Edit: Tiểu Vũ

Thạch Lệnh Thanh vào phòng, chợt quay đầu nhìn Quý Dương cười hì hì tiến vào theo.

Y mím môi không nói, trừng mắt nhìn hắn.

"Sư huynh, ngươi cũng biết là toàn bộ đào nguyên đều biết chuyện ngươi là phu nhân của ta mà." Quý Dương đột nhiên nói.

"Tại ngươi." Thạch Lệnh Thanh trừng hắn.

Quý Dương cười bất đắc dĩ: "Sư huynh, chúng ta cũng đã có hài tử rồi. Nếu ta không nói vậy, người khác đối xử với Quỳ Nhi thế nào? Sẽ cư xử với ngươi thế nào. Bởi vì ta chưa bái đường với người, hiện tại ta đành phải mang vẻ mặt này qua ngày."

Thạch Lệnh Thanh chau mày suy tư.

Quý Dương mềm giọng nói tiếp: "Ta biết ngươi vẫn chưa nghĩ thông, ta cũng không ép ngươi. Nhưng mà nếu như tối nay ta bước ra khỏi cánh cửa này, hạ nhân của ta sẽ nhìn ta như thế nào? Ta đường đường là đại sơn chủ ban đêm bị phu nhân của mình đuổi ra khỏi cửa, nhất định bọn họ sẽ cho rằng ta ức hiếp ngươi, mặt mũi trong ngoài đều mất sạch. Sư huynh, ngươi cho ta chút mặt mũi đi mà, có được không?"

Thạch Lệnh Thanh nhìn Quý Dương, trên mặt có chút giãn ra.

Quý Dương đến gần, nói bên tai Thạch Lệnh Thanh: "Chúng ta cũng đã ngủ cùng giường nhiều tháng vậy rồi, ta còn có thể làm ấm giường cho ngươi."

Thạch Lệnh Thanh liếc hắn một cái.

Quý Dương kéo Thạch Lệnh Thanh lên giường, cười nói: "Ngủ ngon."

Thạch Lệnh Thanh nhìn hắn, gật đầu, xoay người sang bên.

Quý Dương cười ôm người vào trong ngực, đắp kín chăn.

Thạch Lệnh Thanh nhìn bàn tay vòng trên eo y khớp xương rõ ràng, trong mắt hiện lên một tia ý nhị. Tư thế thân mật như này đã duy trì mấy tháng rồi. Bây giờ mới cảm thấy có chút không tự nhiên khó tránh khỏi hơi quái dị. Nhưng từ khi sinh tiểu Quỳ Nhi, y cảm thấy không giống. Trước kia là bởi vì có hài tử, cần được chăm sóc, hiện tại thì sao? Quý Dương thản nhiên bày tỏ tấm lòng của mình, còn bản thân y thì nghĩ thế nào, Thạch Lệnh Thanh không muốn đào sâu suy nghĩ nữa. Y thở dài, thói quen là một thứ đáng sợ, trước kia dáng ngủ của y là nằm thẳng, tư thế rất đoan chính. Khi có hài tử đa số y nằm nghiêng, cho dù bây giờ hài tử đã sinh ra rồi, y vẫn nằm nghiêng theo thói quen. Lúc Quý Dương ôm y vào ngực, thay vì nói là không tự nhiên không bằng nói là thói quen, điều này khiến y tỉnh ngộ.

Sinh hạ tiểu Quỳ Nhi, nội lực của y bắt đầu dần dần khôi phục, mà thân phận Thạch chưởng môn cũng đang nhắc nhở y. Y không nên như này.

Y thở dài, nhẹ giọng nói: "Ta hơi nóng."

Quý Dương buông tay ra, sờ trán Thạch Lệnh Thanh.

Thạch Lệnh Thanh xoay người, nắm lấy tay Quý Dương: "Làm gì?"

Quý Dương tùy ý để y nắm tay, cười nói: "Mỗi lần sư huynh nóng đều là đổ mồ hôi trán trước, ta thấy hơi lạnh, còn chưa nóng bằng ta đâu?"

Thạch Lệnh Thanh mím môi lần nữa, y nói: "Ta cảm thấy ngươi nóng."

