Về mặt võ công thì…
Chu Thông nói không sai, võ công của hắn so với thâu thuật và ảo thuật thì xác thực không đáng nhắc tới.
Phân Cân Thác Cốt Thủ ( Trấn Cấp ), Không Không Quyền ( Thành Cấp ).
Nhưng ngược lại, Cao Tiệm Phi lại rất có hứng thú đối với võ công của Chu Thông.
Nói tóm lại là cho dù võ công của Chu Thông có dở thế nào đi nữa (à nói thêm, thật sự là trong truyện Anh Hùng Xạ Điêu, các nhân vật trong Giang Nam Thất Quái võ công cũng là hơi có tiếng.
Bảy người hợp lực cũng có khả năng đấu với Khưu Sĩ Cơ của phái Toàn Chân, còn riêng rẻ thì…), thế nhưng Cao Tiệm Phi học được võ công của Chu Thông thì cũng có thể tự bảo vệ cho mình.
Lúc này, Cao Tiệm Phi đang rất hăng hái đòi học luôn võ công của Chu Thông.
Tiếp đó, Chu Thông liền dốc lòng truyền thụ.
Phân Cân Thác Cốt Thủ của Chu Thông chính là hắn tự nghĩ ra, thuộc về loại khống chế địch thủ, không có chiêu số gì đặc biệt, thế nhưng phải am hiểu rõ những khớp xương trên cơ thể người và dùng động tác mau lẹ, lợi dụng xảo kình làm cho xương trật khớp, rất thích hợp cho đơn đả độc đấu.
Còn Không Không Quyền thì xuất phát từ Triêm Y Thập Bát Điệt truyền thống mà diễn biến ra, dùng tứ lạng bạt thiên cân làm cốt lõi.
Trừu Thân Hoán ảnh, Thừa Thế Tá Lực, Thoát Hóa Di Hình, Dẫn Tiến Lạc Không, Tị Phong Tàng Duệ, Thiểm Chuyển Tẩu Hóa, Dĩ Tà Kích Chính, Dĩ Hoành Phá Chính, Dĩ Xảo Chế Chuyết.
Môn võ công này dùng trong thực chiến phải nắm được chỗ sơ hở để phát kình diệt địch.
Cao Tiệm Phi dùng thời gian khỏang 4 tiếng mới đem hai môn võ công học thành thạo.
Khi đang luyện công thì Chu Thông không những dùng lời chỉ dẫn mà còn làm bia sống cho Cao Tiệm Phi thực hành nữa.
Lúc luyện Phân Cân Thác Cốt Thủ thì Cao Tiệm Phi liên tục bẽ gãy tay của Chu Thông, còn lúc luyện Không Không Quyền thì Cao Tiệm Phi cũng đánh bay Chu Thông cả trăm lần.
Sau một thời gian cực khổ hành hạ Chu Thông, Cao Tiệm Phi mới đem 2 môn võ học hoàn toàn nắm giữ và tinh thông.
Cũng may Chu Thông là quỷ hồn, chứ nếu là một người sống thì đi đời nhà ma lâu rồi.
"Ha ha, luyện công với quỷ hồn thực sự là sảng khoái!" Khi Cao Tiệm Phi sắp rời khỏi Quỷ Oa thì đã là 7 giờ rưỡi sáng, hắn vỗ vỗ Chu Thông vai, nói: "Cảm ơn, đêm nay nhờ có ông kiên trì chỉ dẫn nên tôi mới học thành công, trong lòng tôi đã xem ông là sư phụ rồi.
Yên tâm, sau này tôi sẽ dành nhiều thời gian nói chuyện cùng ông để giải khuây, có đồ ăn ngon tôi sẽ mang vào đây cho ông dùng, nói chung sẽ không bạc đãi ông!"
Chu Thông liên tục gật đầu, bất quá ánh mắt hắn lóe lên, nói: "Hắc hắc, Tiểu Cao, nếu cậu có thể đem mấy người huynh đệ của ta, kể cả đại ca Kha Trấn Ác của ta mang hết đến nơi này thì ta thực sự ta rất biết ơn cậu"
Lúc này, giọng của lập trình trí tuệ vang lên: “Người sử dụng tôn kính, ngài không cần phải đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của quỷ hồn"
Cao Tiệm Phi gật đầu, nói: "Việc này ta biết, tuy nhiên nếu như ta mang một chút rượu và thức ăn vào đây để quỷ hồn ăn uống thì có vấn đề gì không?”
