Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma
1 năm
Chương trước1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 Chương tiếp
Tô Dạ Hiên gương mặt lạnh lùng, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn tất cả mọi người ở đây: "Các ngươi ai đến giải thích cho tôi một chút! A! Đây là có chuyện gì!" Mạc U Anh nuốt một ngụm nước miếng, cô ta cũng không biết tại sao lại biến thành cái dạng này, đột nhiên, trong mắt sáng lên, cô ta vội vàng nói: "Là Tô Bạch!" Tô Dạ Hiên lạnh giọng nói, "Nói tiếp đi." Mạc U Anh cố gắng trấn định lại, hiện tại mặc kệ là chuyện gì xảy ra, cô ta nhất định phải đem mình phủi sạch sẽ, mà Tô Bạch, chính là một người gánh tội tốt nhất. Hơn nữa cô ta cũng rất hoài nghi, chính là Tô Bạch tính toán mình. "Lúc ấy Tô Bạch đột nhiên đến nói với em, anh vào khách sạn với một người phụ nữ, em còn kỳ quái, bình thường căn bản em cũng không thân thiết với Tô Bạch, hôm nay sao lại đột nhiên nói chuyện với em." Tô Dạ Hiên nghe nói vậy, trong mắt xẹt qua một tia âm tàn, nghiến răng nghiến lợi: "Được lắm, Tô Bạch!" Lúc đầu, hắn còn không nghĩ đến sẽ trêu chọc Tô Bạch, nhưng mà hiện tại cô lại chủ động tính toán hắn. Hắn nhất định phải làm cho Tô Bạch yêu hắn, sau đó ngược cô đến chết đi sống lại. Tô Dạ Hiên trong lòng hạ quyết định, bực bội mà nói: "Đem những tin tức kia đè xuống, thực sự không được, liền tuôn bê bối của người khác ra ngoài, nhất định phải che chuyện này lại." Tô Dạ Hiên vuốt vuốt huyệt thái dương, lạnh mặt nói: "Được rồi, tôi đi đây." Tịch Nhược Hàm trong mắt xẹt qua tia u ám, chớp mắt một cái lại cười xán lạn: "Tô Thiếu, anh yên tâm đi, em sẽ không gây thêm phức cho anh." Tô Dạ Hiên nghe nói như thế, trong lòng cũng có mấy phần an ủi: "Ừm." Lập tức trực tiếp đi ra ngoài, hiện tại hắn không có cái kia tâm tư quản chuyện nam nữ. Mạc U Anh nhìn thấy Tô Dạ Hiên rời đi, chán ghét nhìn Tịch Nhược Hàm, hừ lạnh một tiếng, cũng rời đi. Còn mỗi Tịch Nhược Hàm ở lại, ả nắm chặt quần áo, trong mắt xẹt qua hận ý. ... Nhiễm Bạch xem hết một trận trò hay này, cười vui vẻ rời khỏi hiện trường. Cô còn phải đi tìm gặp một người, phiền phức! ... "Đại tiểu thư, có người tìm cô." Giúp việc Ngô gõ cửa Diệp Vũ Tư, nói. Diệp Vũ Tư nhíu nhíu mày, giọng điệu không tốt nói: "Ai vậy!" Giúp việc Ngô đã biết vị đại tiểu thư này điêu ngoa tính tình, khúm núm mà nói: "Là Tô Gia đại tiểu thư." Diệp Vũ Tư nghe vậy, nháy mắt ngây người, Tô Bạch không có việc gì tới nơi này làm gì? "Được rồi, tôi biết rồi, bà đi xuống trước đi, chờ một chút tôi sẽ xuống." Diệp Vũ Tư suy nghĩ xem Tô Bạch đến cùng muốn làm gì. "Tô tiểu thư, tiểu thư lập tức tới ngay, thật xin lỗi để cô chờ thêm một chút." Giúp việc Ngô áy náy nói với Nhiễm Bạch. Nhiễm Bạch cười ngọt ngào, mặt mày cong cong, nhìn nhu thuận hiểu chuyện: "Không sao." Giúp việc Ngô nghe thấy Nhiễm Bạch nói vậy thì hảo cảm đối với Nhiễm Bạch đột nhiên tăng lên. Tô tiểu thư với tiểu thư nhà bà có tính cách thật sự là khác biệt như ngày và đêm. Một người nhu thuận hiểu chuyện, một người ngang ngược càn rỡ, nhìn thế nào cũng đều thấy sự tương phản cực lớn. Diệp Vũ Tư đi xuống lầu, ngồi ở trên ghế salon: "Cô tới đây làm gì?" Nhiễm Bạch mỉm cười, khóe môi hơi cong: "Không có gì, chính là muốn tới nhìn cô một chút." Diệp Vũ Tư khẽ giật mình, giọng điệu có mấy phần trào phúng: "Cô có thể nhìn thấy cái gì?" Nhiễm Bạch ung dung nhàn nhàn dựa vào trên ghế sa lon, giọng điệu không nhanh không chậm: "Nhìn thấy cô, tính tình gắt gỏng như thế, cẩn thận không gả đi được." Diệp Vũ Tư cau mày, mặt lạnh nói: "Chuyện đó cũng chẳng liên quan tới cô." Nhiễm Bạch nhíu mày cười khẽ, khóe môi cong cong, trong mắt ý cười nửa thật nửa giả, giống như mộng như ảo: "Thế nhưng là tôi sẽ đau lòng." Nhiễm Bạch vừa dứt lời, Diệp Vũ Tư đứng lên: "Tô Bạch, đến cùng là cô muốn nói gì!" Nhiễm Bạch vô tội nhìn: "Tôi không muốn nói gì hết." Diệp Vũ Tư nghiến răng nghiến lợi, thế thì đây nói nhăng cuội làm gì. Nhàn rỗi không có việc gì chơi à, ha ha, cô ta không tin "Tôi không có thời gian, rốt cuộc cô có ý gì?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
Chương trước1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 Chương tiếp