Buổi tối, người đại diện tới đón Vương Nhất Bác. Bản vẽ phác thảo trên giá của Tiêu Chiến đã bị lật ngược lại, coi như chưa từng tồn tại.

"Làm phiền anh rồi, Giáng sinh vui vẻ nhé Tiêu Chiến!" Người đại diện len lén chọt một cái vào eo Vương Nhất Bác, điên cuồng dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn mau nói gì đó đi. Vương Nhất Bác ngơ ra nhìn bà chị mãi mới bừng tỉnh hiểu ra, "A... Giáng sinh vui vẻ."

"Hai người cũng vậy. Giáng sinh vui vẻ," Tiêu Chiến cười lên hai mắt cong cong, "Không muốn trông trẻ nữa đâu, mệt quá đi mất."

Người đại diện cười vang, "Vất vả rồi, vất vả rồi. Vậy, bọn tôi đi trước nhé. Có gì sang năm mới gặp lại."

Vương Nhất Bác đội mũ đeo khẩu trang và kính râm xong xuôi thì theo người đại diện xuống lầu, đi tới sân bay.

"Vui không bạn nhỏ?" Người đại diện lấy iPad ra, mở đoạn video mà nhà đài gửi tới để xem. Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, liếc nhìn chị một cái, "Cũng tạm."

Người đại diện: Xì! Rõ ràng là vui đến mức sắp nở hoa trên mặt luôn rồi. Trẻ con bây giờ đúng là không thành thật gì hết.

"Địa điểm được xác nhận rồi, xem chút không?"

"Không xem đâu. Đi thì biết," hắn nói rồi nhắm mắt dưỡng thần. Nói thật thì hai tiếng đồng hồ giả vờ ngủ kia khiến đầu hắn cũng bắt đầu hơi âm ỉ đau.

Người đại diện cất iPad đi, rồi lại bận rộn trả lời tin nhắn. Ngồi ở bên cạnh, Vương Nhất Bác nhắm mắt lại nghe tiếng gõ phím lạch cạch, loáng thoáng giống như nghe thấy cả tiếng bút cọ lên giấy vẽ sột soạt ban sáng, cứ thế mà ngủ thiếp đi.

Lễ Giáng sinh, đồng nghiệp trong công ty nhất chí rủ nhau đi uống rượu. Tiêu Chiến chụp một tấm hình, đăng lên vòng bạn bè, "Hehe, năm nay không phải đón Giáng sinh một mình nữa rồi."

10 phút sau, điện thoại của Vương ảnh đế đã gọi tới, "Anh đang làm gì đó?"

Tiêu Chiến ngơ ngác, "Đang ăn liên hoan nè."

"Sao lúc đón Giáng sinh cùng tôi không thấy anh đăng lên vòng bạn bè?" Buồn bực của Vương ảnh đế sắp bò qua đường loa điện thoại đến nơi rồi. Tiêu Chiến dở khóc dở cười, đứng lên chạy vào trong phòng vệ sinh để nghe điện thoại. "Thằng nhóc thối cậu làm sao thế hả? Không lẽ tôi chụp hình cậu đăng vòng bạn bè? Khác gì đánh bom không?"

Tính tình trẻ con của bạn nhỏ Vương bùng phát, "Cái đó không tính là lý do được! Anh không xem trọng tôi tẹo nào."

"Xem trọng mà, xem trọng chứ. Vậy cậu nói xem tôi phải làm sao bây giờ? Hay giờ tôi đăng bù nhé?" Tiêu Chiến vừa né một người hút thuốc lá.

"Vương Nhất Bác! Tới đây!"

"Người đại diện gọi rồi, tôi cúp máy đây."

Trò chuyện kết thúc. Tiêu Chiến cầm điện thoại di động, càng nghĩ càng thấy buồn cười. Anh đứng trước gương trong phòng vệ sinh cười một mình mãi, đến mức có người vừa vào thấy anh đang cười liền lặng lẽ chuồn ra ngoài mất.

- --

Ở hậu đài của đêm nhạc hội, người đại diện phát hiện ra Vương Nhất Bác đang ngồi thu lu một góc gọi điện thoại. Chị gái tức giận bùng nổ xách cổ hẳn lôi đi, đến nói chuyện với đạo diễn.

"Thật đúng là càng ngày chị càng không quản nổi cậu nữa. Cậu chạy vào góc làm gì hả?" Giờ nghỉ, người đại diện cầm một cốc cafe đặt lên bàn.

Chọc giận chị gái người đại diện rồi, bạn nhỏ Vương yếu ớt đáp, "Gọi điện thoại cho Tiêu Chiến."

Người đại diện lấy điện thoại ra xem. Nhấn vào mục Khoảnh khắc (Moments, trên wechat), thấy Tiêu Chiến đã đăng 3 phút trước.

Lần đầu tiên có một bạn nhỏ cùng đón Giáng sinh. Chúc bạn nhỏ biểu diễn suôn sẻ thuận lợi.

Không có hình ảnh.

Lại kéo xuống xem chút nữa, thấy bài đăng liền trước đó.

Người đại diện:...

Chị giơ chân đá cái ghế mà Vương Nhất Bác đang ngồi, "Xem vòng bạn bè kìa, cậu có ấu trĩ quá không vậy?"

Vương Nhất Bác cũng mở điện thoại ra xem vòng bạn bè, bình tĩnh nhấn like một cái rồi tắt đi.

"Không có cảm nghĩ gì à? Bày cái vẻ mặt núi băng lạnh lùng cho ai xem?"

Vương Nhất Bác cắn ống hút của ly cà phê, "Cảm nghĩ gì?"

Không hiểu tên này thật sự là một thẳng nam chết bầm hay là cố tình giả vờ nữa. Người đại diện bực mình phì cười, cốc đầu hắn một cái.

Vương Nhất Bác cúi đầu né. Điện thoại trong túi chợt rung lên một cái.

"Giáng sinh vui vẻ, cún con." —— Tiêu Chiến.

Chờ tới khi buổi diễn tập của Vương Nhất Bác kết thúc, khi hắn ngồi trên xe đọc tin nhắn này thì Giáng sinh đã trôi qua mất rồi. Ngoài cửa sổ có vài bông tuyết bay bay. Vương Nhất Bác được bọc kín trong áo lông vũ, co người trên băng ghế phía sau xe.

"Giáng sinh vui vẻ, thầy Tiêu."

Tiêu Chiến đã ngủ thiếp đi từ bao giờ. Điện thoại đang sạc đặt trên bàn chợt sáng lên, qua một lúc lại tự động tắt đèn màn hình. Ngoài cửa sổ là tuyết rơi giăng kín thành phố. Bên cửa sổ đặt một giá vẽ, bản vẽ đã được lật lên. Chàng trai trong tranh đang vùi nửa mặt vào chiếc gối mềm mại, nửa còn lại là một gò má an tĩnh xinh đẹp.

【Câu chuyện nhỏ】

Tiêu Chiến: "Vương Nhất Bác! Dậy mau!"

Vương Nhất Bác vùi mình vào trong chăn trốn tránh, vờ như không nghe thấy. Tiêu Chiến dí sát điện thoại vào mặt hắn, "11 giờ rưỡi rồi! Mau lên, anh không muốn đổi vé máy bay đâu!"

"Ngủ thêm 10 phút nữa thôi. Kịp mà~" Bắt đầu giở giọng cò kè mặc cả.

"Đừng có ép anh nổi điên lên, Vương Nhất Bác!" Thầy Tiêu dồn sức đập cục chăn bông. Cục chăn đột nhiên cựa mình một cái liền dựng thẳng dậy, hôn chóc một cái lên mặt anh rồi nhanh lẹ xuống giường đi rửa mặt.

Tiêu Chiến: "Ấu trĩ!!!"

- --

dạo này mình lại chăm rùi nè ; v ; mọi người hãy vote động viên mình nho ahihi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play