Sau nghỉ Tết Nguyên đán và trước khi phim điện ảnh mới quay xong thì lịch trình đều đã kín mít. Vừa hết kì nghỉ Tết, phía bên nhãn hàng đã rục rịch cử người qua làm việc. Quay chụp trong một tuần. Mặc dù chủ yếu làm việc trong studio và các phần quay ngoại cảnh Vương Nhất Bác không cần tự đi, nhưng bị quạt gió trong studio không ngừng thổi thẳng vào mặt trong một thời gian dài liên tục cũng đủ để khiến Vương Nhất Bác muốn chảy nước mắt. Cũng không loại trừ khả năng có thể bị đau hay sưng đỏ mắt.

- --

"Mắt đỏ rồi, nếu được thì thời gian tới đây nghỉ ngơi nhiều một chút." Bác sĩ khám mắt trông thì tốt bụng hiền lành nhưng phương pháp khám bệnh lại vụng về thô bạo. Trong lòng Vương Nhất Bác thầm nghĩ, bác sĩ vạch mắt lắc qua lắc lại như thế không đỏ mới là lạ ấy! Nhưng với lòng tôn kính y sĩ và những người làm trong ngành y tế, hắn không hé răng nửa lời, chỉ nhẫn nhịn rồi đi về.

Bác sĩ vừa quan sát hắn vừa dặn, "Thuốc nhỏ mắt này cứ nhỏ mỗi lần một giọt. Mấy ngày tới nhớ đi ngủ sớm, không có việc gì thì đừng dùng điện thoại. Đúng hẹn tới tái khám."

Vương Nhất Bác rời khỏi bệnh viện, trong túi có thêm một lọ thuốc nhỏ mắt.

Về lý thuyết thì là một giấc mộng đẹp. Có điều cuối tuần sau đã tới ngày họp báo ra mắt thương hiệu mới rồi, căn bản không thể nào không dùng điện thoại hay máy tính được.

Hắn dời hết lịch trình của tuần sau lại, cả ngày chỉ làm tổ ở công ty. Sản phẩm mới mùa xuân sẽ xuất xưởng, giờ đã có hàng mẫu gửi về, rất nhiều thứ cần phải sửa đổi. Cả công ty ngày nào cũng tăng ca. Người đại diện bắt đầu phải kiêm thêm cả nghiệp vụ nhân viên giao hàng bán thời gian, mỗi ngày đúng giờ đưa cơm và cafe tới văn phòng.

"Mắt không sao chứ?" Người đại diện đặt cà phê xuống, hỏi. "Ngày mai để trống lịch một chút, đi khám lại."

Vương Nhất Bác vừa mới nhỏ thuốc, đang nhắm mắt lại, ngửa đầu lên chờ thuốc ngấm. "Không đi đâu. Cũng không sao nữa rồi, không bị chảy nước mắt nữa."

Người đại diện mở một hộp bánh nhỏ ra đưa cho hắn, tiện rút luôn con dao nhựa trong hộp bánh ra dí vào cổ, "Cho em cơ hội nói lại lần nữa, nếu không chị đây sẽ ra bắt Tiêu Chiến vào!"

Vương Nhất Bác: "Được rồi chị thắng! Đi là được chứ gì!"

Người đại diện cắm dao vào miếng bánh, đẩy tới trước mặt hắn, "Vẫn là Tiêu Chiến có tác dụng nhất!"

Vương Nhất Bác:...

Vừa nhắc Tào Tháo đã thấy Tào Tháo đến ngay. Tiêu Chiến đẩy cửa ra, thò đầu vào phòng, thấy mắt Vương Nhất Bác đỏ hoe, còn rưng rưng nước. Anh kinh ngạc há hốc mồm, vội vã chui vào phòng đóng sập cửa lại, "Cô mắng cậu ấy hả?"

Người đại diện: "...?? Tôi nào dám?!"

Vương Nhất Bác đưa tay gạt nước chảy từ mắt ra, "Ngày nào chị ấy cũng bắt nạt tôi!"

Người đại diện: "...?? Vương Nhất Bác em có còn là người không hả???!!!"

Người đại diện thấy mình sắp sửa mang nỗi oan Thị Kính không thể gột sạch, quyết định bán đứng Vương Nhất Bác "Cậu ta bị viêm kết mạc, vừa mới nhỏ thuốc xong đó. Sợ anh lo lắng với sợ trễ nải công việc của mọi người nên không nói ai biết hết. Nào! Thiết kế Tiêu! Tới tới! Xin mời! Tới trông nom cậu ta đi!"

Vương Nhất Bác: "Chị bán người nhanh quá rồi đó! Không do dự chút nào, không thấy quá đáng hả?!"

Người đại diện nói xong đã ôm chỗ bánh ngọt và cafe còn lại nhanh chân chuồn mất.

Tiêu Chiến: "Mắt bị viêm à?"

Vương Nhất Bác: "Không sao, sắp khỏi rồi. Thuốc mắt ngày nào cũng nhỏ."

Tiêu Chiến cầm lọ thuốc nhỏ mắt trên bàn lên xem. Là thuốc trị viêm kết mạc. Vương Nhất Bác nhìn anh "Thôi xin, thuốc này lấy từ bệnh viện chính quy đấy ạ."

Tiêu Chiến đột nhiên thấy hơi giận, chỉ "Ờ" một tiếng rồi bỏ thuốc lại trên bàn, ra khỏi phòng. Người đại diện đang đưa bánh ngọt cho mọi người trong văn phòng, thấy anh đi ra thuận miệng hỏi, "Sao rồi? Dạy dỗ xong rồi hả?"

Tiêu Chiến: "Liên quan gì đến tôi mà phải dạy dỗ cậu ta?"

Người đại diện ngẩn người. Không phải là tức giận đấy chứ?

- --

Người đại diện không hỏi nhiều. Chia bánh và cafe cho những người khác xong, cuối cùng mới đưa cho Tiêu Chiến. Lúc đặt cafe xuống, cô nàng vỗ vai anh, "Đi theo tôi chút."

Tiêu Chiến đứng lên theo cô ra ngoài. Người đại diện không phải kiểu người hay tâm sự với người khác, thói quen nghề nghiệp khiến cô mỗi lần nói chuyện đều có giọng thương lượng. "Sao mà giận thế? Nói tôi nghe được không?"

Tiêu Chiến cũng không biết vì sao mình lại thấy tức giận. Người đại diện nhìn anh hồi lâu mới hỏi, "Bởi vì anh thấy cậu ấy bệnh rồi mà không nói anh biết à?"

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, hơi do dự gật đầu.

Người đại diện vỗ vỗ vai anh, "Đừng giận nữa, vào xem cậu ta một chút đi."

Trước khi đẩy cửa quay vào trong, người đại diện khựng lại, xoay người nhìn về phía anh nói trước khi đi vào, "Mà, tại sao anh lại tức giận vì nguyên nhân đó hả Tiêu Chiến?"

Tiêu Chiến nhìn cô đi vào phòng, cánh cửa kính chậm rãi khép lại phía sau.

Nửa tiếng sau, Tiêu Chiến lại đẩy cửa phòng làm việc của Vương Nhất Bác ra. Người đại diện vừa rời đi, Vương Nhất Bác lại đang ngửa đầu nhỏ thuốc.

Tiêu Chiến trở tay đóng cửa lại, nhanh chân bước về phía hắn, cầm lấy lọ thuốc.

Vương Nhất Bác: "Không giận nữa rồi?"

Tiêu Chiến: "Tức giận gì, câm miệng, ngẩng đầu lên."

Vương Nhất Bác có lẽ cảm thấy vì mình vừa chọc giận Tiêu Chiến nên không dám phản đối, nghe lời ngẩng đầu lên. Tiêu Chiến cúi đầu cẩn thận nhỏ thuốc cho hắn.

"Xong rồi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi."

Vương Nhất Bác lại ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Hắn xòe tay ra, muốn nhận lại bình thuốc từ tay Tiêu Chiến, dựa vào phán đoán của bản thân nắm một cái trúng cổ tay anh.

