Sau khi hết giờ làm việc, Cao Tiệm Phi như đã quen, cùng Trần Nhàn rời khỏi công ty.
Thế nhưng, hai người cũng sợ đồng nghiệp nhìn ra điều bất thường này, vì vậy, có vẻ như hiểu ý nhau đều không nói chuyện, chỉ cắm đầu bước đi.
Đi khỏi công ty, hai người nhanh chóng đi đến siêu thị ở khu phố lân cận.
“Tiểu Nhàn, cô về nhà trước đi, ta có việc, đến tối tôi sẽ về sau.”
Cao Tiệm Phi làm bộ lấy từ trên kệ xuống một gói đồ.
Kỳ thật thì cũng không để ý, chỉ quay đầu cùng Trần Nhàn nói chuyện mà không để ý đến cái gói đồ vừa lấy từ trên kệ xuống.
Điều này đã lôi cuốn sự chú ý của một số người xung quanh, hơn nữa ánh mắt nhìn vào Cao Tiệm Phi cũng đầy thâm ý.
Trần Nhàn sắc mặt đỏ lên, vội vàng giật lấy gói đồ trong tay Cao Tiệm Phi.
“Tiệm Phi, anh cầm gói bang vệ sinh trong tay làm gì vậy?” Ngừng lại một chút rồi nói thêm:
“Thôi được rồi, Tiệm Phi, tối nay anh tính đi đâu vậy?”
Nhìn thấy gói đồ vừa bị Trần Nhàn giật từ trong tay mình, Cao Tiệm Phi có chút xấu hổ, sau đó rất nhanh nói:
Hẹn bằng hữu ăn cơm.
Được rồi, tiểu Nhàn, cô cứ về nhà trước đi, nhớ kỹ là giúp ta chiếu cố cho chú Nghiêm và Hiểu Hiểu.”
Nói xong, Cao Tiệm Phi nhanh chóng rời khỏi siêu thị.
Tùy ý đi dạo một hồi, nhìn thời gian cũng dã gần đến giờ hẹn, liền bắt xe tới đường Tự do.
Vừa mới xuống xe thì cũng vừa lúc Trần Diệu Huy gọi điện thoại tới.
“Tiệm phi, cậu đã tới đường Tự do chưa?” Trần Diệu Huy từ đầu dây bên kia hỏi.
“Rồi, vừa mới đến.
Ông lái xe tới đây.”
Cao Tiệm phi còn chưa nói hết câu, Trần Diệu Huy đã lái một chiếc Hummer dài, từ bên kia đường Tự do, thuộc Hồ thị, chạy tới.
Cao Tiệm Phi từ bên kia đường vẫy vẫy tay gọi.
Trên xe, sau khi vào trong xe Cao Tiệm Phi phát hiện còn có 5 tên thanh niên trẻ tuổi đã ngồi từ trước, nhìn tướng mạo có vẻ âm trầm.
.
Bọn họ vẻ mặt dị thường lạnh lùng, trong ánh mắt ẩn dấu một khí tức bạo lực.
Trần Diệu Huy tự mình lái xe, đi lòng vòng quay về Hồ thị ở bên kia.
Trên xe, Trần Diệu Huy đối với Cao Tiệm Phi nói:
“Tiệm Phi, đây đều là tâm phúc của tôi.
Thân thủ cũng rất tốt.”
Sau đó, hắn quay đầu nói với 5 tên thanh niên trẻ để giới thiệu:
“Đây là bằng hữu quan trọng nhất của ta, các ngươi gọi cậu ấy là Tiệm Phi ca!”
“Tiệm Phi ca!” 5 tên thanh niên gật đầu chào một tiếng.
Tuy nhiên,vẻ mặt bọn họ có chút kiêu ngạo, tựa hồ như xem Cao Tiệm Phi như không để vào mắt, vì nhìn Cao Tiệm Phi trông giản dị chất phác, nhìn mặt còn có vẻ ngây ngô.
Cao Tiệm Phi chỉ là có chút nhìn bọn họ gật đầu, cũng không có nói thêm cái gì.
Những người này đối với Cao Tiệm Phi mà nói cũng chỉ như những người khách qua đường không hơn, Cao Tiệm Phi căn bản không cần phải quan tâm bọn họ, ẩn sâu trong ánh mắt là sự khinh thường.
Trần Diệu Huy chạy đến địa bàn của hắn, đại lộ Huy hoàng.
Xuống xe, Trần Diệu Huy tìm một quána ăn đồng quê, 6 người vào phòng (cái này hình như là người dịch lộn rồi, phải 7 người mới đúng).
Rất nhanh, thức ăn cùng rượu đều được mang lên.
Đồ ăn rất lạ, có Xuyên Sơn Giáp, mai hoa lộc, linh dương, thậm chí còn có túi thử thịt (không biết có phải là chuột túi không nữa, còn mấy món ăn đầu thì ko biết là gì)!
Cao Tiệm Phi xem như được mở mắt khai sáng, miệng thì cũng nhấm nháp từng món ăn một.
Mà đám người Trần Diệu Huy, hình như cũng không muốn ăn, bọn họ ngay cả rượu cũng không đụng một giọt.
Lúc này, một gã thanh niên trong đám người kia nói:
“Diệu Huy ca, các lão nhân gia rõ ràng là nghĩ muốn bắt anh làm người thế thân, lần trước cùng Phong Thiếu bàn chuyện cơ mật, cũng không phải một mình Diệu Huy ca thu xếp, đó là cả xã đoàn cùng chuẩn bị.
Giờ xảy ra chuyện, dựa vào cái gì mà yêu cầu Diệu Huy ca đi giải thích với Phong thiếu? Đây là chuyện của cả Đông hưng xã đoàn mà!”
Trần Diệu Huy trong tay cầm chiếc đũa nhẹ nhàng đi qua một bên, rút một diếu thuốc ra đốt, cũng không lên tiếng, dường như đang tự hỏi cái gì.
Mà Cao Tiệm Phi nhìn hắn lúc đi qua, rõ ràng nhìn thấy trong mắt Trần Diệu Huy….có sát khí!
Rồi một gã thanh niên khác tiếp lời:
“Diệu Huy ca,mấy năm nay, anh vì Đông hưng đã lập rất nhiều công lao, anh xử sự công chánh, các an hem bên dưới đều phục anh, bằng không, tối nay, chúng ta trực tiếp….”
Tay phải hắn tạo thành như lưỡi đao, đưa lên làm một thế bổ xuống.
Nhưng theo phản xạ ánh mắt lại nhìn Cao Tiệm Phi một chút, khóe mắt cơ thịt giật giật.
Cao Tiệm Phi cúi đầu ăn, làm bộ không phát hiện.
“Tiểu Sư, đừng nói lung tung! Việc này, ta tự có cách giải quyết đúng mực” Trần Diệu Huy nghiêm nghị quát.
Sau vài giây, Trần Diệu Huy hướng đến Cao Tiệm Phi nói:
“Tiệm Phi, chuyện tình nội bộ xã đoàn chúng tôi, cậu không cần phải quan tâm làm gì, đêm nay, cậu chỉ cần giúp tôi cầu tình với Phong thiếu là được.”
Cao Tiệm Phi nghĩ thầm, các người đến nước này, tôi cũng khó mà được ngồi yên, nếu không vì chuyện Trần Nhàn, thiếu ông một ân tình thì nhất định đêm nay tôi cũng không đến đây gặp ông.
“Được”.
Cao Tiệm Phi cũng buông đũa xuống, dùng khan tay trên bàn lau miệng, lấy điện thoại di động ra nhìn……thời gian đã 7h20.
“Diệu Huy, không phải ông nói trước 8h00 phải về tổng bộ Đông hưng sao? Bây giờ thời gian cũng không còn nhiều, chúng ta tranh thủ đi thôi” Cao Tiệm Phi cười nói.
