Tiêu Chiến rót một cốc nước đầy rồi nhúng đồ ăn trong bát mình vào để rửa sạch nước chấm cay đi, sau đó mới thả lại vào bát Vương Nhất Bác.

Bạn học Vương Nhất Bác cúi đầu ăn. Tiêu Chiến gắp cái gì thì bỏ cái đó vào miệng.

"Thôi đủ rồi đó, ăn nữa là bị huấn luyện viên mắng đến chết bây giờ đấy!"

Hắn chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ chìa bát ra, "Cho tôi thêm một miếng khoai viên đi."

Anh cũng không thể làm gì hơn. 'Thảm trạng' mới vừa rồi của Ảnh đế vẫn còn để lại áy náy trong lòng, thành ra đến cả những món mà Vương Nhất Bác không được ăn, anh cũng gắp cho hắn hết.

Ăn xong, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng còn một chút tự giác, tới giúp anh một tay. Dọn dẹp bát đũa, lau bàn, rửa bát. Tiêu Chiến nhìn cái bát hắn đưa qua nước chảy xuống tong tong, rồi hấp tấp vấp một cái tự làm đổ nước lên người liền đá hắn một phát bay ra khỏi bếp. "Đi thay áo đi, khỏi phiền thêm."

Vương Nhất Bác và bộ đồ ngủ ướt loang lổ vui vẻ ném bát lại cho Tiêu Chiến rửa, còn mình thì chạy về phòng thay đồ.

Sau khi Tiêu Chiến đã cho hết bát rửa sạch vào máy sấy khử trùng, cam chịu lau nước rơi trên sàn xong, Vương Nhất Bác vẫn còn chưa ra khỏi phòng. Anh hoài nghi không biết có phải hắn đang cố tình trốn rửa bát không.

"Vương Nhất Bác, làm gì trong đó mà lâu thế? Tôi vào nhé?"

Không ai trả lời. Anh bèn vặn tay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra lén nhìn vào. Đèn phòng tắm bên trong bật sáng trưng, hắn đang trong phòng tắm.

Anh đang định đóng cửa ra ngoài thì đèn phòng tắm tắt phụt. Vương Nhất Bác cầm khăn tắm vừa lau bọt nước dính trên người vừa đi ra.

Tiêu Chiến:!!!

Hay lắm, quả nhiên nhan sắc là tiêu chí hàng đầu có thể che khuất mọi tiêu chuẩn khác. Tiêu Chiến chẳng dám xem đến lần thứ hai, thứ hạng của Vương Nhất Bác trong lòng anh đã vọt thẳng lên vị trí thần tượng no.1 rồi. .

||||| Truyện đề cử: Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài (Tín Vật Định Tình Của Tổng Tài) |||||

"Tiêu Chiến? Vừa gọi tôi à?" Vương Nhất Bác thay áo xong thì ra ngoài. Hắn hoàn toàn không hay biết chuyện Tiêu Chiến đã lỡ nhìn thấy mình, hơn nữa cũng không hay biết bản thân đã lén tỏa ra aura hút hồn người ta thế nào.

"Tôi về đây."

"Ơ kìa..." Lời còn chưa dứt, cửa chính đã nặng nề đóng lại.

Vương Nhất Bác: Mình lại chọc gì anh ấy à???

Theo một nghĩa nào đó thì quả thật đúng là vừa "chọc" người ta đó, Vương tiên sinh.

10 phút sau, Vương Nhất Bác mở cửa đón một Tiêu lạc cmn đường Chiến vào nhà, "Anh vội chạy nỗi gì? Đã bảo xung quanh đây không có trạm tàu xe nào rồi mà. Để tôi bảo người đại diện của tôi đón anh về, ngồi chờ đi."

Tiêu Chiến thấy hắn đang cầm một hộp sữa tươi vừa hút rột rột vừa bấm điều khiển đổi kênh trên TV.

"Uống gì không? Tự lấy trong tủ lạnh ấy." Vương Nhất Bác uể oải lười biếng nói, ném điều khiển TV qua một bên rồi dựa người trên ghế sofa xem chương trình phát lại của cuộc đua motor ngày hôm qua.

Tiêu Chiến lấy một chai coca trong tủ lạnh ra, ngồi xuống bên cạnh hắn. Anh cũng chẳng biết làm gì lại bắt đầu chuyển kênh.

TV bày tỏ: Thứ cho tui nói thẳng, hai người như vậy sao nói chuyện yêu đương được hả?

Cuối cùng thì Tiêu Chiến cũng thấy mệt. Ngày nay, số người có thể ngồi nghiêm chỉnh xem TV thực sự quá ít. Các trang web đầy rẫy video có thể thích gì xem đó, nạp một ít tiền thậm chí có thể bỏ qua quảng cáo luôn.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác một chút, lại nhìn Vương Nhất Bác một chút, cuối cùng vẫn là nhìn Vương Nhất Bác một chút nữa.

"Đừng nhìn tôi. Người đại diện chắc đang họp, phải đợi khoảng hai tiếng nữa. Anh muốn chơi game không, để tôi dạy anh?"

