Cái gọi là im lặng còn hơn có tiếng động cũng chỉ có bấy nhiêu, hai vợ chồng trong phòng phát sóng trực tiếp thứ ba, suốt quá trình đều không phát ra bất kỳ tiếng động nào, đây là lần đầu tiên fan CP nhìn thấy cảnh này ở trong phòng phát sóng trực tiếp, hơn nữa anh đế Lương còn khiến khán giả ghét bỏ mình.
Sau khi hai vợ chồng bước xuống xe, ảnh đế Lương nhìn thấy Tôn Duệ đứng ở phía xa, giơ ngón tay cái lên, còn tổng giám đốc Thẩm thì vẫn chưa thoát khỏi chuyện đáng xấu hổ vừa nãy, anh nhìn xung quanh với khuôn mặt lạnh lùng.
Nơi họ dừng xe là ở ngã ba đường đất, nhìn qua đó chỉ thấy một vùng trắng xóa, còn ở đằng xa thì có vài chấm đen, từ những chấm đen đó bay ra một đám khói màu xám dày đặc, tụ lại với nhau rồi tan biến.
Tả Minh Nguyệt mừng rỡ reo lên “Nông Gia Nhạc!” Sau đó cậu ta kéo tay Chung Phong chạy về phía trước, vừa mới chạy được vài bước thì phát hiện tuyết trên mặt đất quá dày, nếu tiếp tục chạy thì chân sẽ bị tuyết cản lại, vì vậy cậu ta quyết định dừng lại, dang hai tay ra rồi nằm xuống.
Chung Phong kịp thời dùng tay đỡ lấy người Tả Minh Nguyệt, kéo cậu ta đứng dậy rồi dạy dỗ: “Em muốn bị cảm lạnh à? Lúc nãy đã bị đông cứng thành một que kem rồi đấy, quên rồi sao?”
Không biết trong lời nói của anh ta có từ nào khiến Tả Minh Nguyệt bật cười, một lúc sau Tả Minh Nguyệt chạy lại, nắm lấy tay của tổng giám đốc Thẩm.
Lương Trung Tuyền:???
Chung Phong:!!!
“Tổng giám đốc Thẩm! Tổng giám đốc Thẩm! Tuyết ở đây rất dày, chơi rất vui, chúng ta…” Cậu ta còn chưa kịp nói xong, ảnh đế Lương và Chung Phong đã chạy đến ôm lấy hai người rồi tách ra.
Tả Minh Nguyệt không hề quan tâm, vẫn rất phấn khích, tiếp tục nói với Chung Phong: “Chúng ta chơi ném tuyết một lúc đi!”
Chung Phong bất lực vỗ vào đầu cậu ta: “Đã trưa rồi, em không đói à?”
Tả Minh Nguyệt cảm nhận một lúc rồi nói: “Đói.”
Chung Phong duỗi ngón trỏ ra chọc lên trán cậu ta: “Đói mà em còn nghịch, đừng di chuyển nữa.”
Cái loa nhỏ của đạo diễn lại phát huy tác dụng một lần nữa: “Bởi vì điều kiện giao thông khá đặc biệt, ô tô không thể chạy trên đường đất, nên mong các vị khách mời tự mang hành lý của mình, đi bộ vào trong thôn.”
Vừa mới mở cửa xe ra đã bị đông cứng lại, cho đến khi nghe thấy giọng nói vang lên, Tô Anh mới nắm lấy tay Nguyễn Miên Miên bước ra, nhõng nhẽo run rẩy nói: “Đạo diễn, chúng tôi có thể lái xe quay về được không?”
Tổng đạo diễn vẫn vô cùng lạnh nhạt: “Không được.”
Mấy vị khách mời không thể làm gì khác, chỉ đành ngoan ngoãn đi về phía trước.
Ở giữa con đường đất, những người đi trước đã để lại một con đường nhỏ, tuy chỉ đủ cho một người đi qua nhưng bởi vì tất cả mọi người đều đi theo lối này nên khi giẫm lên rất trơn trượt, Nguyễn Miên Miên xung phong đi đầu, nhưng vừa mới giẫm lên đã bị té ngã.
Ảnh hậu Tô cười ha ha ha một lúc rồi mới cúi người xuống đỡ cô ta đứng dậy, hai người đưa hành lý cho trợ lý, rồi hỗ trợ lẫn nhau, thận trọng đi về phía trước.
Chung Phong giẫm lên mặt đất trơn trượt, suy nghĩ một lúc rồi lấy khăn quàng của mình buộc lên eo của Tả Minh Nguyệt, sau đó kéo cậu ta đi như kéo một con cún, đồng thời dùng tay đỡ cậu ta, đề phòng cậu ta bị ngã xuống.
Thẩm Úc Tiều nhìn thấy chồng mình vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hai người ở phía trước thì hỏi: “Hay anh cũng buộc em lại nhé?”
Ảnh đế Lương như gặp phải kẻ thù, vội vàng từ chối: “Anh đừng tháo khăn quàng xuống, coi chừng gió đấy.”
Đôi mắt của tổng giám đốc Thẩm cong lên, anh xoay người định tự đi, nhưng đột nhiên lại bị chồng mình túm lấy vạt áo, anh nghi ngờ quay đầu lại thì bị ảnh đế Lương kéo về, cậu ngồi xổm xuống, đẩy anh ra phía sau rồi vững vàng cõng anh trên lưng.
Tổng giám đốc Thẩm theo thói quen điều chỉnh tư thế của mình để chồng đỡ tốn sức hơn, sau đó nhíu mày đẩy đẩy đầu cậu: “Để anh xuống đi.”
Ảnh đế Lương khéo léo “Ừm ~~” một tiếng rồi xốc người bảo bối của mình lên: “Em muốn tránh gió, để anh làm vật chắn gió một lúc vậy.”
Nhưng rõ ràng gió đang thổi từ phía đối diện.
Thẩm Úc Tiều giơ tay lên định đấm cậu một cái, nhưng lại không nỡ xuống tay, thay vào đó, anh cởi thứ quấn chặt trên cổ mình đến mức không thể cúi đầu xuống ra, quấn một nửa cho mình rồi quấn nửa còn lại lên cổ Lương Trung Tuyền.
Lương Trung Tuyền: “Sao vậy, anh muốn siết chết người yêu của mình à?”
Tổng giám đốc Thẩm nghe cậu nói vậy thì lập tức siết chặt hơn, ảnh đế Lương cảm nhận được anh đang dùng sức nhưng lại không hề cảm thấy khó chịu, cho nên cậu tiếp tục khiêu khích: “Sức lực của tổng giám đốc Thẩm không mạnh lắm, có phải do tập luyện ít quá không?”
Thấy cậu không có phản ứng gì, Thẩm Úc Tiều buông tay ra, dựa mặt vào trên vai cậu, nheo mắt lại, nói với giọng điệu đe dọa: “Đêm nào anh cũng tập, em không biết à?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT