Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma
1 năm
Chương trước1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 Chương tiếp
Nam tử khẽ cười một tiếng, quả nhiên là công tử thế vô song, nhếch miệng lên là nụ cười yêu nghiệt: "Đương nhiên có thể." Nhiễm Bạch khóe môi có chút giương lên, trên mặt ngậm lấy ý cười hững hờ, không lưu một ánh mắt. Nhìn thấy Nhiễm Bạch đi xa, nam tử sờ sờ khuôn mặt của mình, trong miệng tự lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là giá trị nhan sắc của ta giảm đi sao, không còn hấp dẫn nữa?" Vừa rồi trong mắt của thiếu nữ kia không có một điểm cảm xúc nào, chẳng lẽ dáng dấp hắn không đẹp trai sao? Người một bên vội vàng thề thốt phủ nhận: "Đâu có, công tử là đẹp trai nhất, cực kì đảm đương giá trị nhan sắc." Nghe được người này nói, nam tử hài lòng nhẹ gật đầu, tự luyến sờ sờ làn da của mình, trong miệng thì thầm: "Đúng thế, ta đẹp trai nhất." Nghe được lời tự luyến của nam tử, người phía sau sắc mặt như thường, đã tập mãi thành thói quen. Sắc mặt không có nửa phần biến hóa. Nam tử nói đến đây, quay người đi tới quán cà phê, nghĩ đến cặp mắt hờ hững của Nhiễm Bạch, nhếch miệng lên một vòng ý cười: "A, hoá ra vị diện cấp thấp cũng có người thú vị như vậy, có chút ý tứ..." Mà ở trong không gian hệ thống, Phong Lạc dùng cặp mắt mèo màu lam như bảo thạch nhìn chòng chọc vào nam tử kia. Trầm thấp tự lẩm bẩm: "Gia hỏa này chạy tới thế giới cấp thấp làm gì?" Lập tức lại cảm giác có chút không đúng, gia hỏa này thế mà không phát hiện nó!!! Phong Lạc có chút kinh ngạc, phải biết nó có thể phát hiện ra hắn, hắn tự nhiên cũng có thể phát hiện ra nó. Nhưng mà vừa rồi... Ánh mắt của hắn rõ ràng hiển hiển cũng không biết có nó tồn tại! "Chẳng lẽ là thực lực của hắn bị giảm xuống?" Phong Lạc nghi hoặc, lập tức lại lắc đầu, phủ định nói: "Không có khả năng." Bỗng nhiên trong đầu hiện ra bóng dáng của một người. Phong Lạc linh quang lóe lên. Sẽ không phải là ký chủ nhà nó chứ. Nghĩ như vậy, Phong Lạc vội vàng xuất hiện tại trước người Nhiễm Bạch. Mà Nhiễm Bạch trở lại trên xe, thuận tay mua về một ly trà sữa, lười biếng tựa ở trên ghế ngồi, hai mắt hơi khép. Còn bên cạnh, Hứa Khả Khả đang ngồi! Phong Lạc trong nháy mắt mộng bức, sao nữ chính lại ở chỗ này? Mới bao lâu mà ký chủ đã đoạt nữ chính tới tay rồi? Hứa Khả Khả nhìn thấy Phong Lạc bỗng nhiên xuất hiện thì giật nảy mình, kinh ngạc nhìn con mèo nhỏ không biết từ nơi nào xuất hiện này. Nhiễm Bạch chững chạc đàng hoàng ôm Phong Lạc vào trong ngực, nói: "Trước đó ở phía sau xe, cho nên cô không nhìn thấy nó." Hứa Khả Khả nghe được Nhiễm Bạch nói vậy, cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ là cho là mình trước đó không có chú ý mà thôi. Nhìn thấy hai mắt Phong Lạc trong veo xanh biếc, Hứa Khả Khả mỉm cười: "Con mèo này thật đáng yêu." Nghe Hứa Khả nhưng nói thế, Phong Lạc xù lông giống như muốn nói với Hứa Khả Khả: "Ta mới không phải là mèo, ta là một hệ thống cao quý!" Kết quả vừa hé miệng, vừa nói ra một chữ 'ta', Phong Lạc liền dùng vuốt mèo che miệng của mình. Trời ạ, không cẩn thận nói tiếng người, làm sao bây giờ? Cẩn thận từng li từng tí nhìn Hứa Khả Khả một chút, meo meo hai tiếng. Hứa Khả Khả trong nháy mắt ngây người. Nghi ngờ hỏi Nhiễm Bạch: "Hình như vừa rồi tôi nghe thấy gì đó." Nhiễm Bạch khóe miệng ngậm lấy một vòng ý cười, hững hờ nói, "Là cô nghe lầm." Nhìn thấy con mèo nhoe trước mặt kêu meo meo. Hứa Khả Khả cười cười, mình vừa rồi nghĩ gì thế? Thế mà lại còn nghĩ rằng một con mèo biết nói chuyện? Không có khả năng. Phong Lạc nhìn thấy Hứa Khả như vậy, biết Hứa Khả Khả không có hoài nghi nữa, thở dài một hơi. Phải biết, tại thế giới nhiệm vụ bị phát hiện có việc quỷ dị nào diễn ra, sẽ bị Thiên Đạo đánh chết. Cục quản lý thời không cũng sẽ xử phạt! Bất quá nghĩ đến ký chủ nhiều lần phạm quy mà Thiên Đạo lại không có bất kỳ một biểu hiện nào, Phong Lạc mặt không biểu tình. Khả năng ký chủ là nhà nó là người thân của Thiên Đạo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
Chương trước1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 Chương tiếp