Ánh mắt Quý Dương có chút ủy khuất thấp giọng nói: "Ngươi chê ta nóng? Rõ ràng trước kia ngủ rất thoải mái ở trong lòng ta, lúc ngủ say còn cọ mặt lên ngực ta."

Thạch Lệnh Thanh hơi đỏ mặt, y không biết bản thân ngủ say như thế nào, y chỉ tưởng tượng thôi cũng đã không dám nhìn thẳng. Y nỗ lực gượng gạo nói: "Hiện tại không cần nữa."

Quý Dương có chút mất mát nói: "Được thôi."

Quý Dương nằm thẳng người, vai kề vai với Thạch Lệnh Thanh, hắn ngắm nhìn gò má Thạch Lệnh Thanh, nhìn lông mi cong vút rung rung mấy lần, sau đó khép lại.

Thạch Lệnh Thanh thở ra một hơi, trong không khí có mùi của Quý Dương. Y cảm nhận được nhiệt độ cơ thể quen thuộc của Quý Dương thấm qua vai truyền tới, cảm giác ấm áp làm người ta an tâm, y chớp chớp mắt sau đó nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau.

Thạch Lệnh Thanh chớp mắt, lúc tỉnh lại chưa nhận ra có gì không đúng, đến lúc y vừa định ngồi dậy, lại bị một lực cản lại. Y sửng sốt cúi đầu nhìn một cái, không biết từ khi nào Quý Dương đã ôm y ngủ.

Lúc này Quý Dương cũng đã tỉnh, hắn một tay ôm eo Thạch Lệnh Thanh, một tay che miệng ngáp một cái, mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn Thạch Lệnh Thanh, sau đó mới nói: "Chào buổi sáng."

Thạch Lệnh Thanh không nói được gì đẩy tay hắn ra, xuống giường.

Lúc này Quý Dương đã tỉnh hẳn. Trên mặt hắn không có chút áy náy nào nói: "Ôi trời, xin lỗi, ta quen thói hiện tại buổi tối phải ôm cái gì đó mới ngủ được. Sư huynh, tối qua ngươi ngủ ngon không?"

Thạch Lệnh Thanh không nói gì, tối qua y ngủ rất ngon, một đêm không mộng. Y mặc xong y phục, liền đi ra ngoài gọi người mang một chậu nước vào rửa mặt.

Quý Dương dùng bữa sáng xong thì đi ra ngoài làm việc của hắn.

Trước khi đi, Quý Dương nói với Thạch Lệnh Thanh: "Sư huynh ra ngoài luyện công đi, luôn nhốt mình trong phòng sẽ không tốt cho cơ thể.". truyện ngôn tình

Sau khi Thạch Lệnh Thanh nhìn Quý Dương đi, y nghĩ một chút rồi ra theo.

Y đi dạo một vòng, tìm một địa phương yên tĩnh ngồi tĩnh tọa.

Quý Dương ra khỏi phòng, nhận lấy tiểu Quỳ Nhi xong đi ra ngoài.

Trên đường gặp Đậu Khấu, Đậu Khấu nhìn đứa bé trong ngực Quý Dương.

Nàng sáp lại: "Sơn chủ sơn chủ, ta cũng muốn nhìn tiểu chủ tử."

Quý Dương sờ đầu nàng, cười để cho Đậu Khấu nhìn một chút.

Đậu Khấu cười nói: "Quỳ chủ tử xinh đẹp quá."

Đứa nhỏ đã lớn hơn một chút, không còn đỏ như lúc mới sinh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt, cái mũi và cái miệng đều giống Quý Dương vô cùng.

Đậu Khấu nhìn tiểu Quỳ Nhi, nghiêm túc nhìn Quý Dương nói: "Sơn chủ, ta nhất định sẽ nỗ lực tu hành, trở nên rất mạnh rất mạnh! Sau này ta sẽ giống ca ca bảo vệ ngài cũng như Quỳ chủ tử!"

Quý Dương cười xoa xoa đầu Đậu Khấu: "Được, vậy sau này tiểu Quỳ Nhi xin nhờ ngươi."

Ánh mắt Đậu Khấu kiên định nói: "Đậu Khấu nhất định sẽ không phụ sự tín nhiệm của sơn chủ."