Vương Nhất Bác ấy thế mà thật sự theo đuổi mục tiêu cao cả là tìm kiếm tương tác ở tất cả các hạng mục mà Tiêu Chiến không giỏi hoặc dở ẹc.

Lúc người đại diện mở cửa đi vào, nhìn thấy đầu tiên là hai thanh niên mét tám đang dính lấy nhau trên sofa.

Người đại diện: "Ngại quá, có phải tôi đến sớm qua rồi không, quấy rầy rồi."

Tiêu Chiến nghe thấy tiếng cửa mở thì hơi sửng sốt một chút, nhưng cũng kịp tỉnh táo lại để đẩy Vương Nhất Bác đang đè phía trên mình ra. Còn Vương Nhất Bác vốn dĩ đang ấn Tiêu Chiến xuống sofa, cười đùa vui vẻ lắm, bị một tiếng cửa mở kia dọa cho sợ hết hồn.

Người đại diện: "Khụ, cũng muộn rồi. Tiêu Chiến, để tôi đưa anh về nhé?"

Tiêu Chiến: "À, à à, vâng!"

Người đại diện: "Vương Nhất Bác, thay quần áo cùng đi. Ra đường hóng gió một chút nhanh lên đồ trạch nam này!

Vương Nhất Bác: "À, à à, vâng!"

Hắn tự nhiên chột dạ như kiểu yêu đương vụng trộm bị phụ huynh bắt gặp. Vương ảnh đế nhanh chân tót về phòng thay quần áo, hoàn toàn không hay biết người đại diện của mình ngồi trong phòng khách lúc này đang cười hí hửng nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến: "Ừm... Có chuyện gì à?"

Người đại diện: "Không hề. Tốt lắm."

Tiêu Chiến: Sao tự nhiên có cảm giác như trẻ mẫu giáo vậy nè?

Lên xe rồi, người đại diện mới lộ ra bộ mặt hóng chuyện thật sự của mình. Chuyện hừng hực trước mắt hiển nhiên cuốn hút hơn mấy bộ phim Hàn quốc nhiều, "Vừa rồi hai người làm gì đó?"

"Có người chơi game thua xong ăn vạ", Trên người Vương Nhất Bác như thể có một cái công tắc vậy. Cứ hễ bước trên ra đường là lại trưng ra bộ mặt lạnh lùng như núi băng nghìn năm không đổi.

Tiêu Chiến kinh ngạc tròn mắt, "Ai ăn vạ?! Vương Nhất Bác cậu có còn là người không hả? Rõ ràng là cậu ăn vạ!"

Vương Nhất Bác: "Ồ, ai ăn vạ thì tự biết. Cậy hơn tôi sáu tuổi nên ăn hiếp tôi."

Tiêu Chiến: "Im ngay, tôi đã bảo là bàn đó tôi chơi nhiều lần lắm rồi! Thắng là đương nhiên!"

Vương Nhất Bác: "Chơi nhiều cũng đâu có nghĩa là chơi giỏi. Vốn dĩ người thắng là tôi."

Người đại diện hoàn toàn không ngờ cả hai người này ai nấy đều đam mê thắng thua như thế, muốn giành nhau đến cùng, "Thôi được rồi, thôi, đủ rồi nha! Không chịu thua thì lần sau lại chơi tiếp, không được cãi nhau trong xe. Vương Nhất Bác nữa, không được bắt nạt Tiêu Chiến!"

Vương Nhất Bác bày ra vẻ mặt không thể tin được. Tình huống gì đây? Chị là người đại diện của em cơ mà! Rốt cuộc chị theo phe ai hả?!?

Tiêu Chiến cậy có người ngoài 'bảo kê', tạm thời xem như có ưu thế, ấn Vương Nhất Bác ngồi lại ngay ngắn, "Nghe thấy chưa? Không được bắt nạt ca ca!"

"Làm gì có ca ca nào như anh!" Bác-xù-lông đăng nhập cuộc trò chuyện.

Tiêu Chiến xòe tay ra, "Anh hơn cậu hẳn sáu tuổi, cậu nói xem không phải ca ca thì là gì?"

Vương Nhất Bác đột nhiên xụ mặt, nói đúng quá không cãi được.

Người đại diện ngồi ở hàng ghế trước len lén theo dõi cuộc đối thoại của hai người, dùng giọng điệu cây ngay không sợ chết đứng buông một câu, "Tuổi tác vốn không phải khoảng cách, giới tính không phải vấn đề."

Vương Nhất Bác:!!!!!

Tiêu Chiến:?????

【Câu chuyện nhỏ 】

Vương Nhất Bác: "Chị biết từ bao giờ?"

Người đại diện: "Nghĩ sao hả? 19 tuổi cậu đã đứng dưới tầm mắt trông coi của chị đây rồi, cậu nhìn cái gì nghĩ cái gì ngoài chị ra còn ai rõ hơn nữa?"

Vương Nhất Bác: "Không ổn chút nào. Em không muốn có một mama chỉ hơn mình có bốn tuổi..."

Người đại diện: "Vương Nhất Bác! Cậu muốn gây sự với chị hả? Chị đánh cậu u đầu giờ đấy tin không hả??!!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play