Lúc Thạch Lệnh Thanh đến Thất trúc lâm như giao hẹn, Quý Dương đã đến rồi. Hắn một thân hắc y, hông đeo hắc kiếm, khoanh tay, dựa vào một cây trúc, cười như không cười nhìn Thạch Lệnh Thanh.

Thạch Lệnh Thanh để ô dưới cây cột một tiểu đình cách đó không xa, đi tới cách Quý Dương ba thước, không nói lời vô nghĩa: "Xuất chiêu đi."

Quý Dương híp mắt, cười lạnh một tiếng, cũng không phí lời, rút kiếm ra nghiêng mình áp sát y.

Thạch Lệnh Thanh mắt không nháy, cũng không tránh, một tay rút kiếm ra, chống đỡ lại công kích của hắn.

Quý Dương dùng lực áp sát y, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm y, sau đó đột nhiên nhếch miệng, hắn cười nói: "Sư huynh, ta của lúc này không còn là ta của khi đó, huynh cẩn thận!"

Thạch Lệnh Thanh nhìn Quý Dương ép kiếm, ép tới sát mặt y, y cảm giác được hô hấp nóng rực của Quý Dương đều phả lên mặt, sắc bén quá mức. Thạch Lệnh Thanh khẽ nhíu mày, tay cầm kiếm có chút tê dại, nhưng một cánh tay khác lại chắp ở sau lưng, đột nhiên phát lực ép thanh kiếm đang nhắm thẳng vào mi tâm của y xuống, sau đó chợt nhảy lùi ra sau, kéo rộng khoảng cách với Quý Dương.

Quý Dương hừ lạnh một tiếng, nâng kiếm đuổi theo: "Đến tiếp chiêu này như thế nào!"

Thạch Lệnh Thanh tránh sang bên, lại kéo xa khoảng cách.

Ngươi lùi ta tiến, lá trúc rào rào rơi xuống nơi bọn họ đi qua.

Cao thủ xuất chiêu, không cần tốn nhiều chiêu đẹp mắt làm gì, một chiêu là có thể định thắng thua.

Từ lúc bắt đầu Thạch Lệnh Thanh cũng cảm giác được sẽ vất vả. Còn Quý Dương rõ ràng không hề muốn chọn chiêu thức đánh nhanh thắng nhanh.

Bàn tay Thạch Lệnh Thanh chắp sau lưng nắm chặt, tay áo rộng che lấp băng vải màu trắng.

Y đợi sau khi tay không còn tê dại, thì không tránh nữa, thật ra muốn tránh cũng không được, tốc độ Quý Dương càng lúc càng nhanh, chờ y khôi phục lại, đã áp sát sau lưng y, cười tà nói: "Sư huynh, huynh chạy làm gì vậy? Hay là muốn so khinh công với ta một chút?"

Không hiểu sao Thạch Lệnh Thanh đột nhiên lạnh cả sống lưng, người sư đệ này khí thế càng lúc càng bức người, bản thân cũng không thèm che giấu.

Một trận ánh đao bóng kiếm, lá trúc lưu động nhanh giữa hai người, không bao lâu sau từ từ bay xuống.

Thắng bại đã phân.

Thạch Lệnh Thanh nhìn mũi kiếm nhắm thẳng vào mắt y, chớp mắt một cái, trong mắt thoáng hiện vẻ yên tâm lẫn phức tạp.

Quý Dương cười càng đắc y, hắn thu hồi kiếm, vẻ mặt kiêu ngạo: "Bỏ tay phải của ngươi xuống, xuất chiêu đi."

Thạch Lệnh Thanh buông tay phải xuống, Quý Dương thấy vậy lại áp sát lần nữa.

Nhưng Thạch Lệnh Thanh lại thu kiếm vào vỏ.

Mũi kiếm của Quý Dương mang theo ác liệt ép tới gần, nhìn gương mặt như họa này, trong mắt ngẩn ra, đột ngột xoay người mang theo mũi kiếm không kịp thu hồi.

