Nhiễm Bạch giống như đang chờ đợi ai đó, con ngươi đen như mực khiến người nhìn vài hốt hoảng sợ hãi.
Không sai, cảm giác đầu tiên của Phong Lạc chính là, ký chủ muốn kiếm chuyện!
Bỗng nhiên, cửa sổ đột nhiên bị mở ra, ngay sau đó, một đôi tay xông ra.
Nhiễm Bạch nhếch miệng lên cười, đi đến bên cửa sổ, nhấc chân, mạnh mẽ nghiền ép một đôi tay.
Thanh âm lành lạnh mang theo ác liệt:
"A, anh trai thân yêu, dễ chịu không?"
Tô Dạ Hiên nắm thật chặt khung cửa sổ, sắc mặt âm trầm, ngoài cười nhưng trong không cười.
Hắn cơ hồ đã nghe được tiếng xương tay vỡ vụn, vì đau đớn mà trên trán thấm ra một tầng mồ hôi.
"Em gái có thể nhấc chân ra không?"
Nhiễm Bạch nhíu mày, cười nhẹ nhàng:
"Đương nhiên có thể."
Tô Dạ Hiên trong lòng bỗng nhiên dâng lên dự cảm không tốt, còn chưa kịp để hắn nghĩ lại, Nhiễm Bạch đã buông lỏng chân đá một cái, soái khí đá tay của Tô Dạ Hiên ra.
Tô Dạ Hiên con ngươi thít chặt, thân thể rơi xuống, điên cuồng la hét hệ thống:
"Hệ thống! Cứu tôi!"
Hệ thống vận dụng năng lượng đem Tô Dạ Hiên truyền tống tới trong gian phòng của Nhiễm Bạch.
Thuận tiện chữa trị luôn đôi tay bị vỡ nứt xương của hắn.
Tô Dạ Hiên đứng trong phòng, thần sắc không hiểu nhìn chằm chằm Nhiễm Bạch:
"Em gái à, em thật đúng là nhẫn tâm mà."
Nhiễm Bạch lười biếng dựa vào vách tường, thần sắc hững hờ, có chút nhướng mắt:
"Đâu có."
Tô Dạ Hiên âm trầm, một mặt đen đến mức có thể nhỏ ra mực.
Trong lòng nghiến răng nghiến lợi:
"Không biết anh đã đắc tội em ở đâu, mà khiến cho em lại tính kế anh như vậy."