Chuyện Vương Nhất Bác nhận được show diễn trình diễn thời trang này vốn không được công khai. Nhưng toàn bộ show diễn vẫn được phát trực tiếp, hắn bước lên sàn rồi thì không còn là bí mật nữa. Chuyện đó chiếm hot search Weibo đến mấy ngày liền. Các loại tranh ảnh do fan edit đều được thảo luận sôi nổi. Tiêu Chiến lén sửa lại bức ảnh mà anh dùng làm hình nền kia, vẽ lại thành một bức kỵ sĩ trong tưởng tượng của bản thân.
"Tôi nhớ tài khoản này nè, sự kiện lần trước đã được Nhất Bác chọn đó."
"Giấy bút đều cho đại ca hết, đại ca xin hãy vẽ thêm đi ạ!"
"A a a a a a a a tui chết mất, kỵ sĩ Bác!"
Mục thông báo trên Weibo của Tiêu Chiến lại nổ tung. Lượt follow lại tăng thêm nữa. Sau khi biết chuyện, Vương Nhất Bác còn cố ý gọi tới trêu chọc, "Thấy cảm giác được nổi tiếng sao hả?"
"Dạ thôi cảm ơn. Tôi chỉ muốn làm một người vô danh."
"Vậy anh vẽ xong gửi thẳng cho tôi xem là được rồi." Vương Nhất Bác ngồi trong phòng họp ở công ty môi giới, xoay qua xoay lại cho đỡ chán.
Tiêu Chiến: "Sao tôi cứ cảm thấy cậu không có ý tốt gì hết?"
Vương Nhất Bác: "Oan cho tôi thế?! Trăm công nghìn việc mà tôi vẫn dành thời gian để hỏi thăm thầy Tiêu, vậy mà anh vẫn còn nghi ngờ động cơ của tôi à?"
Tiêu Chiến nghĩ lại một chút cũng cảm thấy bản thân không có gì đáng giá để người ta mưu đồ bất chính cả, thế là lại miễn cưỡng tin lời xàm xí của Vương tiên sinh. Thầy Tiêu hình như không tính đến chuyện Vương tiên sinh toan tính mình.
"Tôi đi họp đã, cúp máy trước nhé," Vương Nhất Bác cúp máy, vẻ mặt thật là ngoan. Người đại diện ngồi ở phía đối diện, về cơ bản thấy hắn không đáng tin một chút nào.
- --
"Hoạt động cuối cùng của năm nay là Đêm nhạc hội mừng năm mới, đã quyết định với đài XX, ngày mai sẽ bay tới đó xem."
"Tháng một năm sau thương hiệu sẽ có kế hoạch quay quảng cáo."
"Cuối tháng một là họp báo giới thiệu thương hiệu cá nhân."
"Phim điện ảnh khai máy vào ngày 17 tháng 2. Dự tính sẽ quay trong khoảng 2 tháng rưỡi. Quay ở vùng núi trước, các cảnh khác sẽ quay vào khoảng cuối tháng 4 sau."
"Hủy bỏ thu âm single, cuối tuần sẽ bắt đầu tham gia lớp học biểu diễn."
"Khoảng hơn nửa đầu năm, công việc sẽ tập trung vào phim điện ảnh. Yêu cầu của đạo diễn khá nghiêm khắc. Các hoạt động đại ngôn khác chị cũng đẩy rồi, hoạt động nửa sau của năm sau vẫn còn đang đàm phán, kế hoạch chung là muốn kí một bộ web drama, phim chuyển thể, nhà sản xuất vẫn đang chờ chúng ta, kịch bản không tệ, cụ thể thì nói sau. Nhất Bác thích thì có thể ký."
Người đại diện gập máy tính cá nhân lại, "Những hoạt động nhỏ lẻ khác của nửa sau năm sau thì để sau rồi nói."
Ông chủ có vẻ thấy cũng không tệ lắm, gật gù, "Hai người làm việc tôi vẫn thấy yên tâm lắm. Sao hả, Nhất Bác quyết định rồi à? Đi theo con đường diễn xuất, không làm thần tượng nữa?"
Vương Nhất Bác giật mình nhận ra lịch trình hơn nửa năm của hắn đều đã được sắp xếp kín mít. Hơn nữa, mọi kế hoạch dường như đều dựa trên định hướng của chính hắn. Sân khấu sáng lòa tràn ngập âm nhạc mà hắn từng mơ ước năm 10 tuổi giờ đây cách hắn ngày càng xa. Lúc này, hắn lại đang bước trên một con đường khác. Thực lòng hắn cũng muốn ngoái đầu lại nhìn một chút, nhưng lại sợ nhìn rồi sẽ sinh ra luyến tiếc, không thể bước tiếp được nữa.
Hắn hắng giọng khụ một tiếng, "Nghĩ rồi ạ."
"Được, vậy công ty sẽ toàn lực ủng hộ em. Cố lên nhé cậu nhóc."
Ông chủ rời đi rồi, người đại diện vỗ lưng hắn, "Chúng ta cũng đi thôi?" .
truyện tiên hiệp hay"Ừ."
Vậy là hắn phải đi rồi, để lại bản thân của ngày xưa lại đây. Hắn sẽ đi xa thật xa, tuy rằng không chắc chắn điều gì, nhưng sẽ không ngoảnh đầu lại.
— tạm biệt, Vương Nhất Bác.
Đời người ngắn ngủi chỉ vài chục năm. Vị khách mà bản thân của quá khứ phải chào nhiều nhất chắng phải chính là bản thân của tương lai đấy ư?
— xin chào, khỏe không, Vương Nhất Bác?
- --
Gần tới Giáng sinh, khắp nơi trên đường đều là những cây thông Giáng sinh cao lớn, cả những người bận rộn trèo lên trèo xuống để trang trí chúng nữa. Ngày lễ của phương Tây nghiễm nhiên trở thành lễ mừng năm mới. Hồi Vương Nhất Bác còn ở Hàn Quốc, hắn có thể trải nghiệm ngày lễ chân thật hơn một chút. Về nước rồi lại thành ra chẳng quá để ý nữa.
Trên đường về nhà, Tiêu Chiến vòng qua siêu thị, thấy trước cửa có một cây thông giáng sinh liền lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh, đăng lên vòng bạn bè: "Merry Christmas, năm nay lại đón Giáng sinh một mình nữa rồi."
Tới khi anh xách được một túi táo và vài túi đồ ăn về đến nhà, trước cửa nhà lại nhặt được thêm một Vương ảnh đế.
"Vương Nhất Bác? Cậu làm gì ở đây thế?" Anh kéo cả mũ hoodie trùm đầu hắn ra.
Vương Nhất Bác lồm cồm bò dậy đứng lên. Ngồi bệt quá lâu, chân cũng tê hết cả, "Tới đón Giáng sinh cùng anh chứ làm gì."
Tiêu Chiến dở khóc dở cười, "Cậu dở hơi thật luôn đấy, hôm nay có phải Giáng sinh đâu!"
"Thì tới trước, Giáng sinh tôi không tới được." Hắn đút tay trong túi, có vẻ là bị gió thổi sắp thành que kem rồi, "Mở cửa nhanh đi. Anh đi đâu vậy, tôi chờ cả nửa tiếng rồi."
"Đi mua đồ. Tôi đâu có người đại diện mua đồ nhét vào tủ cho." Anh lấy chìa khóa ra mở cửa. Trong nhà ấm áp, Vương Nhất Bác có cảm giác như vừa được hồi sinh vậy. Tiêu Chiến bỏ đồ vào tủ lạnh, hỏi, "Người đại diện biết cậu tới đây không?"
"Biết, chị ấy đưa tôi tới." Hắn lại ngồi co ro ở chỗ cũ của mình trên sofa. "Tối nay chị ấy có việc bận rộn, thầy Tiêu chứa chấp tôi một đêm nhé?"
"Cũng được, ngủ ở sofa đi." Tiêu Chiến hào phóng đồng ý. Đối với chuyện Vương Nhất Bác ngủ lại nhà mình, anh tập mãi cũng thành quen.
Thói quen thật sự là một thứ rất đáng sợ đấy, thầy Tiêu à.
【Câu chuyện nhỏ】
Vương Nhất Bác: "Em không đón Giáng sinh."
Tiêu Chiến: "Vậy chứ Giáng sinh năm đó em chạy đến ngồi trước cửa nhà anh làm gì?"
Vương Nhất Bác: "Thì em không đón Giáng sinh, nhưng muốn đón Giáng sinh cùng anh."
Tiêu Chiến: "Vương Nhất Bác, em có thôi ngay đi không?! Cái miệng em có thể viết được một cuốn cẩm nang trêu hoa ghẹo nguyệt Hán ngữ 6 tập!"
Người đại diện: "Tiêu Chiến anh đừng có gợi ý cho cậu ta! Cậu ta làm thật đó! Vương Nhất Bác cậu bỏ ngay cái ý tưởng đó ra khỏi đầu cho chị!!!"