Đám người Tiểu Mỹ không dám tiếp lời, đúng là tối qua lúc tập luyện họ đã gào quá lớn, chưa kể còn làm khách mời sợ tới mức chạy vào lều trại, không thể duy trì nhiệt độ của buổi phát sóng trực tiếp nên bị đạo diễn mắng một trận.

Vì thế cô ta giả vờ nghe không hiểu nói sang chuyện khác: “Bây giờ các bạn phải thể hiện cho chúng tôi thấy các bạn yêu người mình nhiều bao nhiêu!”

Đương nhiên mọi người biết cô ta có mục đích gì, làm như vậy phát sóng trực tiếp mới có thể bùng nổ duy trì sức nóng, những video cắt ghép cần phải có tư liệu sống, phải thêm thắt điểm mâu thuẫn cần thiết để thể hiện tình yêu của họ.

Nhưng mà phải thể hiện tình yêu như thế nào mới được đây?

Lương Trung Tuyền là diễn viên, nếu yêu cầu quay phim, cậu có thể đọc lời kịch diễn cảm tuyệt mỹ, có thể liếc mắt đưa tình ôm hôn, thậm chí còn có thể thâm tình nhìn chăm chú vào bất cứ thứ gì, nhưng bây giờ cậu phải đối mặt với Thẩm Úc Tiều, cậu nguyện ý làm tất cả vì đối phương, nhưng lại không muốn cho anh cảm giác giống như đang biểu diễn mà phô ra cho người khác xem.

Tuy rằng lý do tham gia phát sóng trực tiếp cũng gần giống vậy, nhưng cậu không muốn bị ép buộc như thế này. Không khác gì phải liều mạng chứng minh bản thân sâu đậm bao nhiêu, chỉ khi giả dối mới cần phải cố chứng minh, hai người yêu nhau thật lòng thì sao phải chứng minh như vậy?

Biểu hiện của tổng giám đốc Thẩm cũng không được tốt, bởi vì anh không muốn làm vậy.

Anh biết mình là người EQ thấp còn không có tình thú, trước khi hệ thống chưa tuyên bố nhiệm vụ, anh thậm chí còn nghĩ ra cách dùng tài sản để trói buộc Lương Trung Tuyền, kết quả lại hoàn toàn tương phản với dự đoán… Tổng giám đốc Thẩm không nghĩ ra cách, lần đầu tiên chủ động tìm hệ thống:【Cậu có thể tuyên bố một nhiệm vụ không?】

Hệ thống lập tức lên tinh thần, nhiệm vụ nói đến là đến:【Ting, nhiệm vụ mười ba: Thể hiện tình yêu của ký chủ với đối phương, thời hạn: Hai mươi phút; Khen thưởng: 1 chỉ số tình cảm; Trừng phạt thất bại: – 2 chỉ số tình cảm.】

Thẩm Úc Tiều: …

Nói đến là đến, không chỉ không có cách thể hiện, mà còn bắt buộc người thể hiện tình cảm là mình, vậy sẽ mất mặt đến mức nào chứ?

Tổng giám đốc Thẩm không có chút phản ứng gì với nhiệm vụ này, anh là một người có tiền nắm trong tay 38 chỉ số tình cảm, anh tính toán trực tiếp từ bỏ nhiệm vụ lần này.

Tiểu Mỹ thấy sắc mặt tổng giám đốc Thẩm càng ngày càng kém, thầm nghĩ không thể đắc tội kim chủ, vì thế nhanh chóng bổ sung nói: “Đương nhiên, mỗi cặp đôi chỉ cần một người thể hiện là được, người còn lại sẽ bị ở lại nơi này làm con tin. Người sâu nặng đương nhiên sẽ không vứt bỏ người yêu, như vậy chúng ta mới có thể bảo đảm các bạn sẽ cứu công chúa trở về!” Sau khi nói xong Tiểu Mỹ like một cái cho mình vì có thể tự bào chữa.

Nhưng cho dù cô ta nói như vậy, các khách mời vẫn không nhúc nhích, “Chứng minh mình yêu đối phương” cái mệnh đề này từ xưa đến nay vẫn không có người giải đáp chính xác, nói thì có vẻ dễ đấy, không có hành vi tương ứng, làm sao có thể xem như chân chính chứng minh?

Quả thật, thái độ của họ đối với tiết mục này là không đúng đắn, nhưng đối với người mình yêu, lại không thể có lệ như vậy được.

