Xe taxi rất nhanh tiến vào tiểu khu bờ đê sông băng.
Đây là một tiểu khu kinh tế áp dụng phòng cùng an trí phòng, (cái này không biết chính xác là gì, chắc giống như khu kinh tế mới hay tái định cư ở VN wá) địa thế dường như hẻo lánh.
Nghiêm Khuê dìu đỡ nữ nhi của mình, Cao Tiệm Phi thay nghiêm Khuê khiêng cái rương gỗ.

Trần Nhàn trong tay cầm cái chìa khóa, bước nhanh ở phía trước.
Mà lúc này sắc trời dã dần dần tối.

Hơn 8 giờ tối, nơi này được gọi là khu ổ chuột của Hoa thị, người đi đường cũng rất ít.

Cũng phải, khu vực này vốn không có công ty quản lý, cũng không có bất cứ trò tiêu khiển gì, không có công viên.

Cho nên vào thời điểm này cũng không có người nào đi dạo.

Hơn nữa, người ở đây, đại đa số dậy sớm làm việc, nếu không chính là tăng ca ở công ty không về nhà, mà có về nhà thì cũng ăn cơm, rồi ra sofa nằm coi TV, thư dãn sau một ngày mệt nhọc
Bởi vậy, Cao Tiệm Phi bọn họ đoạn đường đi tới, cũng không gặp mấy người.

Rất nhanh, bọn họ cũng tới nơi ở của Trần Nhàn, vào thang máy công cộng lên phòng 2 lầu 8.
Trần Nhàn rất nhanh đem cửa phòng mở ra, Trước tiên giúp Nghiêm Khuê dìu Hiểu Hiểu vào nhà, sau đó cùng Cao Tiệm Phi cùng nhau đi vào.

Vừa vào cửa, Cao Tiệm Phi suy nghĩ một chút nói:
“Tiểu Nhàn, cô khóa trái cửa lại đi.”
Trần Nhàn nghe Cao Tiệm Phi nói, lập tức khóa trái cửa lại.
“Tới rồi, mọi người trước hết lại ghế sofa ngồi”.
Trần Nhàn chạy tới, đưa hai cha con Nghiêm Khuê lại ngồi trên ghế sofa da màu đen, sau đó lập tức lấy ấm đun nước.

Ồ, là đi nấu nước, nhà nàng có vẻ như là không có nước uống.
Cao Tiệm Phi một bên tùy ý đi lại trong phòng, vừa đưa mắt nhìn xung quanh.

Căn hộ Trần Nhàn thuê ở có một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp đơn giản, một phòng vệ sinh nhỏ, toàn bộ diện tích ước chừng 40m2, rất chật.

Trong phòng căn bản không có bày biện đồ dùng gì dư thừa, cùng đồ điện dùng trong nhà.
Đồ dùng trong nhà rất đơn giản, một cái TV 19” cũ, mà lớp sơn ngoài cũng đã bong từng mảng, tiện thể đặt trên mặt đất, còn có một cái tủ lạnh đời cũ.
Mặc dù trong phòng được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng nhìn khắp lượt có thể biết là gia cảnh nghèo khó.
“Trần Nhàn ở đây, thật….thật sự là không được a!” Trong lòng Cao Tiệm Phi không nhịn được, nổi lên một cỗ cảm giác thương xót.
Lúc này, Nghiêm Khuê đã trực tiếp kéo ống quần Hiểu Hiểu lên, ngồi xổm bên dưới ghế sofa, cẩn thận nghiên cứu thương thế chân trái Hiểu Hiểu.
Cao Tiệm Phi cũng cuống quít đi qua.
Bắp chân bên trái Hiểu Hiểu đã sưng đỏ rất đáng sợ, vừa sưng đỏ lại vừa bầm tím, rất dọa người.

Nàng trên trán chảy đầy mồ hôi, cắn răng, nhìn Nghiêm Khuê cùng Cao Tiệm Phi vẻ tươi cười:
“ Không có việc gì......!Không......!Không đau......”
Nghiêm Khuê nhẹ nhàng vuốt ve chỗ thương thế ở đùi Hiểu Hiểu, ngồi tựa hồ tìm vị trí đầu khớp xương gảy.
Hiểu Hiểu “ti ti” hớp một ngụm khí, xem bộ dáng tuyệt đối là phi thường đau đớn, nhưng nàng căn bản sẽ không mở miệng hô đau nhức.
Cao Tiệm Phi cuống quít chạy đến phòng bếp, đến bên Trần Nhàn đang nấu nước dò hỏi:

“Tiểu Nhàn, cô có thuốc giảm đau và thuốc kháng viêm không?”
“Uh, có”.
Trần Nhàn vội vàng buông ấm nước, trực tiếp đi tới phòng khách, từ trong một ngăn tủ cũ kỹ, lấy ra một cái hòm thuốc, sau đó lấy ra từ bên trong vài viên thuốc đưa cho Cao Tiệm Phi.
Cao Tiệm Phi nhìn thì có thuốc giảm đau, còn có thuốc kháng viêm Mosey, hắn đem thuốc đưa cho Nghiêm Khuê, Nghiêm Khuê lập tức cho Hiểu Hiểu uống thuốc.
“Tiểu Nhàn, cảm ơn cô, không nghĩ tới, trong nhà cô lại có sẵn thuốc giảm đau và kháng viêm, ha ha, bình thường trong nhà mọi người cũng chỉ là chuẩn bị một ít thuốc cảm các loại mà thôi” Cao Tiệm Phi tùy ý nói.
Trần Nhàn mỉm cười một chút nói:
Ha ha, kỳ thật, chỗ thuốc đó là mua để ta uống, gần đây ta cảm giác bụng thường hay bị đau”.
“Hả” Cao Tiệm Phi biến sắc.
“Đau bụng? Có phải nguyên nhân là do uống nhiều rượu?”
“Có lẽ.

Bất quá, Dần dần Phi, ta bây giờ đã không đến nơi đó làm, ta nghĩ, nghỉ ngơi một thời gian sẽ không vấn đề.” Trần Nhàn không sao cả cười cười.
“Được rồi, nước đã sôi rồi, để ta rót nước”
“Này, nữ nhi thông minh, con ráng nhịn nhé…ráng nhịn nhé! Để bây giờ cha nối xương cho con…..chỉ đau một chút thôi là hết, Hiểu Hiểu thông minh, nghe lời, nhịn xuống!”
Lúc này Nghiêm Khuê tay đã cầm chân trái Hiểu Hiểu.
“Vâng, cha, con không sợ đau!” Hiểu Hiểu gật đầu dứt khoát.
Đột nhiên lúc đó…..
“Rắc”
Nghiêm Khuê hai tay trực tiếp uốn éo! Hiểu Hiểu xương đùi phát ra một tiếng thanh thúy cực điểm!
“A…” Hiểu Hiểu không nhịn được hét rầm lên,” Đau......!Đau......!Ai......”
Trên trán nàng, mồ hôi tuôn ra tuôn ra từng hột, nước mắt giống như không bị khống chế, ngấn nước mắt to long lanh, một giọt lệ nóng rơi xuống, hơn nữa, nàng toàn thân bắt đầu co quắp lên,”Ba......!Phi ca ca......!Đau......!Đau quá a......”
“Hiểu Hiểu! con gái thông minh của cha, đầu khớp xương đã tiếp tốt, không có việc gì, không có việc gì.” Nghiêm Khuê kinh hoàng kêu to an ủi nói.
Mà Hiểu Hiểu sắc mặt đã trắng bệch, thân thể căn bản là không khống chế được, nhẹ nhàng co quắp run rẩy.

Nàng nỉ non......”Đau, đau quá......!Đau......”
“Dần dần phi! Em gái anh…..thật đáng thương!”
Trần Nhàn không khỏi nhìn thân thể Cao Tiệm Phi bên kia vẻ mặt co rụt lại, tim đập nhanh.
Cao Tiệm Phi cũng không biết từ đâu nổi lên một cổ xúc động, hắn trực tiếp ngồi vào ghế sofa, đem thân thể nhỏ nhắn xinh xắn không ngừng run rẩy của Hiểu Hiểu ôm vào trong lòng:
“Tốt, Hiểu Hiểu, không đau, không đau, một hồi thì tốt rồi.”
Hiểu Hiểu tựa vào trong lòng Cao Tiệm Phi, , trong miệng nhắc tới một hồi, dần dần, nhắm mắt lại, dĩ nhiên trầm lắng thiếp đi.

Cao Tiệm Phi nghiêng đầu nhìn Hiểu Hiểu một chút.

Nàng vẻ mặt tái nhợt, trên trán như trước đầy mồ hôi hột, trên mặt lệ ngân loang lổ, đau đớn đáng thương.
“Đau nhức ngất đi thôi.” Nghiêm Khuê thất hồn lạc phách nói.”Hiểu Hiểu, cha xin lỗi con......”
“Nghiêm thúc, Hiểu Hiểu không sao chứ? Mới vừa rồi ta xem người làm một chút, hẳn là đem vị trí đầu khớp xương nối lại tốt, ta nghĩ, nghỉ ngơi một thời gian nàng hẳn sẽ không sao”.