“Được, chúng ta đi!” Trần Diệu Huy lập tức đứng lên.
Mấy người cùng rời khỏi quán lên xe.
Xe đi xuyên qua nội thành Hồ thị, dần chạy ra ngoại thành.
Trần Diệu Huy vừa lái xe vừa giải thích:
“Tiệm Phi, tổng bộ Đông hưng của chúng tôi không đặt trong nội thành, mà là ở ngoại thành.
Mấy năm trước, xã đoàn đã mở một văn phòng mua bán bất động sản, nhân tiện đó cũng đã mua một khu đất ở ngoại thành, sau khi tìm được một thầy phong thủy đến coi, thì tại khu đất đã mua xây lên một quần thể biệt thự, bên trong có mười mấy tòa biệt thự, còn có sân tennis, sân cầu lông, sân bóng rổ, sân golf, hồ bơi.
Các nguyên lão Đông hưng của chúng tôi sau khi lui về sẽ cùng nhau dưỡng lão tại tổng bộ xã đoàn.”
Cao Tiệm Phi cười nói: “Nghe cũng được đấy!”
Xe chạy ước chừng hơn 10 phút, chỉ thấy phía trước, tại một góc quẹo, có hơn 10 người cao to lực lưỡng, mặc áo sơmi đen đang đứng, tay cầm bộ đàm, điện thoại.
Ở khu đất trống bên cạnh có mười mấy chiếc xe xa hoa đang đậu.
Trần Diệu Huy chậm rãi lái xe vào trong khu đất trống, sau khi ngừng lại thì xuống mở cửa xe cho đám người Cao Tiệm Phi xuống.
Ngay lúc đó, 7 chiếc xe màu đen từ phía sau chạy nhanh tới.
Trần Diệu Huy thân thể không khỏi giật mình, hạ giọng nói: “ Phong thiếu tới rồi!”
7 chiếc xe mau đen tề chỉnh đậu thành hàng ngũ.
Đầu tiên, là 3 chiếc bên trái, 3 chiếc bên phải, đồng loạt mở cửa ra.
Từ trên xe 24 tên hán tử thần sắc lãnh khốc nhảy xuống.
24 người này chỉ nhìn cũng biết là những vệ sĩ, cũng có năng lực võ nghệ nhất định, bọn họ xuống xe, ánh mắt cũng cảnh giác quan sát đánh giá xung quanh, bộ dáng rất cẩn thận.
Trần Diệu Huy quay qua Cao Tiệm Phi nói:
“Tiệm Phi, chúng ta qua tiếp Phong thiếu một chút”.
“Đi, với tôi không thành vấn đề”.
Cao Tiệm Phi nhún vai.
Hai người hướng về phía bên kia đi qua.
Bỗng nhiên, một gã vệ sĩ chỉ một ngón tay về phía họ: “Chờ một chút”.
Lúc hắn nói, tay phải kề sát bên hông, nhìn về phía hông của hắn, sau lớp áo sơmi hẳn là có một loại vũ khí gì đó.
Trần Diệu Huy cùng Cao Tiệm Phi liền đứng lai tại chỗ.
Tên vệ sĩ đó vung tay lên, 23 tên vệ sĩ còn lại lập tức bước tới, trong đó có 2 tên bắt dầu hành động lục soát thân thể.
Cùng lúc, 10 tên khác chạy đến lục soát 5 tên thanh niên là tâm phúc của Trần Diệu Huy.
Cao Tiệm Phi thầm nghĩ, những kẻ dưới tay Lưu Phong này thực ra cũng rất chuyên nghiệp.
Hơn nữa, bình thường hẳn cũng cùng nhau tiến hành lục soát người của nhiều vị khách khác.
Hôm nay lại là ngược lại, chính là thủ hạ của Lưu Phong lại đi lục soát người của chủ Đông hưng xã đoàn, nơi hắn đến làm khách!
Điều này nói rõ, thế lực của Lưu Phong rất là bá đạo!