Lập trình trí tuệ hồi đáp: "Không có vấn đề, tuy nhiên trên thực tế thì quỷ hồn không cần ăn uống, chúng nó chỉ là quỷ mà thôi, ngài không cần phải mang cho chúng nó cái gì"
Cao Tiệm Phi hiểu rõ và gật đầu, sau đó rời khỏi Quỷ Oa.
Trong công viên Nguyệt Hoa, mặt trời đã mọc ở phương đông.
Cao Tiệm Phi đứng ở trong rừng cây, trên mặt hắn đầy vẻ hớn hở tươi cười và tự tin.
Tuy rằng tối hôm qua đã thức suốt một đêm nhưng tinh thần Cao Tiệm Phi cũng không có chút nào mệt mỏi, trong lòng hắn nghĩ lần này thức suốt đêm quả thật là không uổng phí vì có thể học được và tinh thông nhiều loại sở trường đặc biệt.
Những sở trường đặc biệt tuy không thể nói là có thể triệt để thay đổi cuộc đời của Cao Tiệm Phi nhưng không hề nghi ngờ là đã trải rộng đường cho Cao Tiệm Phi từng bước bước lên đỉnh cao.
Lúc này, giọng của lập trình trí tuệ đột nhiên vang lên bên tai Cao Tiệm Phi: "Người sử dụng tôn kính, tôi đã quên nói cho ngài, lần này tìm được quỷ hồn Chu Thông, ngài đã thu được 500 điểm kinh nghiệm và 500 sưu quỷ điểm, xin ngài hãy cố gắng dò tìm thêm nhiều quỷ hồn cấp 2 và đưa chúng vào Quỷ Oa!"
Cao Tiệm Phi mỉm cười: "Chuyện này không cần ngươi nhắc nhở vì mỗi khi có đựơc một quỷ hồn cấp 2 thì với ta mà nói đều là một kho tàng vô giá"
Lập tức, Cao Tiệm Phi mở khung ánh sáng ra xem.
"Sưu quỷ giả: Cao Tiệm Phi
Tuổi tác: 22
Đẳng cấp: 2
Sưu quỷ điểm: 134/1505
Kinh nghiệm: 1500
Để thăng cấp trở thành sưu quỷ giả cấp 3, người chơi cần số điểm kinh nghiệm là: 90750
Sưu quỷ điểm chỉ còn lại có 134, với số điểm này thì có thể dò tìm thêm một quỷ hồn cấp 2 nữa thế nhưng Cao Tiệm Phi cũng không nóng lòng, hắn đang tích góp điểm để có thể tìm một quỷ hồn cấp 2 mạnh mẽ.
Nhìn thời gian lúc này gần đã đến giờ đi làm nên Cao Tiệm Phi cũng không về nhà mà là đón xe taxi chạy thẳng đến công ty.
Trên đường, Cao Tiệm Phi nhận được điện thoại của Lưu Phong.
Trong điện thoại, Lưu Phong nói: "Tiên sinh, chuyện mà ngài yêu cầu tôi đã thay ngài giải quyết thỏa đáng.
Hôm qua những kẻ đắc tội với tiên sinh, theo ý của tiên sinh tôi đã trừng trị chúng rồi nhưng cũng không nặng lắm.
Hiện tại, bọn họ đã biết tiên sinh là một người không thể đắc tội, và sau này khi gặp tiên sinh, bọn họ nhất định sẽ tìm mọi cách lấy lòng, thậm chí nếu tiên sinh có chuyện gì nhờ bọn họ làm thì cũng có thể trực tiếp tìm bọn họ, bọn họ sẽ tuyệt đối không dám nói chữ Không"
Dừng lại một chút, Lưu Phong nói tiếp: "Tôi biết người như tiên sinh đây không muốn bại lộ thân phận của mình, do đó cái tên Trương Lượng đã đắc tội tiên sinh, tôi cũng không có động đến hắn, hắn vẫn như cũ tiếp tục làm việc tại công ty Elise, bất quá từ nay về sau, thái độ của hắn đối với tiên sinh sẽ hoàn toàn thay đổi!"
"Được, rất cảm ơn cậu." Cao Tiệm Phi nói cảm ơn.