Sau khi Đậu Khấu nói xong, trên mặt có chút ngượng ngùng, nàng nhỏ giọng nói: "Sơn chủ, ta có thể ôm Quỳ chủ tử chút được không?"

Quý Dương cười nói: "Giúp ta ôm về điện Chính Dương đi."

Hắn chuyển đứa bé trong ngực sang cho Đậu Khấu, hai mắt Đậu Khấu sáng lên, cẩn thận từng li từng tí nhận lấy, tư thế có chút kỳ cục. Tiểu Quỳ Nhi không thoải mái vặn vẹo một chút.

Đậu Khấu hoảng sợ kêu một tiếng, trên mặt hơi thấp thỏm nhìn Quý Dương.

Quý Dương ngồi xổm xuống, giúp Đậu Khấu điều chỉnh tư thế một chút tiểu Quỳ Nhi mới không lộn xộn nữa.

Đậu Khấu kinh ngạc vui mừng nhìn Quý Dương: "Sơn chủ lợi hại ghê."

Quý Dương có chút đắc ý nói: "Đây là phu nhân ta dạy ta đó."

Đậu Khấu bừng tỉnh hiểu ra, sau đó nói: "Sao phu nhân chưa bao giờ chăm sóc Quỳ chủ tử?" Quý Dương cả ngày mang theo tiểu Quỳ Nhi, ngược lại rất ít khi mọi người nhìn thấy Thạch Lệnh Thanh chăm sóc đứa nhỏ.

Quý Dương sửng sốt, hắn nhàn nhạt nói: "Y ấy à, đang bận việc của bản thân."

Đậu Khấu có chút không hiểu hỏi "A? Nhưng mà, không phải tiểu bảo mới sinh cần nhất sự chăm sóc của mẫu thân sao?"

"Y không giống." Quý Dương ngừng một chút, cười nói: "Ta và phu nhân đều là nam nhân, ai chăm sóc cũng như nhau. Huống chi hài tử đã vất vả y 10 tháng rồi, hiện tại ta nên chăm sóc."

Đậu Khấu lộ ra biểu tình mất mát với Quý Dương.

Quý Dương chú ý tới, lại xoa đầu nàng, cười nói: "Sao thế? Sao trẻ con lại lộ ra loại biểu tình này."

Đậu Khấu lắc đầu, cười nói: "Sơn chủ thật là một người tốt. Phu nhân thật sự rất hạnh phúc!"

Quý Dương sửng sốt một chút, hắn cười nhìn về hướng nào đó, nhẹ giọng nói: "Có y ở đây mới tốt."

Đậu Khấu ngẩn người một lúc, nàng không hiểu nhìn Quý Dương, lần này nàng không hỏi nữa, bởi vì tiểu Quỳ Nhi trong ngực kéo tóc nàng, Đậu Khấu cúi đầu nhìn, tiểu Quỳ Nhi phát ra tiếng cười a a với nàng.

"Sơn chủ sơn chủ! Quỳ chủ tử cười với ta nè!"

...

Sau khi Thạch Lệnh Thanh chuyên tâm tu hành 2 tháng, nội lực khôi phục được 7-8 phần.

Y nhìn về phía cửa ra đào nguyên.

Đã đến lúc nên đi ra.

Không biết Úc Nhi và cô nương Bạch Liên thế nào rồi.

"Sư huynh đang nghĩ gì vậy?"

Quý Dương đột nhiên xuất hiện, hắn ôm tiểu Quỳ Nhi đang ê a bước tới.

Thạch Lệnh Thanh bình tĩnh thu hồi tầm mắt, y nhìn Quý Dương, lãnh đạm nói: "Không biết Úc Nhi và cô nương Bạch Liên thế nào rồi?"

Nụ cười trên mặt Quý Dương vụt tắt, hắn thản nhiên nói: "Sư huynh nhìn ta làm gì? Ta nói thả bọn họ đi là thả, cũng không theo dõi bọn họ."

Thạch Lệnh Thanh thu hồi ánh mắt, y nhàn nhạt nói: "Quý Dương, ta phải đi rồi."

____________________________

Editor: Hiu hiu mới ngọt một chút lại sắp sóng gió rồi TT__TT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play