Đúng lúc này, một tên vệ sĩ đến lục soát Cao Tiệm Phi, hắn rất có kinh nghiệm, trực tiếp dùng tay vuốt phần eo của Cao Tiệm Phi.
Mà nơi đó chính là chỗ Cao Tiệm Phi dấu phi đao.
Cao Tiệm Phi thân thể linh hoạt co rụt lại, né tránh vệ sĩ lục soát, nói:
“Tôi không có vũ khí, tôi chỉ là một thuyết khách, không cần phải lục soát tôi!”
Thực ra việc lục soát người, Cao Tiệm Phi hoàn toàn có thể chấp nhận, thế nhưng, nếu phi đao bị bọn chúng lcụ soát thấy lấy đi thì Cao Tiệm Phi sẽ rất khó chịu!
Phải biết rằng, phi đao đó tuyệt đối là vũ khí bảo vệ tính mạng của Cao Tiệm Phi!
“Thành Thật đi.”
Tên vệ sĩ kia gầm nhẹ một tiếng, , khóa trước từng bước, dự định sẽ dùng biện pháp mạnh để lục soát người Cao Tiệm Phi.
Thực ra, dựa vào thân thủ của Cao Tiệm Phi hiện tại, ít nhất có 104 phương pháp có thể làm cho tên gia hỏa không biết tốt xấu kia nằm trên mặt đất, thế nhưng, Cao Tiệm Phi trong lòng cũng rõ ràng, đây không phải là nơi để mình biểu diễn thân thủ, không phải bất đắc dĩ thì hắn cũng không ra tay.
“Tôi nói một lần cuối, tôi không cho các người lục soát thân!” Tay phải Cao Tiệm Phi nhẹ nhàng một lần nữa đẩy tay của tên vệ sĩ kia ra.
“Mẹ kiếp!”
Tên vệ sĩ kia có vẻ như bình thường vốn là nhân vật đã quen ngang ngược, giờ đây lại thấy Cao Tiệm Phi hết lần này đến lần khác không chịu hợp tác, hắn trên mặt thì nhe rang cười, còn tay phải thì dùng ngón tay chụp lấy vai của Cao Tiệm Phi.
Phải biết rằng, những vệ sĩ này đều đã luyện qua võ thuật, với những người bình thường, bọn họ có thể thoải mái dùng tay không để đối phó cùng lúc 5-6 người.
Tên vệ sĩ này thoáng cái chụp vào bả vai Cao Tiệm Phi, chỉ cần hắn thật sự chụp được vai của Cao Tiệm Phi thì sẽ làm cho vai bị trật khớp ngay!
“Cũng biết chiêu này giống ta? Đúng là múa rìu qua mắt thợ!”
Cao Tiệm Phi trong lòng phẫn nộ.
Hắn có thể nhẫn nại, nhưng cái gì cũng có mức độ nhất định.
Tay phải Cao Tiệm Phi phóng ra, lúc tên vệ sĩ sắp chụp được bả vai mình, đột nhiên chặn ngay khuỷu tay hắn, dùng ngón tay vặn một cái……!
“Rắc!”
Trật khớp!
Cao Tiệm Phi lại kéo đẩy một cái nữa, tên vệ sĩ cao 1m90,thân thể giống như cái bao cát, cả người bay thẳng ra phía sau cách xa 4 thước.
“ Bịch một cái!” Nặng nề ngã trên mặt đất, hàm răng rớt ra 3 cái.
Đứng bên cạnh Cao Tiệm Phi, Trần Diệu Huy đang tiếp nhận lục soát, chứng kiến cảnh Cao Tiệm Phi đối Phó với tên vệ sĩ kia, tròng mắt lập tức mở to, yết hầu tự nhiên chạy lên chạy xuống.
“Thân thủ quá tuyệt vời!” Trần Diệu Huy trong lòng sợ hãi than một câu.
Bất ngờ, 23 tên vệ sĩ còn lại gần như cùng lúc rút súng lục ra, tất cả đều nhắm thẳng vào Cao Tiệm Phi.