Cao Tiệm Phi lên tiếng nói.
Nghiêm Khuê trong mắt, chớp động cực kỳ thống khổ, rối rắm thần sắc,”Đầu khớp xương vốn là tiếp tốt, bất quá......!Hiểu Hiểu sau này, sau này, lúc bước đi, chân sẽ có vấn đề.

Nữ nhi của ta......!Nữ nhi của ta......tàn phế......!Nữ nhi của ta tàn phế......”
Cao Tiệm Phi trong lòng hoảng hốt!
Một người tuổi còn trẻ, rất đáng yêu, tiểu cô nương rất thiện lương, cứ như vậy......tàn phế?”

Từ hốc mắt Nghiêm Khuê hai hàng lệ trực tiếp chảy ra, hai tay lão nắm tóc, cúi đầu thật sâu xuống.
“Mới vừa rồi, Hiểu Hiểu bị đá trúng một cái, lực của đối phương rất lớn, đã làm gãy xương của Hiểu Hiểu, thật vô cùng không dễ dàng.

Nàng….nàng bị tàn phế rồi…..”
Trần Nhàn cũng không nhẫn tâm đứng nhìn, nàng trực tiếp xoay người hướng phòng bếp đi đến.

Lúc nàng xoay người, Cao Tiệm Phi rất rõ ràng lướt đến, trong mắt nàng, nước mắt cũng trào ra.
Cao Tiệm Phi rất thống khổ lắc đầu, ngừng lại một chút, dò hỏi:
“Nghiêm thúc, vậy bây giờ, người định làm gì? Như người nói, tên râu quai nón kia, vốn thật sự là nhân vật nguy hiểm, hắn dĩ nhiên còn có súng! Điều này….điều này quả thực thì có chút kinh khủng!”
Cao Tiệm Phi nghĩ thầm, mặc dù trong thế lực ngầm, Đường Báo thúc cùng Trần Diệu Huy, cũng không thể tùy ý mang súng trong người, không thể tùy tiện nổ súng bắn người? Dù sao, tại Z quốc, súng ống được quản lý nghiêm ngặt.
Nghiêm Khuê thở dài, cắn răng nói:
“Tiểu Cao, năm ta cùng cha của râu quai nón đánh nhau, trước đó, chúng ta có lập một bản giao ước sinh tử, bất luận đánh chết, hậu nhân không thể truy cứu trách nhiệm, lúc ấy ta nhất thời thất thủ, đem cha của râu quai nón đánh chết tại lôi đài.

Sau đó, gia đình râu quai nón không chịu bỏ qua, ta lập tức trốn về Z quốc, vòng quanh ẩn náu, chính là không để cho người nhà râu quai nón tìm thấy.

Tiểu Cao, ngươi không biết, gia tộc râu quai nón tại nước Mỹ, trong giới người Hoa có thế lực rất lớn! Ai….Ta ở Hoa thị ẩn náu vài chục năm, không nghĩ tới, đúng là tránh không khỏi, oan nghiệt a, oan nghiệt! Lúc này, chỉ có thể tìm một chỗ, tạm thời thoát khỏi sóng gió.”
“Vâng, ta biết rồi”.

Cao Tiệm Phi gật đầu:
”Chúng ta đây tạm thời sẽ ngụ ở nhà Trần Nhàn.

Nghiêm thúc, người đêm nay, tiện thể lên ngủ ghế sofa qua đêm, ta ôm Hiểu Hiểu vào trong phòng ngủ, để nàng cùng ngủ chung với Trần Nhàn”.
Nói xong, Cao Tiệm Phi trực tiếp đem Hiểu Hiểu nhẹ nhàng bế lên, hướng phòng ngủ Trần Nhàn đi tới.
Nghiêm Khuê kêu một tiếng: “Tiểu Cao, vậy ngươi ngủ ở đâu?”
“Nghiêm thúc, người đừng quản ta, ta tự lo cho mình được.”
Cao Tiệm Phi nghĩ thầm: “ Đêm nay hay là đi quỷ oa qua cả đêm, thuận tiện cùng Hoàng Phi Hồng Quỷ Hồn tâm sự, học tập?”
Đem Hiểu Hiểu ôm đến phòng ngủ Trần Nhàn, nhẹ nhàng đặt lên giường.

