Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma
1 năm
Chương trước1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 Chương tiếp
Hứa Khả Khả nhìn thần sắc lấy lòng trên mặt hiệu trường, thu liễm ý cười, trong mắt có chút lạnh nhạt. Nếu là trước đó, cô nhất định sẽ mềm lòng, cảm thấy người hiệu trưởng này cũng không dễ dàng gì, đối những kẻ quyền thế kia cũng không có cách nào. Nhưng hiện tại không giống. Nhận biết của cô đã thay đổi, không còn mềm lòng cô tri giống lúc trước nữa. Nếu không phải hiệu trưởng thờ ơ lạnh nhạt, bọn họ sao có thể phách lối tùy ý làm bậy được. Nếu không phải hiệu trưởng ngầm đồng ý, bọn họ sao có thể không chút nào che giấu mà khi dễ em trai cô như vậy! Chỉ cần ông ta đứng ra nói một câu, em trai của cô cũng sẽ không phải chịu khổ nhiều như vậy! Hứa Khả Khả thần sắc lạnh nhạt, rõ ràng không nguyện ý, mím chặt môi nói: "Nếu hiệu trưởng khó xử như thế thì nói với Tô tiểu thư đi." Nói xong câu đó, Hứa Khả Khả kéo tay Hứa Dương đi ra khỏi phòng giám sát, trước khi ra khỏi cửa còn để lại một câu: "A, đúng rồi. Đừng quên còn phải cho em trai của tôi một câu trả lời!" Sau đó mặc kệ hiệu trưởng như thế nào, trực tiếp rời đi. Hứa Dương thở dài một hơi, lặng lẽ đánh giá Hứa Khả Khả, hoài nghi Hứa Khả Khả có phải là bị kích thích gì không. Hứa Khả Khả nhìn thấy Hứa Dương liếc trộm mình, có chút buồn cười: "Nhìn chị làm gì?" Hứa Dương bởi vì nhìn lén bị bắt được, có chút cười cười xấu hổ: "Cảm giác hôm nay hình như chị không giống lắm." Hứa Khả Khả nhíu mày, tò mò hỏi: "Nơi nào không giống?" Hứa Dương trầm tư một hồi: "Trước kia chị sẽ không quả quyết như thế, nhất định sẽ tha thứ cho hiệu trưởng, nhưng bây giờ..." Hứa Khả Khả buồn cười, đáy mắt tràn đầy nghiêm túc, vỗ vỗ vai Hứa Dương: "Yên tâm, sau này chị sẽ không còn giống như trước kia. Chẳng lẽ chị hiện tại không tốt sao?" Hứa Dương nhẹ gật đầu, cười ngây ngô nói:. Ngôn Tình Sắc "Chị như bây giờ tốt hơn trước kia nhiều." Nghe Hứa Dương nói vậy, Hứa Khả Khả cong khóe miệng. Về sau, cô sẽ càng ngày càng tốt! Hiệu trưởng đứng ở trong phòng giám sát, thần sắc bất đắc dĩ, nhưng cũng không có ý định muốn trả thù gì cả. Bởi vì, hiệu trưởng là một người rất sắc bén, biết là có oán hận cũng vô dụng. Nhìn một Tô Gia như vậy, khiến cho ông ta ngay cả lòng trả thù cũng không có. Chênh lệch quá lớn, căn bản không có bất kỳ khả năng siêu việt nào, cho nên vì sao còn muốn lãng phí nhiều thời gian để làm trò vô ích? Trở lại văn phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng lấy lòng cười với Nhiễm Bạch, cam đoan: "Tô tiểu thư. Cô yên tâm, nhất định tôi sẽ cho cô một câu trả lời thoả đáng!" Nhiễm Bạch hững hờ ừ một tiếng, đôi mắt đẹp giương lên: "Đã xử lý xong rồi?" Hứa Khả Khả nhẹ gật đầu, cô biết, chuyến này có Tô tiểu thư, hiệu trưởng nhất định sẽ cho bọn họ một câu trả lời, mà sau này em trai cô ở trường học nhất định sẽ có đãi ngộ không tệ! Mà cô cũng không muốn truy đuổi cái gì, dù sao cô không có thực lực gì cả, huyên náo quá cứng đối với cả hai bên đều không tốt. Nhiễm Bạch khẽ vuốt cằm: "Vậy đi thôi." Lúc này, Lý cha gấp, cười cười lấy lòng Nhiễm Bạch, trên mặt mang nịnh nọt: "Tô tiểu thư, cô xem, tên nghịch tử này đã bị trừng phạt rồi, vậy... Lý thị..." Nhiễm Bạch cong cong khóe môi, mặt mày mỉm cười, thanh âm tùy ý mà lười biếng: "Ông có biết, người bình thường đắc tội tôi sẽ như thế nào không?" Lý cha lắc đầu, trong lòng bồn chồn. "Ai nha, kỳ thật là bởi vì bọn hắn chơi quá đà cho nên bọn hắn đều đi xuống âm phủ hết rồi." Khẩu khí tiếc hận, khuôn mặt thất vọng, phảng phất không biết mình nói lời nói cực kỳ kinh người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
Chương trước1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 Chương tiếp