Tổ đạo diễn không ngờ mấy khách mời đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm lại bị nhiệm vụ này làm khó, rõ ràng mấy chỉ cần vài lời nói vui đùa là có thể giải quyết, họ khó xử như vậy làm gì?

Đang lúc mọi người đang lâm vào bế tắc, không khí dần dần từ xấu hổ phát triển càng thêm xấu hổ, thời điểm làn sóng bình luận tiếp tục phun trào, ảnh đế Lương đột nhiên như đấng cứu thế mở miệng.

Cậu hỏi Tiểu Mỹ: “Các người yêu cầu chúng tôi phải thâm tình, nhưng chính các người có thể làm được không?”

Tổ đạo diễn và người xem:????? Vậy là có ý gì, không muốn chứng minh sao? Việc này không phải chỉ là một tiết mục thôi sao? Rõ ràng làm theo mệnh lệnh là được rồi, vì sao ảnh đế Lương lại đột nhiên đổi mục tiêu rồi?

Tiểu Mỹ: “Người dân chúng tôi rất chất phác, đương nhiên có thể làm được điều đó.”

Lương Trung Tuyền: “Vậy vì sao các người không tự đi cứu công chúa đi, giao cho đám người không đáng tin cậy như chúng tôi đi cứu làm gì?”

Các khách mời cùng hướng ánh mắt cảm kích về phía cậu, cùng nhau nở nụ cười: “Làm tốt lắm!”

Tiểu Mỹ gấp gáp đến nhũn cả chân, thầm nghĩ kịch bản không nói tới chuyện này, cô ta không tự chủ được mà liếc mắt về phía máy quay, cầu cứu tổ đạo diễn.

Trong tai nghe vang lên giọng nói của tổng đạo diễn: “Tự phát huy đi, phù hợp logic là được.”

Tiểu Mỹ:!!! 

Tổng đạo diễn kiên trì của ông ở đâu? Quyết tâm trả thù ảnh đế Lương của ông đâu rồi? Dễ dàng từ bỏ như vậy sao?

Rơi vào đường cùng, cô ta hắng giọng nói, cố gắng nhập vai người dân trên đào của mình, nói bừa một nguyên nhân: “Nhóm người mặc đồ đen tàn nhẫn độc ác, chúng tôi không phải đối thủ của họ.”

Tả Nguyệt Minh vội vàng lui về: “Chúng tôi còn đánh không lại các người thì làm sao có thể đánh bại được đám người mặc đồ đen chứ?”

Tiểu Mỹ tiếp tục bịa: “Cứu công chúa không nhất thiết chỉ cần có sức mạnh, mà còn cần trí tuệ!”

Tô Anh nhướng mày: “Vậy nên… Ý của cô là, các người nhiều người như vậy cộng lại còn không thông minh bằng chúng tôi?”

Nếu không còn có thể thế nào đây hả các vị tổ tông? Tiểu Mỹ khóc không ra nước mắt gật gật đầu, lặng lẽ cõng cái nồi này.

Ảnh đế Lương nói trúng tim đen: “Nếu chúng tôi thông minh như vậy, thì sao các người có thể biết chúng tôi có yêu thương nhau thật hay không? Sao chúng tôi có thể bảo đảm, để người yêu ở lại nơi này thì các người có nhân cơ hội bắt nạt họ không chứ?”

Tiểu Mỹ thầm nghĩ ai dám bắt nạt các người chứ, người bị bắt nạt chính là tôi có được không, nhưng vì hiệu quả tiết mục, cô ta chỉ có thể mạnh miệng: “Tôi mặc kệ, dù sao chúng ta cũng cần phải cứu công chúa, người mặc đồ đen nói sáng mai sẽ hắn sẽ đưa công chúa ra biển hiến tế, nếu hôm nay công chúa không được cứu về, thì các người phải chôn cùng công chúa!”

Cô gái nhỏ này thế mà lại diễn ra cảm giác chân tình, giống như một người điên cuồng khi bị dồn đến bước đường cùng.

Nhưng ảnh đế Lương lòng dạ độc ác không nóng vội bắt nạt người ta, ngược lại nở một nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng gợi ý: “Tôi có một đề nghị, nếu các người lo lắng cho công chúa của các người đến như vậy, mà cũng cần trí tuệ của chúng tôi thì cùng nhau xuất phát luôn đi.”