Cao Tiệm Phi đi ra, lúc này, lưng một cổ đau nhức truyền đến, thân hình Cao Tiệm Phi không nhịn được ngừng tại cửa phòng ngủ một chút, “ti” hắn vòng tay giữ ở sau lung, cảm giác phía sau không được thoải mái, “ khụ khụ….”
“Dần dần phi, anh......!anh làm sao vậy?” Trần Nhàn từ trong phòng bếp đi ra, vừa lúc chứng kiến Cao Tiệm Phi vẻ mặt thống khổ ôm sau lưng mình.
“Không có việc gì......” Cao Tiệm Phi nhíu nhíu mày,
Đêm nay cô cùng Hiểu Hiểu cùng nhau ngủ, phiền cô chiếu cố Hiểu Hiểu một chút.

Buổi tối ta đi ra ngoài có việc một chút.”
“Dần dần phi, anh......!anh trên lưng làm sao vậy? Đưa cho ta xem xem!”
Trần Nhàn không cho giải thích nhẹ nhàng đi đến sau người Cao Tiệm Phi, sau đó dở áo hắn lên, vừa nhìn......!Liền! Nàng “Oa” một tiếng, trực tiếp khóc lên.
“Cái...này? Làm sao vậy?” Cao Tiệm Phi vừa sợ lại vừa kì.
Bất ngờ, Trần Nhàn trực tiếp từ phía sau, đem Cao Tiệm Phi chặn ngang ôm lấy.
“Dần dần phi, sưng lên thật lớn một khối, vừa bầm vừa sưng…..anh, ai đánh anh? Dần dần phi, em thấy thật xót…..em cùng anh đi bệnh viện…......!Dần dần phi......” (yêu rồi…)
“Cái gì, vừa bầm vừa sưng? Cao Tiệm Phi trong lòng âm thầm mắng vài câu:
“Tên cẩu tạp chủng đánh lão tử cũng không nhẹ!”

Bất quá, Cao Tiệm Phi cũng không có ý định đi bệnh viện, hắn ôn nhu an ủi Trần Nhàn vài câu, sau đó, trực tiếp vỗ vỗ Trần Nhàn bả vai.
“Tiểu nhàn, đêm nay ta có chuyện muốn đi ra ngoài, sẽ không trở về, ngày mai gặp ở công ty!”
Nói xong, Cao Tiệm Phi trực tiếp rời khỏi nhà Trần Nhàn.

Đi xuống lầu, Cao Tiệm Phi cũng không có đi xa, mà là quanh quẩn ở dưới lầu, trốn kỹ ở phía sau cái núi nhỏ hoang vắng kia.
Nơi đó tự nhiên không có người, ngay cả Quỷ Ảnh tử cũng không có nửa.

Cao Tiệm Phi ý niệm vừa động......”Tiến vào quỷ oa!”
Rồi đột nhiên, Cao Tiệm Phi hai mắt hư ảo, trực tiếp đi tới quỷ oa.
“Người sử dụng tôn kính, Quỷ hồn cấp 2 Hoàng Phi Hồng đã gom góp đầy đủ, cũng đã thu vào quỷ oa, Nó đang ở quỷ oa phòng 2-2 chờ ngài.

Ngài thu dụng quỷ hồn cấp 2 Hoàng Phi Hồng, đạt được 900 điểm kinh nghiệm, 900 điểm khu quỷ điểm, xin mời ngài tiếp tục tìm kiếm, thu dụng càng nhiều quỷ cấp 2 tiến vào quỷ oa!”
Cao Tiệm Phi tiềm thức mở ra màn hình ảo xem qua….
Khu quỷ giả: Cao Tiệm Phi
Tuổi:22
Cấp bậc:2
Khu quỷ điểm:234/2405
Kinh nghiệm:2400
Thăng cấp đến cấp 3 khu quỷ giả viện cần kinh nghiệm:97600”
“Ân, ta bây giờ lập tức đi gặp Hoàng Phi Hồng!” Cao Tiệm Phi cũng không nhiều lời, trực tiếp bỏ qua nói, tiến vào trong thang máy nhỏ trong không gian màu đen, không gian đen nhỏ chậm rãi bay lên, lập tức đưa Cao Tiệm Phi đến quỷ oa tầng 2.
Phòng 2-2.

Cửa phòng khép hờ.
Cao Tiệm Phi hít sâu một hơi, trực tiếp đẩy cửa phòng ra......
..................
Hoa thị, tại phòng khách sạn của râu quai nón.
Trong phòng, có chút nặng nề.

Râu quai nón nhe răng trợn mắt, trên mặt râu quai nón như co rút lại, ánh mắt lộ vẻ suy tư……
“Phi đao, chẳng lẽ cũng là tiểu tử kia?”
“Râu quai nón, đêm mai, chúng ta còn có một cơ hội nữa!” Ngũ Gia phá vỡ cục diện bế tắc, nói.
“Hả?” Râu mép đốt một cây xì gà,”Đêm mai?”
Ngũ Gia nói:
”Râu quai nón, đêm mai chúng ta hẹn Lưu Phong, để cho Lưu Phong một lời giải thích.

Dù sao, mặc dù lần nọ ám sát không có thành công, nhưng là Lưu Phong cũng sẽ không vì vậy bỏ qua Đông hưng!Cho nên, mấy lão già chúng ta thương lượng, đem Trần Diệu Huy hy sinh, để cho hắn làm sơn dương thế tội, thay Đông Hưng tiêu trừ tai họa! Râu quai nón, nếu như nói, đêm mai chúng ta có thể giết chết Lưu Phong, như vậy, chúng ta có thể làm tiếp kế hoạch cũ được không?”
Râu quai nón vỗ vỗ ót mình nói:
“Ừ, không tồi, bất quá, lần này ngàn vạn lần không được làm hỏng”.
Nói xong, râu quai nón một bên liếm nước miếng, một bên lấy tay cầm ấm trà lên rót, rồi lại nói tiếp:
“Ai…, kế hoạch này là vô cùng hoàn mỹ.

Đầu tiên giết chết Lưu Phong, sau đó là thế lực sau lưng Lưu Phong, sẽ biến mất cả Đông hưng.

Mà lúc này, ta tái khống chế được hoa thị Chánh bang.

Hắc hắc, sau đó......!Chánh bang sẽ thuộc về ta, ta sẽ là lãnh đạo của Chánh bang, đem Đông hưng tiếp nhận về.

Oa! Dựa vào ta, Hồ Tử Chân vốn là một người thiên tài a! Ka ka!” (Từ đây trở về sau gọi theo tên, không gọi là râu quai nón nữa nha các bạn).
“Hồ ca anh minh thần võ!” những tên thủ hạ cùng kêu lên một cách tôn sùng.
Hồ Tử Chân hài lòng gật đầu: “Hồ Tử Chân ta chính là người thiên tài! Ha ha…!”

Lúc này, lão Ngũ gia kia không nhịn được thấp giọng nói:
“Hồ ca, ngươi…ngươi gặp qua Chánh bang nói sự tình cho người Đường Báo?”
“Không, ta không tìm Đường Báo để nói chuyện qua, hắc hắc, ta nghe nói Đường Báo người nầy, không dễ dàng đối phó,” Hồ Tử Chân nhếch mép cười.
“Thế nhưng, Chánh bang sớm muộn gì cũng về tay Hồ Tử Chân ta mà thôi!”
“Cái….kia….Hồ ca….” Ngũ gia hơi do dự.
“Ngươi dẫn người tới Hoa thị khoa trương như vậy không sợ người của Đường Báo điều tra sao?”
“Sợ? Sợ cái rắm!” Hồ Tử Chân tỏ vẻ không có gì cả cười.
“Lão tử vốn là danh chánh ngôn thuận tới được, hiểu không? Lão tử bây giờ vốn là Hoa kiều ở Mỹ, là hội trưởng hiệp hội võ thuật dân gian, lão tử đến G tỉnh là có thân phận nổi danh đó chứ!”
Hồ Tử Chân hai tay mở ra, làm một động tác như hai cánh hạc.
“Võ thuật! Hiểu không? Võ thuật dân gian! Nước Mỹ cùng Z quốc, các giới dân gian võ thuật người Hoa, cùng nhau trao đổi luận bàn, quản Chánh bang cái quái gì sự tình! Lão tử không sợ Đường Báo điều tra!”
“Ách….Hội hiệp hội võ thuật dân gian người Hoa tại Mỹ?” Ngũ gia hơi nghẹn một chút.
“Hồ ca, có thật ngươi là hội trưởng?” Ngừng lại một chút, Ngũ gia lại hỏi:
“Này, Hồ ca, Đông hưng bên kia ngươi đã có kế hoạch, vậy……ngươi làm thế nào đối phó Chánh bang?”
Đột nhiên, Hồ Tử Chân vỗ vỗ tay, từ một phòng ngủ, cánh cửa thoáng cái mở ra, từ bên trong, một người tuổi còn trẻ bước ra.
Hắn mặc sơmi trắng, quần tây đen, tóc trét keo bóng lưỡng, mang một mắt kính gọng vàng, tuổi trên dưới 22.

Vóc người cân xứng, ngũ quan tướng mạo nhã nhặn.

Người như thế, vừa nhìn là biết người có ăn học, lời ăn tiếng nói nho nhã, nếu như để cho người ta đoán một chút nghề nghiệp hắn, như vậy, rất nhiều người có lẽ sẽ đoán hắn là luật sư, hoặc là thầy thuốc.
“Này, Văn Tuấn, đây là Đông hưng Ngũ gia”.

Hồ Tử Chân hướng người thanh niên kia vẫy tay.

Người thanh niên rất lễ phép, thong thả đến bên cạnh Ngũ gia, vươn tay ra bắt tay Ngũ gia một chút, lời nói nhã nhặn: “Đường Văn Tuấn”.
“Ồ, ngươi khỏe, ngươi khỏe!” Nếu là người Hồ Tử Chân, Ngũ gia cũng khách khí một chút cùng Đường Văn Tuấn bắt tay nói lời vui vẻ:
“Thanh niên tuấn tú, rất tuán tú!”
“À, đây là con trai Đường Báo.

Theo ta khi còn học tại Mỹ”.

Hồ Tử Chân lấy ra một bộ cắt móng tay, vừa chăm sóc móng tay vừa tùy tiện nói.
“ A?” Ngũ gia theo bản năng rút tay lại.

“Đường….Con trai Đường Báo?”
Đường Văn Tuấn đỡ đỡ mắt kính trên mũi, cười cười.

Trên mặt có nét rụt rè, có chút nho nhã.
“Văn Tuấn, ngươi chừng nào thì về gặp cha ngươi?” Hồ Tử Chân cúi đầu sửa móng tay.
“Hồ ca, hai ngày nữa ta trở về.” Đường Văn Tuấn vẫn thế được thể cười
“Cũng đã hơn nửa năm ta không có gặp cha ta, ta rất muốn gặp ông ấy.”
Hồ Tử Chân ngẩng đầu quét mắt liếc Đường Văn Tuấn một cái…........
“PHỐC......!Ngươi nhớ cha ngươi? Ha ha! Dối trá! Bất quá, ta rất thích! Ha ha! Này, Văn Tuấn, chuyện tình đối phó chánh bang, nhân tiện giao cho ngươi phụ trách.”
Đường Văn Tuấn cười nói:
“Hồ ca, kỳ thật Chánh bang khó đối phó nhất, cũng không phải cha ta, mà là......!Phi Long.”
“Văn Tuấn, Hồ ca, Phi Long bây giờ vốn đã là người làm ăn đứng đắn nghiêm chỉnh, hắn đã sớm cùng chánh bang không có bất cứ...gì liên hệ, cái...này......!Muốn làm cho chánh bang, cũng không cần phải đi động Phi Long a.” Ngũ Gia không nhịn được nói.
Bất ngờ trong lúc đó, Đường Văn Tuấn trên mặt mỉm cười, trong nháy mắt cứng ngắc! Hắn như hai kẻ khác nhau, từ một người như cây mùa xuân tươi cười, thoáng cái trở nên âm hàn vô cùng.
“Phi Long rời khỏi giang hồ? Hừ! Một người, chỉ cần dính một ngày đen, thì hắn cả đời đều là đen! Hắn là người đứng đắn nghiêm chỉnh làm ăn? Ngũ Gia, ngươi chẳng lẽ tin tưởng, một người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không đến mười năm, có thể thành lập ra một tập đoàn công ty với vài tỷ?” Đường Văn Tuấn nhún vai.
“Cha ta thật sự là người ngu ngốc, hắn trước kia chém người, bây giờ vẫn chém người, cả đời chém người, đến cùng, tiền đã bị Phi Long cướp đi, ngay cả người phụ nữ mình thích nhất, cũng trở thành vợ của Phi Long…..Hừ! Loại….này cha ta, thật sự là làm cho ta….ngay từ lúc đó trái tim đã chết, băng giá!”
Đối mặt với người thanh niên trẻ tuổi nhã nhặn này, không biết chuyện gì xảy ra, Ngũ gia lăn lộn cả đời trên đường, từ đáy lòng tự nhiên sinh ra một cỗ lạnh lẽo, hơi lạnh thấu xương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play