Trần Diệu Huy vội vang hô to:
“Các vị đừng nổ súng! Đây là Phong thiếu bằng hữu! Vốn là Phong thiếu bằng hữu!”
“Hả?” 23 tên vệ sĩ ngón tay đã đặt trên cò súng, đồng thời cùng sửng sốt.
Ngay lúc này, từ chiếc xe đậu ở giữa, rốt cục cửa xe cũng mở ra.
Lưu Phong dưới sự bảo vệ của 2 tên vệ sĩ, từ trong xe bước xuống, hắn trước tiên hét lớn:
“Bỏ súng xuống cho ta! Các ngươi muốn chết sao?”
Theo lệnh của Lưu Phong, tất cả mấy vệ sĩ này đều răm rắp tuân theo.
Bọn họ lập tức thu hồi súng lại.
Lưu Phong vội vàng chạy tới bên Cao Tiệm Phi, thân thể có chút gần gũi.
“Tiên sinh, không nghĩ rằng hôm any người cũng tới đây!”
Thực tế thì, mới rồi Lưu Phong cũng thấy Cao Tiệm Phi cùng vệ sĩ của mình xung đột,nhưng hắn cũng không ra mặt ngăn lại khi xung đột dẫn đến kịch liệt nhất.
Trong ẩn ý của hắn là muốn tìm hiểu về Cao Tiệm Phi.
Tuy nhiên, đến thời khắc mấu chốt, hắn đã xuống xe chạy tới.
Hắn vừa nhận lỗi với Cao Tiệm Phi, vừa tức giận quát mắng mấy tên vệ sĩ:
“Tất cả lui lại hết cho ta!”
Tất cả vệ sĩ cúi đầu, không dám lên tiếng.
“Phong thiếu, xin chào!” Trần Diệu Huy vội vàng ân cần chào một tiếng.
Lưu Phong cũng chỉ liếc mắt nhìn Trần Diệu Huy một cái, cũng không thèm nói lời nào.
“Tiên sinh, chúng ta đi.”
Lưu Phong thân thiết ôm bả vai Cao Tiệm Phi, hướng về chỗ quẹo đi tới.
Vệ sĩ Lưu Phong kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng Cao Tiệm Phi…… Tên này thoạt nhìn như một tên gia hỏa thế giới ngầm, thân thủ thật tốt như vậy, hơn nữa, lấy thân phận Phong thiếu, đúng là thân phận hắn càng tăng thêm, thật là khó tin a!
Đương nhiên, bọn vệ sĩ giật mình thì giật mình, nhưng bọn chúng cũng không quên nhiệm vụ của chúng.
Bọn họ ngay ngắn hộ vệ bên cạnh Lưu Phong, hướng phía trước đi tới.
Trong đó một tên hướng Lưu Phong nói:
“Phong thiếu, đã kiểm tra qua, không có vấn đề, bọn họ trên người không có vũ khí.”
Lúc này, Cao Tiệm Phi nhìn tên vệ sĩ bị mình vặn gãy tay, thật đáng thương đang từ mặt đất đứng lên.
Một tay bị gãy, một tay thì liên tục xoa xoa, cũng đi theo tới.
Cao Tiệm Phi cười rồi lui lại, đi tới tên vệ sĩ bị gãy tay, nhẹ nhàng vặn một cái……
“Rắc!”
Các khớp xương bị trật đã lập tức phục hồi như cũ!
“Ôi chao!”
Tên vệ sĩ đau quá la một tiếng, nhưng rất nhanh, hắn dùng ánh mắt khó tin nhìn Cao Tiệm Phi.
Hắn thử hoạt động hai tay, cà lăm nói:
“Ôi……đã trở lại bình thường rồi!”
Cao Tiệm Phi vỗ vỗ bờ vai hắn nói:
“Vấn đề nhỏ mà thôi.
Tôi đã sớm nói với anh, không nên tùy tiện lục soát người tôi.”