Tiểu Mỹ vẫn còn muốn đấu tranh: “Chúng tôi rời đi, vậy còn sơn động thì sao?”

Trên mặt Lương Trung Tuyền tràn đầy bình tĩnh và tự tin: “Nếu tôi đoán không sai, thì độc khu chính là khu biệt thự đúng không? Xử lý đám người mặc đồ đen với chúng tôi là có thể chiếm lĩnh khu biệt thự rồi, không phải sống ở đó tốt hơn ở sơn động sao?”

Tiểu Mỹ đã hoàn toàn bị thuyết phục: “Ờm… Hình như cũng đúng.”

Lương Trung Tuyền một tay ôm lấy bả vai tổng giám đốc Thẩm, tỏ vẻ vừa lòng với nhóm “dã nhân” thức thời này, cười gật gật đầu, nói: “Vậy đi thôi, chúng tôi cũng muốn ở biệt thự của đám người mặc đồ đen.”

Nhóm dã nhân giáp mặt nhìn nhau, không biết tiếp theo nên diễn thế nào nữa, rõ ràng là muốn ép buộc khách mời biểu diễn, sao chính họ lại cõng luôn cái nồi này rồi? Cũng may Tiểu Mỹ có lệnh đặc xá “tự phát huy phù hợp logic” của đạo diễn, thà đắc tội tổ đạo diễn cũng không thể đắc tội ông chủ và kim chủ, vung tay lên hô to giống như lúc đầu gọi người: “Mọi người! Đi theo tôi cứu công chúa! Ngao ~ ngao ~”

Tuy nhóm diễn viên quần chúng đang hoang mang lo sợ, nhưng lại cực kỳ mẫn cảm với tiếng “ngao ngao” đã luyện tập nhiều lần, hùa theo kêu hai tiếng, trong lúc nhất thời lại thật sự có cảm giác đồng tâm hiệp lực, sức mạnh nhân lên theo cấp số nhân.

Ảnh đế Lương hờ hững cười, dẫn theo tổng giám đốc Thẩm tiêu sái xoay người một cái, đi đến khu biệt thự với nhóm khách mời khuôn mặt đầy vẻ mê man và nhóm dã nhân.

Các khách mời khác đã bội phục sát đất năng lực tẩy não của ảnh đế Lương, nghĩ đến việc có khả năng mình sẽ được ở một đêm trong biệt thự thì cảm thấy không chân thật, sinh tồn ở đảo hoang đâu? Vì sao có thể sung sướng như vậy?

Nhóm dã nhân còn lại chỉ đơn thuần mà cảm thấy khó hiểu, cùng nhau đi cứu công chúa không có gì không đúng, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng… Rõ ràng họ muốn uy hiếp khách mời, sao lại đột nhiên biến thành mọi người cùng đi tấn công khu biệt thự rồi?

Mọi người máy móc đi theo hai vợ chồng, rời khỏi tảng đá ngầm, đi vào trong rừng, ảnh đế Lương đang ôm bả vai tổng giám đốc Thẩm đột nhiên gọi một tiếng: “Tiểu Mỹ à,”

Tiểu Mỹ sinh ra phản ứng hoá học với giọng nói nhẹ nhàng của ảnh đế Lương lập tức run run, giống như học sinh tiểu học bị giáo viên gọi tên, nhanh chóng đáp: “Tôi đây.”

Lương Trung Tuyền nắm thật chặt cánh tay bảo bối nhà mình, nghiêng đầu nhìn về phía cô ta: “Không cho anh ấy đối mặt một mình là sự thâm tình của tôi.”

Khách mời: Đệt, thua rồi.

Tiểu Mỹ:???

Khung bình luận:!!!

Toàn bộ mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp, cho dù là máy quay hay trên làn sóng bình luận, tất cả đều dừng lại một giây, sau đó lập tức bùng nổ.

Tả Nguyệt Minh kêu oa oa: “Trước đây cậu còn không buồn nôn như vậy! Giờ lại biết chơi kiểu này!”

Tô Anh đã hiểu biết tính cách Lương Trung Tuyền từ sớm cũng nhanh chóng phản ứng lại, sau đó cười ngả vào người Nguyễn Miên Miên, trong lòng cảm thấy thương hại tổ tiết mục.