Tiêu Chiến giật mình. Vương Nhất Bác lại không chịu buông tay ra. Phần xương nhô ra trên cổ tay anh áp sát vào lòng bàn tay của hắn. Rồi hắn mới thả lỏng tay, lần từ cổ tay tới bàn tay anh, "Thuốc đâu?"

Từ cổ tay đến toàn thân Tiêu Chiến bắt đầu nổi da gà khắp lượt. Người kia đang hơi ngửa cổ lên, cần cổ kéo dài, ẩn sau chiếc cổ áo len cao cao. Anh bất giác rùng mình.

"Sao thế? Lạnh à?" Vương Nhất Bác lại nắm lấy cổ tay anh lần nữa. "Trong ngăn kéo có chăn đấy, hay anh tới phòng nghỉ ngủ một chút đi."

"Không... Không cần!" Tiêu Chiến tránh né Vương Nhất Bác, đặt lọ thuốc lại trên bàn rồi ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.

Thanh niên bàn bên: "Mặt ông đỏ thế? Nóng à?"

Tiêu Chiến lắc đầu, vùi mặt vào cánh tay mình. Nằm bò trên bàn hồi lâu, anh chỉ biết tự bảo mình suy nghĩ nhiều rồi, nhất định là bản thân suy nghĩ quá nhiều.

Lúc Vương Nhất Bác mở mắt ra, cúi đầu vặn nắp lọ thuốc lại xong, siết bàn tay cảm thấy hình như lòng bàn tay nóng lên.

【Câu chuyện nhỏ】

Vương Nhất Bác: "Tiêu Chiến! Qua đây chút!"

Tiêu Chiến đang ôm snack khoai tây ngồi trước bàn máy tính xem chương trình giải trí, miễn cưỡng bấm tạm dừng, bỏ bịch snack xuống rồi choàng chăn mò ra phòng khác. Vương Nhất Bác giơ một xấp bài không biết là cái gì, "Tới rút một lá đi."

"Cái gì đây?" Thiết kế Tiêu thấy mùi mờ ám nguy hiểm là theo bản năng thụt lùi ngay.

Vương Nhất Bác: "Truth or Dare." (Nói thật hay mạo hiểm)

Tiêu Chiến: "Em bị dở hơi à? Hai đứa mình mà chơi sự thật mạo hiểm cái gì?"

Vương Nhất Bác giơ bài lên, vẻ mặt tủi thân, "Em cũng có được ra ngoài chơi đâu, cũng chỉ chơi được cùng anh thôi. Đến anh cũng không muốn chơi với em ư?"

Tiêu Chiến: "Em dùng kĩ năng diễn xuất của ảnh đế cho trường hợp này không cảm thấy quá đà hả!"

Nói thì nói thế nhưng vẫn mềm lòng. Tiêu Chiến rút một lá bài từ xấp bài của Vương Nhất Bác đưa cho hắn.

Vương Nhất Bác: "Nói thật! Kể một chuyện mà người kia làm khiến tim anh trong nháy mắt rung rinh!"

Tiêu Chiến nghe thấy như sét đánh giữa trời quang. Hỏi như thế mà cũng hỏi được? Lại còn chỉ có hai người chơi với nhau!

"Nhanh nào nhanh nào!" Vương ảnh đế hết sức chờ mong rồi đấy!

Tiêu Chiến đành nhắm mắt đưa chân, "Năm đầu tiên quen nhau. Người ta nhảy trong tiết mục chào năm mới xong vội vã bắt chuyến bay về để chúc anh năm mới vui vẻ."

Nói xong liền tự lấy chăn cuốn mình thành một cục bất động trên ghế sofa. Vương Nhất Bác nhào tới đè lên anh, kéo chăn ra hôn chụt một cái lên vành tai Tiêu Chiến.

Thật ra sau khi quen nhau rồi, rất nhiều khoảnh khắc mỗi khi nghĩ lại vẫn cảm thấy tim đập thình thịch như trống bỏi. Nhưng ngay lúc này, khi có người ấy ở bên mình, thì ấy đã là lúc tim đập mạnh nhất rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play