Hắn xoay lưng cau mày bất mãn hô: "Làm gì vậy, rút kiếm!"

Thạch Lệnh Thanh quay lại, nhàn nhạt nhìn hắn nói: "Ngươi thắng rồi."

Quý Dương sững sờ một chút, hắn không nghĩ tới Thạch Lệnh Thanh sẽ nhanh chóng lại bình tĩnh nhận thua như vậy. Từ trước tới nay hắn luôn cho rằng sư huynh của hắn cao ngạo, loại chuyện thừa nhận thất bại này làm sao có thể nói ra từ trong miệng y một cách dễ dàng như vậy. Hơn nữa còn là nói với hắn.

Thạch Lệnh Thanh nhìn hắn nói tiếp: "Ngươi mạnh hơn ta, sau này không cần tới tìm ta nữa."

Quý Dương nghe thấy Thạch Lệnh Thanh nói không cần tới tìm y nữa, đầu tiên là sửng sốt, sau đó trong mắt hiện lên vẻ tức giận, hắn hung hăng đi tới, bất mãn nói: "Ngươi nhường ta! Thế nào, ta còn chưa xứng để ngươi dùng hai tay tỉ võ sao!"

Thạch Lệnh Thanh không nói, xoay người đi đến tiểu đình.

Quý Dương phát hỏa, hắn bước nhanh đuổi theo kéo tay phải Thạch Lệnh Thanh, kéo lấy y, hét lên: "Dùng cái tay này đánh với ta! Ngươi cũng không phải là người thuận tay trái, ngươi dùng tay trái đánh cho có hả!"

Thạch Lệnh Thanh bị động tác của Quý Dương dọa giật mình, đồng thời bị Quý Dương nắm vào chỗ đau, khẽ hừ một tiếng.

Sau khi Quý Dương nói xong, cái mũi ngửi ngửi, hắn ngửi được trên cánh tay thon dài trắng nõn hắn đang nắm, có mùi máu tanh và mùi thuốc.

Hắn đột nhiên ý thức được điều gì đó, trực tiếp vén tay áo Thạch Lệnh Thanh lên, nhìn thấy băng vải màu trắng cùng với một vài vết máu màu đỏ.

"Chú ý cử chỉ, chớ thất lễ." Thạch Lệnh Thanh hất tay ra, nhíu mày nhắc nhở.

Từ trước đến nay chưa có người nào đối xử vô lễ chạm vào y như vậy. Thạch Lệnh Thanh không nhịn được giảng đạo một phen.

Quý Dương nghe y nói lý lẽ, trên mặt không có một tia hối cải, hắn giễu cợt nói: "Ngươi dựa vào cái gì giảng đạo cho ta? Ta gọi ngươi một tiếng sư huynh, vậy mà ngươi thật sự cho rằng ta là sư đệ như trước kia? Chắc ngươi vẫn chưa quên, tại sao ta lại không còn là sư đệ của ngươi nữa chứ?"

Thạch Lệnh Thanh nhìn Quý Dương, không thẹn quá hóa giận, cũng không áy náy.

Quý Dương còn là sư đệ của y, là chuyện bảy năm trước.

Thạch Lệnh Thanh vẫn nhớ bảy năm trước, y ở bên mép giường trông nom Quý Dương hôn mê bất tỉnh. Suốt đêm y nhíu mày thật chặt, mượn ánh nến, nhìn đi nhìn lại bí tịch tu hành mình dốc hết tâm huyết viết cho Quý Dương, y rơi vào nghi hoặc. Y nghi ngờ bản bí tịch bảo thủ này, vậy mà lại có khả năng sẽ tẩu hỏa nhập ma. Y nhìn tiểu sư đệ hôn mê cả đêm, lâm vào bất an lần nữa.

Đây là sư đệ y nuôi từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ suy yếu như vậy trước mặt y.

Thạch Lệnh Thanh bỏ bí tịch xuống, đưa tay nhẹ gạt tóc bên miệng Quý Dương ra, sau đó vuốt ve vầng trán Quý Dương một chút, tiếp đó bắt mạch cho hắn, cuối cùng kéo chăn đắp ngay ngắn.

Động tác thuần thục tự nhiên, Thạch Lệnh Thanh chăm sóc Quý Dương, đã trở thành thói quen. Y nhìn gương mặt non nớt lại càng ngày trở thành thiếu niên tuấn mỹ trước mắt, nhớ tới chuyện lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Thạch Lệnh Thanh ba tuổi rời nhà đi theo lão sư tôn tu hành, không có nơi ở cố định bốn biển là nhà. Bọn họ đi tới một nơi để dừng lại nghỉ ngơi, Thạch Lệnh Thanh thích sạch sẽ đi trước tới bờ sông tẩy rửa bản thân một chút. Lúc y rửa mặt, thấy một chậu gỗ mắc bên bờ, Thạch Lệnh Thanh tò mò đi qua nhìn vào chậu gỗ một cái, nhìn thấy một đoạn cánh tay nhỏ như củ sen. Là cánh tay của một đứa bé sơ sinh.

Y vội vàng chạy tới kéo chậu gỗ vào bờ, cẩn thận gỡ chăn nhỏ bao bọc đứa bé, thấy được đôi mắt đứa trẻ nhắm chặt.

Thạch Lệnh Thanh run run đưa một ngón tay đến dưới cái mũi nhỏ của đứa bé, cảm nhận được hơi thở ấm nóng phả lên ngón tay, khí nghẹn ở cổ họng mới xuôi xuống.

Đứa bé rất trắng trẻo, ngũ quan đẹp mắt, chỗ nào cũng nhỏ xíu, rất đáng yêu.

Thạch Lệnh Thanh bê chậu gỗ, đi bốn phía nhìn quanh, không tìm được người nhà của đứa trẻ. Chắc là thật sự trôi từ trên thượng lưu sông xuống.

Thạch Lệnh Thanh ôm lấy đứa bé, bởi vì động tác không quá thuần thục, đứa trẻ tỉnh dậy, khóc lớn không ngừng, khóc đến tê tâm phế liệt. Thạch Lệnh Thanh vội vàng ôm đứa bé chạy đi, tìm lão sư tôn nghĩ biện pháp.

Sau khi ôm trở về như vậy, đứa trẻ nghiễm nhiên trở thành tiểu sư đệ của y, dựa theo chữ trên tấm thẻ gỗ treo ở cổ hắn, y gọi hắn là Quý Dương.

Từ đó Thạch Lệnh Thanh vừa phải tu hành vừa chăm nom cuộc sống của một đứa trẻ.

Lúc ấy Quý Dương đến bên cạnh bọn họ, còn chưa biết nói, chỉ biết bò, Thạch Lệnh Thanh cho Quý Dương ăn no, rồi theo lão sư tôn đến nơi cách đó không xa tu hành.

Từ nhỏ Quý Dương nhìn Thạch Lệnh Thanh đã bắt chước theo từ đứng tấn, đến học các loại chiêu thức. Từ nhỏ hắn nghe chuyện tu hành quen tai, hơn nữa thiên tư thông minh, ba tuổi đã có thể thực hiện một bộ chiêu thức.

Lão sư tôn nhìn hai người một lớn một nhỏ này, động tác càng ngày càng đồng đều một nhịp, nghĩ tới sau này phái Thanh Linh có hy vọng, vuốt râu một cái, cười vui vẻ yên tâm.

Điều kiện bản thân Thạch Lệnh Thanh tốt, lại chịu khó cố gắng, tu hành dần dần nâng cao, mà Quý Dương cũng không cam lòng lùi lại phía sau, nỗ lực đuổi theo sư huynh của mình, ở trong đám bạn cùng tuổi đã bộc lộ tài năng.

Không ngoài dự liệu, lúc này sư huynh đệ rất nhanh có thể danh chấn giang hồ.

Nhưng ngay vào năm Quý Dương 12 tuổi, tu hành của hắn lại không tiến bộ nữa.

Mặc dù lão tôn trưởng và Thạch Lệnh Thanh đều hy vọng Quý Dương có thể từ từ, không cần quá nóng vội.