Nói xong, Cao Tiệm Phi cứ như chưa từng làm chuyện gì, trở lại bên cạnh Lưu Phong.
Chỉ còn lại tên vệ sĩ kia là đứng ngây ngốc tại chỗ.
“Tiên sinh, tôi…….tôi đã đánh giá thấp ngài rồi.
Thân thủ ngài quả thực tốt đến kẻ khác cũng khó tin được!”
Lúc này, thái độ của Lưu Phong đối với Cao Tiệm Phi lại càng thân thiết hơn vài phần.
Cao Tiệm Phi cười, nghĩ thầm…….
Hừ, tiểu tử ngươi cúi đầu vẻ thành thật, mới rồi ngươi ở trong xe, ta cũng không tin ngươi không thấy ta bị lục soát người, ngươi lúc đó không ngăn cản, đến cuối cùng mới chạy tới.
Thật ra sâu trong tâm ngươi muốn thử ta xem năng lực nông sâu như thế nào mà thôi.
Trần Diệu Huy thì trong lòng nghĩ…… Xem ra, Phong thiếu đối với Tiệm Phi ngày càng coi trọng! Hôm nay, Tiệm Phi giúp ta biện hộ cho, thì lại càng chắc chắn hơn vài phần! Thật tốt, Trần Diệu Huy có thể kết giao với người như Tiệm Phi quả thực đó chính là vận đạo của mình mà!
Mà Lưu Phong trong lòng, cũng không phải không có chút ý nghĩ…..
Vị tiên sinh này quả nhiên vốn là một người bất phàm! Vệ sĩ dưới tay mình, người nào so được với hắn? Sợ rằng, hai mươi mấy tên vệ sĩ ở đây hợp lực, cũng không chắc đấu lại vị tiên sinh này! Nhân tài như thế, nếu như mình có thể dẫn tiến lên cho gia tộc, làm cho lão nhân gia thấy được mắt nhìn người của mình thì chẳng phải trước mặt lão nhân gia mình có thể tăng lên vài phần mặt mũi sao? Được, nếu chuyến đi tới G tỉnh lần này có thể đưa được tiên sinh này về gia tộc, vậy thì xem như chuyến đi này cũng không tệ! Hôm nay, Trần Diệu Huy mời vị tiên sinh này tới đây, đơn giản là muốn giúp hắn cầu tình, mình sao lại không nể mặt vị tiên sinh này chứ? Chính là một cái mạng của Trần Diệu Huy, làm sao so được với mình dành cho tiên sinh một cái nhân tình?
Ba người, có thể nói trong đầu đều có kế hoạch riêng của mình!
Cao Tiệm Phi dù không biết Trần Diệu Huy cùng Lưu Phong suy nghĩ cái gì, nhưng là hắn biết, tối nay, sợ rằng chuyện sẽ không dễ dàng đơn giản như vậy!
Bởi vậy, mới vừa rồi, lúc Cao Tiệm Phi giúp tên vệ sĩ nối khớp xương, cũng thi triển kỹ thuật chân tay, tiện thể sờ soạng lấy khẩu súng lục cua hắn.
Điều này cũng không phải nói rằng Cao Tiệm Phi sẽ dùng súng, gặp phải nguy hiểm thì thuận tay chụp lấy khẩu súng để ngăn cản hiểm nguy.
Tóm lại, có một khẩu súng trong tay, áp lực tâm lý cũng sẽ giảm bớt, trong lòng cũng có cảm giác an toàn hơn.
Cứ như vậy, Cao Tiệm Phi bị Lưu Phong ôm bả vai, hướng phía trước đi tới.
Ven đường, hễ phàm là gặp người Đông hưng, vệ sĩ của Lưu Phong đều có thể chạy tới tiến hành lục soát người mà căn bản không gặp bất kỳ sự phản kháng nào.
Hơn mười phút sau, phía trước một quần thể biệt thự đã hiện ra trước mắt tốp người Cao Tiệm Phi!