Đối với phương pháp xử lý của Lưu Phong, Cao Tiệm Phi thực sự rất hài lòng.
Thí dụ như Trương Lượng, nếu như bỗng nhiên hắn từ chức, không làm ở công ty Elise nữa thì sẽ khiến cho người ta nói ra nói vào.
Việc này nếu như truyền tới tai Phi Long thì Cao Tiệm Phi cũng phải tốn hơi mà giải thích.
Phi Long và Đường Báo đều là có quan hệ với cha hắn, nếu như bản thân làm ra chuyện gì bất thường thì sợ rằng Phi Long và Đường Báo sẽ đem chuyện nói cho cha hắn biết, sẽ khiến cho cha hắn lo lắng.
Cao Tiệm Phi rất rõ ràng nguyện vọng của cha hắn là hy vọng hắn có thể làm một người bình thường sống một cuộc sống bình thường và an nhàn cả đời, hắn không muốn cha hắn lo lắng cho hắn.
Xe taxi chạy đến đậu trước công ty.
Lần này, Cao Tiệm Phi không phải là người thứ nhất đến phòng kế họach.
Trên hành lang có một bóng người thướt tha đang đi phía trước, đôi giày cao gót đạp mặt đất phát ra một âm thanh rất có quy luật.
Cô gái vóc người cao gầy, khoảng 1m7, hai chân thon dài rắn chắc, eo thon mông vểnh, đường cong trên thân thể lộ rõ trong bộ váy văn phòng màu đen.
Nhìn bóng lưng, Cao Tiệm Phi liền nhận ra được đó là Trần Nhàn.
Nói thật thì luận vóc người và ngũ quan, trong bốn cô gái của phòng kế hoạch thì chỉ có Hoàng Thúy Vân có thể so được với Trần Nhàn, thế nhưng dáng người của Trần Nhàn đẹp hơn so với Hoàng Thúy Vân nhiều; cái quan trọng nữa là tuổi của Trần Nhàn trẻ hơn, vì vậy Trần Nhàn hẳn phải là cô gái xinh đẹp nhất của phòng kế hoạch.
Đương nhiên Hoàng Thúy Vân cũng rất có khí chất, bộ ngực lớn hơn của Trần Nhàn, cũng là một cô gái xinh đẹp.
Còn lại hai người, Tần Nhạc Thi thì dịu dàng dễ thân, có gia giáo; Tiểu Yến Tử ngây thơ hoạt bát, thanh xuân, xinh đẹp.
Tuy nhiên tính tình của Trần Nhàn cũng rất kỳ lạ, luôn luôn lạnh như tảng băng, bình thường rất ít cùng bất luận kẻ nào nói chuyện, ngoại trừ những lời trong công việc nói mấy câu thì nhìn chung cô rất lạnh lùng!
Bởi vậy Cao Tiệm Phi cũng không quá thích Trần Nhàn, thế nhưng đêm qua trong phòng ăn của nhà hàng, biểu hiện của Trần Nhàn đã làm cho Cao Tiệm Phi nhìn cô với cặp mắt khác xưa.
Cô chủ động thay Cao Tiệm Phi uống rượu, hơn nữa còn đại biểu cho phòng kế hoạch, lấy một thân nữ nhi đấu với 5 người đàn ông.
Qua chuyện này cũng nói rõ cô gái Trần Nhàn này kỳ thực cũng không phải là một tảng băng, cô cũng có suy nghĩ và có cảm tình.
Tóm lại thái độ của Cao Tiệm Phi đối với Trần Nhàn đã có chuyển biến lớn.
"Trần Nhàn!" Cao Tiệm Phi gọi một tiếng rồi bước nhanh đi tới.
Bất quá khi đi ngang qua nguời Trần Nhàn, Cao Tiệm Phi cảm thấy ngứa tay nên hắn liền trực tiếp thi triển thuật Diệu Thủ Không Không, thần không biết quỷ không hay lấy từ trong túi xách của Trần Nhàn ra một vật nho nhỏ rồi nhanh chóng nhét vào túi quần.
Cao Tiệm Phi cũng không có ác ý, chủ yếu là hắn vừa học xong kỹ thuật ăn trộm thần kỳ, thật sự là nhịn không được muốn thử tay nghề, hắn nghĩ đợi chút nữa sẽ tìm cơ hội bỏ vào túi xách của Trần Nhàn lại.
Từ trong túi xách của Trần Nhàn lấy đồ xong nhét vào trong túi, thời gian chỉ là trong chớp mắt nên Cao Tiệm Phi cũng không biết nó là cái gì.
Động tác của Cao Tiệm Phi quá nhanh, Trần Nhàn căn bản không hề có phát hiện gì.
Cô thấy Cao Tiệm Phi chạy tới, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng, dường như muốn hỏi Cao Tiệm Phi cái gì thế nhưng cô lại nhịn không hỏi, sau đó rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ lạnh như băng, chỉ hơi gật đầu với Cao Tiệm Phi, nói: "Hôm nay anh đi trễ hơn tôi đấy”
"À, tối qua tôi uống nhiều rượu nên sáng sớm ngủ quên, vì vậy mới trễ một chút." Cao Tiệm Phi đi bên cạnh nói: "Tối qua cảm ơn cô đã thay tôi uống rượu, thành thật cảm ơn cô"
"Không có gì" Trần Nhàn lạnh lùng đáp lại.
Lúc này, giọng của Châu Yến ở phía sau vang lên: "Chờ chút, tôi mở cửa cho!" Cô vừa chạy vừa nói, tiếp đó chạy tới cầm chìa khóa trong tay mở cửa, bộ dáng trông rất hấp tấp.
Tần Nhạc Thi và Hoàng Thúy Vân lúc này cũng đang đi từ phía sau đến.
Mọi người đứng trước phòng kế họach chờ Châu Yến mở cửa.
Châu Yến vừa mở cửa, vừa nói với Cao Tiệm Phi: "Cao Tiệm Phi, tối hôm qua chúng tôi uống hơi nhiều thế nhưng mọi chuyện cũng nhớ rõ ràng, mấy người bạn của anh đó rốt cuộc là có thân phận gì vậy? Trông rất ghê ghớm nha! Ngay cả nhân vật như Đổng phó cục trưởng và Tống bí thư đều phải nói xin lỗi với anh, tôi thật không hiểu bạn của anh rốt cuộc là nhân vật nào nữa?”
Lời này vừa ra khỏi miệng thì Hoàng Thúy Vân, Tần Nhạc Thi cùng Trần Nhàn lạnh lùng như băng đều tập trung ánh mắt nhìn về Cao Tiệm Phi.
Trong ánh mắt các cô đều chứa đầy sự nghi hoặc và hiếu kỳ.
Trên thực tế, lòng hiếu kỳ của phụ nữ là rất mạnh, là bản năng trời sinh.
Cao Tiệm Phi cố làm ra vẻ ung dung, nói: "Các cô hiểu lầm rồi, tối qua trong ba người vào phòng thì tôi chỉ quen có một người thôi, chính là anh chàng thanh niên đó.
Kỳ thực mà nói thì quả thật rất trùng hợp, người thanh niên đó tôi quen trong khi chơi trò chơi qua mạng, khi đó trong trò chơi anh ta rất hay trò chuyện với tôi, tôi còn tặng cho anh ta mấy món đồ trong trò chơi nữa.
Chúng tôi rất ăn ý nên liền trao đổi số điện thoại cho nhau.
Đúng lúc người này tới Quảng Châu làm việc, tối hôm qua bọn họ cũng đến Macao Doulao ăn, vì vậy mới gặp được, tôi và anh ta có trao đổi webcam một lần nên nhớ mặt, còn anh ta làm gì thì tôi không biết, tôi nghĩ hẳn là gia đình của anh ta rất giàu có và quyền quý.
Tối qua, anh ta chỉ là thuận nước đẩy thuyền giúp tôi một chút thôi, sáng hôm nay cũng đã rời khỏi Quảng Châu rồi, thật không biết sau này có còn cơ hội gặp lại hay không nữa, tóm lại đó chính là một người bạn quen trên mạng mà thôi."
Dừng lại một chút, Cao Tiệm Phi nhấn mạnh: "Nếu như không phải là quen biết qua mạng thì với hoàn cảnh gia đình của tôi sao có thể quen biết được những người cao sang quyền quý như thế, phải không?"
Lời vừa ra khỏi miệng thì ngay cả Cao Tiệm Phi cũng thấy lời nói dối của hắn thật sự quá tuyệt, ngay cả bản thân hắn chút xíu nữa cũng tin là thật.