Nhưng Quý Dương từ nhỏ tu hành thuận lợi, nhìn sư huynh mình tu luyện ngày càng tăng tiến, trên giang hồ đã có tên tuổi, còn bản thân hắn mấy năm gần đây một chút tiến bộ cũng không có, làm sao có thể không vội.

Thạch Lệnh Thanh thấy Quý Dương không màng cơm nước, liều mạng luyện võ, quyết định dùng hết khả năng của y trợ giúp sư đệ duy nhất của mình.

Y vì Quý Dương đã viết ra một bản bí tịch phù hợp hơn cho hắn một lần nữa. Quý Dương giống như nhận được trân bảo, càng gắng sức tu hành, bỗng chuyện không hay phát sinh, hắn tẩu hỏa nhập ma rồi.

Khi đó lão đạo trưởng đã có suy nghĩ để cho Thạch Lệnh Thanh nắm giữ môn phái rồi. Lão tự biết thời gian không còn nhiều nên đã tìm một địa phương tốt, muốn ở đó yên tĩnh trải qua những giây phút cuối cùng. Lúc bấy giờ cũng không ở bên cạnh hai sư huynh đệ. Sau khi Quý Dương xảy ra chuyện, Thạch Lệnh Thanh dùng bồ câu đưa thư cho lão sư tôn trước, hy vong người nhanh chóng tới.

Ngày thứ hai, Thạch Lệnh Thanh mới đợi được lão sư tôn đến. Lão sư tôn xem xét Quý Dương một hồi, thở dài.

Thạch Lệnh Thanh lập tức khẩn trương đến nỗi tay đổ mồ hôi, vội vàng hỏi lão sư tôn, sư đệ thế nào rồi.

Lão tôn trưởng vuốt chòm râu bạc trắng, nói Quý Dương có thể chất ma nhân.

Thạch Lệnh Thanh bỗng nhiên tỉnh ngộ, y từng nghe lúc người khác uống rượu nói chuyện phiếm, có nhắc đến ma nhân. Trong ngữ khí lộ ra sợ hãi và bài xích. Y từng hỏi lão sư tôn ma nhân là như thế nào.

Lão sư tôn giải thích, trong lòng chứa ma quỷ được gọi là ma nhân.

Một khi tẩu hỏa nhập ma, không khống chế được nữa thì sẽ trở thành ma vật khát máu thích giết chóc. Nếu ma nhân võ công cao cường trở thành ma vật, vậy thì nguy hại càng lớn.

Ma nhân xuất hiện trong tầm mắt võ lâm, là bởi vì một vụ án ma vật giết người nghiêm trọng. Lần đó nhân sĩ võ lâm mất mạng có 49 người.

Lão sư tôn nhìn Quý Dương nói: Tu hành của ma nhân và người thường không giống nhau. Cho dù nó thiên tư thông minh, kể cả có cố gắng hơn nữa, nhưng không thích hợp vẫn là không thích hợp, đã đến cực hạn rồi. Dựa theo tính tình háo thắng của Quý Dương, không tu đến tẩu hỏa nhập ma sợ là sẽ không bỏ qua.

Lão sư tôn nhìn Thạch Lệnh Thanh áy náy, an ủi: Không cần quá tự trách, phương thức con viết, ta xem rồi, đổi thành người thường sẽ không có vấn đề gì. Đáng tiếc nó là ma nhân. Thiếu chút nữa nó tẩu hỏa nhập ma không phải lỗi của con, nó tiếp tục tu hành như vậy nữa, chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra.

Trước kia Thạch Lệnh Thanh nghe chuyện ma nhân tẩu hỏa nhập ma, chỉ cảm thấy người vô tội bị hại rất đáng thương. Bây giờ y nghe được sự đệ của mình sẽ tẩu hỏa nhập ma, sắc mặt y trắng bệch, nếu như tiểu sư đệ của y trở thành quái vật chỉ biết giết người... Y hoảng sợ bất an.