Tiểu Mỹ khóc thầm trong lòng nhưng trên mặt vẫn cười hì hì, hối hận lần thứ một trăm vì sự sơ suất của mình, Mao Toại tự đề cử mình làm cầm đầu nhóm dã nhân, nếu cô ta là công cụ hình người chỉ biết đi theo “Ngao ngao”, thì có phải đã không trở thành bia đỡ đạn cho hai vợ chồng ảnh đế khoe ân ái?

Mà người xem trong ba phòng phát sóng trực tiếp cũng đồng thời bị thuyết phục vì câu nói của cậu:

— Ha ha ha ha tôi sắp bị cười chết! Ảnh đế Lương là ma quỷ sao ha ha ha ha! Tẩy não NPC còn được nữa là!

— Dã nhân: Con đường dài nhất tôi đi qua chính là đường kịch bản của ảnh đế Lương.

— Ha ha ha xem sắc mặt Tiểu Mỹ kìa, tôi cảm thấy giây tiếp theo cô ấy sẽ bật khóc!

— Ngay từ đầu tôi cho rằng ảnh đế Lương chỉ đang tránh nặng tìm nhẹ, tỏ vẻ không nghĩ tới tổng giám đốc Thẩm, còn muốn mắng anh ấy, ai ngờ đó lại là một cái bẫy!

— Tôi nghĩ khu biệt thự là nơi ở của tổ đạo diễn, tổ tiết mục muốn làm trò gì đây ha ha ha

— Tổ tiết mục: Các người muốn chơi gì thì chơi đi, chúng tôi từ bỏ.

— Nói thật EQ của ảnh đế Lương thật sự rất cao, vừa rồi tổ tiết mục ép buộc khách mời, tôi có cảm giác như sắp đánh nhau đến nơi.

— Nhưng thật ra tổ tiết mục thiết kế như vậy thật sự có vấn đề, ai cũng không nghĩ ra được cách chứng minh thâm tình thế nào, cũng không phải việc chỉ cần có cái miệng là được.

— Tổ tiết mục rác rưởi +1

— Chỉ có tôi cảm thấy rất ngọt sao, đánh lừa cả thế giới chỉ vì không muốn tổng giám đốc Thẩm đối mặt với nguy hiểm một mình, tôi xỉu đây aaaaa!

— Ô ô ô cái thứ tình yêu thần tiên gì đây, tôi điên cuồng ghen tỵ!

— Tôi đã yêu hai vợ chồng nhà này rồi, về sau ai nói giữa họ chỉ có giao dịch tiền tài thì tôi sẽ tự ra trận xé nát bọn chúng.



Mà trong lúc mọi người đang ầm ĩ, Thẩm Úc Tiều thân là nhân vật trung tâm lại không hề phản ứng gì, anh không lên tiếng quay đầu nhìn về phía Lương Trung Tuyền đang cười híp mắt vì đã đặt bẫy thành công.

Không để mình đối mặt một mình… Trong lòng anh khẽ rung động, đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian vừa mới bị hệ thống trói buộc đến nỗi luống cuống chân tay, xác thật, nếu Lương Trung Tuyền không phát hiện ra có điều gì đó không thích hợp, rồi vẫn luôn bên cạnh mình, làm nũng giả vờ dễ thương để quấy rối, thì có lẽ mình đã phát điên vì sợ hãi và áp lực từ hai chữ “ly hôn”.

Ngày hôm qua cảm giác mông lung này lại xuất hiện lần nữa, giống như đang nhắc nhở anh điều gì đó, cảm giác này quá mơ hồ, chỉ trong một chớp mắt đã biến mất, Thẩm Úc Tiều nhìn chằm chằm sườn mặt chồng mình, đột nhiên cảm thấy rất kiên định, giống như người đang trên bờ vực thẳm, đang lung lay sắp rơi đột nhiên dẫm lên cục đá kê chân, thoải mái đến muốn khóc.

Anh nhẹ giọng nói: “Anh cũng vậy.”

Ảnh đế Lương vẫn luôn lén nhìn anh, nghe vậy thì quay đầu nhìn lại, ánh mắt hai người giao nhau, âm thanh xung quanh giống như bị chặn lại, dường như ngàn lời muốn nói đều được truyền đạt đến đối phương trong nháy mắt, chỉ hai người mới có thể hiểu, làm người ta cảm thấy ăn ý và ấm áp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play