Nhân thiết của tôi là cao quý lãnh diễm, tôi tuyệt đối không thể làm ra những chuyện như nghe lén được!
Nhưng mà.....
Hiện tại không có ai nhìn thấy tôi.....
Tôi thoải mái bay qua, kề tai vào tai Hạ Chí. Di động truyền đến một giọng nói e thẹn nương pháo......
Ngọa tào!! Cô Mary Soda đó đã làm gì thân thể của tôi!! Lão tử nói chuyện tuyệt đối không hề nương pháo như vậy a a a!
Trong lòng cuồng mắng nhanh đến miệng sùi bọt mép, tôi hít sâu một hơi, lẳng lặng nghe cuộc thoại.
Hồ Hạnh Hạnh nói: "A Hạ, em ở đâu nha?"
Hạ Chí dừng một chút, thanh âm không hề gợn sóng: "Ở công ty."
Hạ Chí làm tốt lắm! Nói dối mặt không đổi sắc!! Bất quá...... Hạ Chí hiện tại không biết có Mary Soda ở trong thân thể của tôi, như vậy...... Hiện tại...... cậu ấy đang nói dối tôi?!
Hạ Chí em chờ đó, chờ tôi trở về, lập tức phân phòng ngủ!!
"A...... anh có quấy rầy đến em không? Chắc là em đang rất bận ha......"
"Không bận." Hạ Chí nhàn nhạt nói, "Anh phải nghỉ ngơi cho tốt, thân thể còn có chỗ nào không thoải mái sao?"
Hồ Hạnh Hạnh vội vàng nói: "Đã không có...... Chỉ là...... Chỉ là nhớ em nha......"
Tôi nghe nổi da gà, thật muốn chất vấn cái cô Mary Soda này, nhân thiết mà hệ thống cho cô bị cô ăn rồi sao!!!
Tuy không có chửi tục, nhưng mà đừng có " nha" " nha" nữa, hủy hết hình tượng của tôi rồi!
Tôi nhìn Hạ Chí, cậu ấy tựa hồ cũng cảm thấy ghê tởm, biểu tình có chút vặn vẹo, nói: "Em cũng rất nhớ anh....."
Làm khó em ha Hạ Chí, anh cũng không thể chịu đựng chính mình biến thành như vậy......
Cho nên, nếu bây giờ em đi du lịch một tháng, anh có thể trở lại! Mau đi đi! Đến lúc đó anh sẽ đi tìm em!
Bất quá hiển nhiên Hạ Chí và tôi vẫn chưa có tâm ý tương thông cao siêu như vậy, cậu ấy nói: "Buổi chiều em sẽ mang anh đi xem tháp Thế Giới, cứ nghỉ ngơi đi, em đang làm việc nên cúp máy đây."
Hồ Hạnh Hạnh lập tức đáp: " Ừ, anh chờ em nha....."
Ngọa tào, ngữ khí thẹn thùng này......
Tôi cảm thấy mình đã chịu một vạn điểm tổn thương, bụm mặt an ủi mình, không sao cả không sao cả, người kia không phải là mình......
Điện thoại vừa tắt, thanh niên kia liền cười nhạo một tiếng, lắc lắc đầu, cặp mắt nhìn qua như chưa tỉnh ngủ kia giờ phút này lại sáng lên.
Hạ Chí đặt rượu lên bàn, móc ra một điếu thuốc, bật lửa.
Chỉ chốc lát sau, Hạ Chí phun ra đống sương khói lượn lờ, khiến khuôn mặt cậu ấy có vẻ mờ ảo, tôi bản năng cách xa một chút, lại không cảm thấy nam nhân hút thuốc có gì sai, huống chi Hạ Chí rất ít hút thuốc, cho nên tôi cũng không để ý.
Một bên tên thanh niên rốt cuộc không nín được, trên mặt tràn đầy chế nhạo, nói: "A...... Tôi đã biết cậu chạy tới đây làm gì rồi...... Quả nhiên là liên quan đến bảo bối nhà cậu." Lần này Hạ Chí không mắng cậu ta ' cút ' nữa, mắt phượng nửa híp, tiếp tục trầm mặc.
"Lần đầu tiên tôi thấy cậu nói chuyện điện thoại có lệ như vậy với bảo bối nhà cậu đấy...... Sao hả, năm đó cậu như tên biến thái, một hai phải nắm bảo bối của cậu vào lòng bàn tay, không cho gã có cơ hội trốn thoát cơ mà?"
Đờ mờ! Cậu có thể nói chuyện đàng hoàng không! Theo đuổi tôi chính là biến thái hả?! Hạ Chí, bạn của em không đáng yêu tí nào!!
" Cậu không hiểu." Hạ Chí nhàn nhạt trả lời.
"Tôi còn không biết cậu sao? Lúc trước là ai giúp cậu đem Giang Kiệt......" Thanh niên nói một nửa lại dừng, sau đó xua tay, "Được được, chuyện trước kia không nhắc lại làm gì, tôi biết cậu cẩn thận, sợ bị bảo bối nhà cậu nghe được."
Lại là như vậy! Mỗi lần nói chuyện chỉ nói một nửa! Cậu không mệt, nhưng tôi nghe cậu nói chuyện cũng rất mệt được không!!!
Tôi bất đắc dĩ, nhưng cũng không có cách nào, chỉ là khi nghe thấy thanh niên chợt nhắc tới Giang Kiệt, khiến tôi cảm thấy rất kỳ quái.
Bởi vì Giang Kiệt đã từng là trợ lý của tôi, cũng là đàn em của tôi, cùng tôi đi theo lão họa gia học vẽ, từng ở phòng làm việc của tôi hỗ trợ, 6 năm trước, cũng chính là lần đầu tiên tôi gặp Hạ Chí, cách đó không lâu, Giang Kiệt liền rời đi phòng làm việc, sau đó xuất ngoại đào tạo sâu. Xuất ngoại là chuyện tốt, Giang Kiệt còn trẻ, tương lai sẽ càng tươi sáng. Tôi thiệt tình hy vọng Giang Kiệt có thể đi xa hơn trong lĩnh vực mà cậu ta thích, bởi vì cậu ta có thiên phú hơn tôi nhiều......
Đúng vậy, tôi hâm mộ cậu ta, phong cách của cậu ta luôn quỷ quyệt hay thay đổi, phi thường đặc sắc, không giống tôi, chỉ có thể vẽ loại tranh dễ thương tươi mát. Nếu sau này Giang Kiệt trở thành đỉnh cấp họa sĩ, tưởng tượng đến chuyện cậu ta từng tung ta tung tăng gọi tôi là đàn anh, làm trợ thủ cho tôi, tôi liền thấy trong lòng sảng khoái......
Đáng tiếc đã lâu rồi cậu ta không có liên hệ gì với tôi.
Trong lúc tôi nhớ lại chuyện cũ, không biết khi nào, Hạ Chí đã nói vài câu với tên thanh niên, sau đó đứng dậy, nắm áo khoác ném trên vai, tôi vội vàng cùng qua. Vì thế, tôi không thấy được tên thanh niên ở phía sau dùng ánh mắt hoảng sợ lại phức tạp nhìn Hạ Chí......
......
Tháp Thế Giới là khu kiến trúc nằm ở trung tâm thành phố phồn hoa, nghe nói đứng ở đỉnh tháp là có thể nhìn hết toàn bộ thành thị, trong tháp có đủ loại cửa hàng, phòng mỹ thực, mỗi một tầng đều có phong cách riêng, hôm trước tôi và Hạ Chí hẹn nhau đi ăn ở đây, sau đó đến đỉnh tầng ngắm phong cảnh, hiện tại, tuy rằng thân thể tôi bị một người khác dùng, cũng không có người nào nhìn thấy tôi, tôi cũng không ăn được mỹ thực gì cả, nhưng tôi vẫn rất hưng phấn!
Không có biện pháp, mong đợi hai ngày......
Tưởng tượng sẽ nhìn phong cảnh mà Triệu Tuân nói nó hợp với phong cách của tôi nhất, tôi liền kích động vô cùng, nếu có thể, tôi muốn vào tháng sau ra tập tranh, hơn nữa là tập tranh về hình ảnh mà tôi nhìn thấy hôm nay, nhất định sẽ rất tuyệt!!
Đương nhiên, nếu bên cạnh không có cô Mary Soda vẫn luôn dán Hạ Chí thì tôi nhất định sẽ càng thêm hứng thú.
Hôm nay Hồ Hạnh Hạnh mặc bộ quần áo tôi thích nhất, áo khoác trắng, quần nâu nhạt, khăn quàng cổ và mũ cặp với Hạ Chí, lúc cô ta không nói lời nào thật đúng là giống tôi như đúc, có chút cao lãnh, nhưng có lúc ở nhà tôi đã nhìn thấy cô ta nhìn gương chảy nước miếng, vì thế tôi rất tuyệt vọng về việc cô ta có thể luôn bảo trì nhân thiết của tôi.
Bởi vì tôi phát hiện, Hồ Hạnh Hạnh không chỉ là Mary Soda, cô ta còn là kẻ dở hơi......
Tôi chưa bao giờ dở hơi!!!
Thôi, không nghĩ nữa, càng nghĩ càng bực.
Chờ tôi đi theo Hạ Chí tới tháp Thế Giới, lại phát hiện phía dưới có tờ giấy thông báo viết rằng tầng cao nhất đang sửa chữa, liền nói: "Hạ chí, đang sửa......" Căn bản quên mất chính mình nói chuyện Hạ Chí không nghe thấy.
Kết quả Hạ Chí lại trả lời, tuy rằng không phải nói với tôi: "Không sao đâu, tin tưởng em."
Omg, ba từ ' tin tưởng tôi ' là câu nói thuộc top mười trong ngôn tình bá đạo tổng tài aaaa!! Không hổ là bá đạo tổng tài phiên bản hiện thực! Làm xao đây, cảm giác Hạ Chí lại soái!
Nhưng khi nhìn đến cô Mary Soda cũng bị Hạ Chí mê đến đầu óc choáng váng, mắt chứa đầy tình yêu nhìn Hạ Chí, tôi yên lặng chuyển tầm mắt......
Hứ, cẩu nam nam!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT