chẳng phải chết!"

Vương Nhất Bác phì cười, "Cuối tuần anh lại tới chứ?"

"Miễn phí vé máy bay thì suy nghĩ." Tiêu Chiến rút tay ra khỏi hai bàn tay đang ghìm lấy mình của Vương Nhất Bác, ôm lấy eo hắn, "Vé đắt muốn chết."

"Liên kết thẻ của em vào điện thoại anh nhé?"

Tiêu Chiến cấu eo hắn một cái, "Học ở đâu lời thoại bá đạo tổng tài thế hả?"

"Thích gì thì cứ quẹt thẻ của em?" Vương Nhất Bác vào thế được nước lấn tới, làm tới cùng, còn đang định nói thêm.

Tiêu Chiến sợ rồi, "Được rồi được rồi, thôi ngay. Mắc ói quá!"

Vương Nhất Bác nín cười mãi mới được, "Vậy có phải bây giờ em nên nhận quà tinh thần rồi không?"

Tiêu Chiến:????

Vương Nhất Bác vươn tay tắt đèn ở đầu giường đi.

【Câu chuyện nhỏ】

Bảy giờ sáng Vương Nhất Bác có lịch quay. Khi Tiêu Chiến tỉnh giấc, hắn đã đi mất rồi. Anh ngơ ngác mãi mới đột nhiên bừng tỉnh, trong đầu nổ pháo hoa đùng đoàng.

Đậu má! Mình ôm idol đi ngủ rồi!!!

Tỉnh tỉnh lại giùm cái đi thầy Tiêu. Hình như đối tượng bị động trong câu này sai sai sao á, nói cho đúng phải là, idol của anh ôm anh đi ngủ rồi mới phải.

Lúc Vương Nhất Bác ngồi trên xe, người đại diện hỏi, "Quà tặng ngày Quốc tế thiếu nhi sao? Hài lòng không?"

Vương Nhất Bác: "Ừm, thêm vài lần nữa cũng được."

Người đại diện:??????

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play