Lão sư tôn vẫn tiếp tục nói: "Lệnh Thanh, một khi Quý Dương tẩu hỏa nhập ma, chúng ta được coi như là sư tôn và sư huynh của nó, có trách nhiệm biến nó trở thành một người chết.

Thạch Lệnh Thanh lui về phía sau một bước, run giọng hỏi: "Sư tôn, không còn cách nào khác sao?"

Lão sư tôn nhìn về phía xa xa, lão nói: "Chống lại tâm ma như nào, tu hành như thế nào chỉ có ma nhân biết. Lệnh Thanh, ta biết con lương thiện, nếu con không muốn có một ngày phải tự tay giết chết hắn, hãy nhanh chóng đưa hắn trở về đào nguyên đi."

Lão sư tôn nói tiếp: "Ta già rồi, không đi được đến nơi xa như vậy, Quý Dương giao cho con. Ma nhân thông thường 14 tuổi, ma vật trong lòng sẽ thức tỉnh. Chuyện này không thể kéo dài, đợi Quý Dương tỉnh lại, con hãy đưa nó đến đào nguyên."

Thạch Lệnh Thanh mau chóng đáp ứng. Sau cùng lão sư tôn nói lời thành khẩn: "Lệnh Thanh, một khi Quý Dương vào đào nguyên, thì không còn là đệ tử phái Thanh Linh chúng ta nữa. Con phải vĩnh viễn nhớ lấy điều này. Phái Thanh Linh chúng ta không thể có quan hệ gì với ma nhân."

Thạch Lệnh Thanh trầm mặc một lúc, làm sao y không biết sự tồn tại của ma nhân trong võ lâm có ý nghĩa như thế nào, nếu như nói y không muốn hủy diệt phái Thanh Linh, đầu nhập đào nguyên, vậy chỉ có thể vạch rõ giới hạn với ma nhân. Hơn nữa, làm sao y nhẫn tâm, không vâng lời lão sư tôn đang dần dần già đi, sắp về Tây sơn cực lạc chứ. Y cúi đầu đáp ứng.

Lão sư tôn thở dài, ma nhân trong võ lâm không được hoan nghênh, nếu lão muốn sau này đồ đệ làm người tốt, chỉ có thể cách xa Quý Dương. Hy vọng đệ tử cuối cùng của lão hiểu được điều này mới là tốt.

Sau khi Quý Dương tỉnh lại, hắn nhìn Thạch Lệnh Thanh trầm mặc dị thường, hỏi bằng một giọng yếu ớt: "Sư huynh, ta thế nào rồi? Có phải ta lại thất bại hay không?"

Thạch Lệnh Thanh thở dài, y nhìn Quý Dương cũng đã suy yếu thành như vậy rồi, vẫn còn nghĩ tới việc tu hành. Nếu bỏ mặc không quản, sớm muộn cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma.

Y lau lau mồ hôi trên trán Quý Dương, giọng ôn tồn nói: "Lần thất bại này không sao, sư tôn tìm được một chỗ thích hợp cho đệ tu hành. Chờ đệ khỏe rồi, chúng ta lập tức lên đường."

Trong mắt Quý Dương tràn đầy vui mừng, hắn nắm chặt tay sư huynh, kích động nói: "Có thật không! Ta muốn đi! Ta khỏe rồi, bay giờ sẽ đi ngay!"

Thạch Lệnh Thanh bất đắc dĩ đẩy người ấn xuống: "Không vội."

Nếu như có thể, Thạch Lệnh Thanh muốn chậm một chút nữa.

Không biết là có phải bởi vì Quý Dương quá muốn nhanh chóng lên đường đến đào nguyên hay không, sau khi qua một ngày hắn đã có thể xuống giường, ngày thứ hai có thể nhảy lên nhảy xuống, liên tục lải nhải bên tai Thạch Lệnh Thanh về chỗ đó.

Cuối cùng Thạch Lệnh Thanh cũng mang Quý Dương đến bái biệt lão sư tôn, bước trên con đường đi đến đào nguyên.

Quý Dương mong đợi đồng thời lại nhận ra được lần rời đi này hình như không giống những lần trước kia. Hai năm nay, lão sư tôn đã không ra ngoài cùng bọn họ. Đều là hai người sư huynh đệ bọn họ ra ngoài tu hành, Quý Dương cảm giác lần rời đi này bầu không khí cũng đặc biệt trầm trọng. Hắn không nghĩ nhiều liền hỏi Thạch Lệnh Thanh. Ban đầu Thạch Lệnh Thanh sửng sốt một chút, sau đó giải thích: Lần này phải đi rất lâu.

Tại sao? Quý Dương hỏi.

"Tu hành không phải là chuyện một sớm một chiều."

"Được thôi, sư huynh ở bên cạnh là được." Quý Dương ngẩng đầu cười hì hì nhìn Thạch Lệnh Thanh nói.

Thạch Lệnh Thanh rủ mắt, che giấu cảm xúc phức tạp trong mắt.

...

Thạch Lệnh Thanh nhàn nhạt nhìn về phía Quý Dương còn cao hơn y, giọng bình tĩnh nói: "Ta không quên. Quả thực ta không thuận tay trái, nếu ngươi không quên, tay trái tay phải ta đều dùng được, đổi qua đổi lại đều giống nhau. Những năm này ngươi chỉ muốn đánh bại ta, chúc mừng ngươi, ngươi đã làm được rồi. Không cần thiết phải đánh nữa."

Quý Dương bất mãn nói: "Mang theo vết thương đến tính làm gì, Quý Dương ta không cần một kẻ bị bệnh đến nhận thua!"

Quý Dương lấy ra một lọ thuốc từ trong lồng ngực, đưa cho Thạch Lệnh Thanh: "Cầm lấy, trở về mỗi ngày thoa một lần. Khỏe rồi lại đến đánh với ta."

Thạch Lệnh Thanh nhìn sư đệ ngang ngược của y, khẽ thở dài, y nhìn lọ thuốc trước mắt, và ánh mắt của Quý Dương, có rất nhiều ý tứ không buông tha. Y nhận lấy thuốc, bỏ vào trong vạt áo, nhẹ nhàng nói: "Đa tạ." Thạch Lệnh Thanh nói xong, quay đầu đi đến tiểu đình cầm ô lên.

Lúc này trời âm u, lất phất vài hạt mưa.

Thạch Lệnh Thanh cầm ô, ngẩng đầu nhìn trời, một giọt mưa vừa vặn rơi xuống đuôi mắt y, Thạch Lệnh Thanh chớp mắt một cái, giọt nước dọc theo gò má trượt xuống.

Quý Dương nhìn y, ngơ ngẩn.

Thạch Lệnh Thanh quay đầu đối mặt hắn, cảm giác bị người khác nhìn có chút kỳ quái, y không nói gì, cầm ô đi tới.

Không hiểu tại sao ánh mắt Quý Dương bỗng mất tự nhiên.

Thạch Lệnh Thanh đưa ô cho Quý Dương: "Đào nguyên đường sá xa xôi, trời sắp chuyển mưa to, cầm ô trở về đi."

Quý Dương nhìn chiếc ô kia, sửng sốt. Một lúc sau hắn nhìn Thạch Lệnh Thanh, không vui nói: "Ngươi thấy ta cần dùng cái thứ đồ cho phụ nhân này sao, ngươi tự đi mà dùng."

"Còn nữa ai nói ra muốn đi đào nguyên? Ta không về, đợi ngươi dưỡng thương xong, chúng ta đánh lại lần nữa." Sau khi nói xong, giống như sợ Thạch Lệnh Thanh đuổi theo, hắn quay đầu liền chạy.

Thạch Lệnh Thanh cầm ô đứng tại chỗ, bóng người Quý Dương thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng trúc, rất nhanh đã rời đi.

Mưa rơi tí tách đập lên lá trúc, giọt nước bắn vào người Thạch Lệnh Thanh. Y mở ô ra, sau đó cũng biến mất trong làn mưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play