Quả nhiên, ánh mắt của mấy cô đồng nghiệp khi nghe xong đã chuyển biến, tóat ra một loại đã hiểu hết “thì ra là vậy”
"A, Tiểu Cao, cậu thực sự là gặp được quý nhân!" Hoàng Thúy Vân mỉm cười nói: "Tối qua nếu không có người bạn của cậu thì sợ rằng....!Thôi chuyện đã qua rồi, mọi người đừng để trong lòng nữa, mau vào trong làm việc đi!"
Vào phòng làm việc, tất cả mọi người đều tập trung vào công việc.
Trương Lượng ngày hôm nay vẫn đi làm, bất quá đến trễ nửa tiếng, trên đầu hắn quấn vải băng, vẻ mặt chán chường, ngay cả nhìn Cao Tiệm Phi cũng không dám.
Tiếp đó, hắn còn tìm cơ hội riêng tư trịnh trọng nói lời xin lỗi với Cao Tiệm Phi, và phát thệ sau này sẽ tuyệt đối tôn kính Cao Tiệm Phi.
Vốn dĩ hắn còn muốn đi theo làm “đàn em” cho Cao Tiệm Phi để Cao Tiệm Phi chiếu cố hắn.
Cao Tiệm Phi vội vã từ chối, nói: "Chúng ta vốn là hai người của hai thế giới nên không hợp đâu, sau này mọi người xem nhau là đồng nghiệp là được" Trương Lượng kinh sợ gật đầu, được Cao Tiệm Phi tha thứ hắn cũng nhẹ nhõm trong lòng.
Buổi chiều, công việc cũng không mấy bận rộn, Cao Tiệm Phi ngồi ở trên ghế nghe Tần Nhạc Thi hướng dẫn làm một số công việc.
Nói một hồi, Tần Nhạc Thi bỗng nhiên buông tài liệu trong tay xuống rồi nói nhanh một câu: "Nè Cao Tiệm Phi, gần đây trong rạp chiếu phim có mấy bộ phim rất hay, có Biến Hình Kim Cương 3, Địa Tâm Lịch Hiểm Ký...!là tối qua tôi lên mạng xem đấy, cảm giác cũng được lắm" Nói xong, ánh mắt của cô liếc nhìn Cao Tiệm Phi, trong ánh mắt ẩn chứa sự chờ mong.
Cao Tiệm Phi "ừm" một tiếng, nói: "Vậy thì cô hãy hẹn Tiểu Yến Tử đi xem đi, tôi thấy cô ấy rất hoạt bát, hẳn là rất thích xem phim đấy."
"Ừm" Tần Nhạc Thi vô tình đáp lại một tiếng, trong mắt có một chút thất vọng, bất quá cũng không có biểu hiện gì, dịu dàng mỉm cười với Cao Tiệm Phi, hỏi: "À này, sau khi tan sở thì anh hay làm gì?”
Cao Tiệm Phi vừa định trả lời thì điện thoại di động để trên bàn reo lên.
"Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một chút." Cao Tiệm Phi mỉm cười xin lỗi, sau đó bấm nút nghe.
"Xin chào tiên sinh, ngài khỏe không? Tôi là Diệu Huy!"
Hả? Là Trần Diệu Huy, nhân vật cấp cao của xã đoàn Đông Hưng.
"Ngươi tìm ta có chuyện gì?" Cao Tiệm Phi nói rất nhỏ, sau đó quay lưng lại với Tần Nhạc Thi.
Trong lòng Tần Nhạc Thi bỗng nhiên dâng lên một cảm giác là lạ rất khó chịu, cô đang nghĩ thầm là ai đang gọi cho Cao Tiệm Phi vậy? Sao hắn lại thần bí như thế? Hình như còn cố ý không để cho ta nghe!
Lẽ nào là bạn gái của hắn?
Vừa nghĩ như thế, Tần Nhạc Thi liền đứng lên vểnh tai nghe trộm!
Phải biết rằng, dựa theo tính cách của cô thì tuyệt đối sẽ không đi nghe trộm người khác nói điện thoại.
Thế nhưng hôm nay, hành động của cô rất khác thường, ngay cả bản thân cô cũng không hiểu là chuyện gì nữa.
"Tiên sinh, đêm nay Diệu Huy xin phép mời ngài dùng bữa cơm đạm bạc, không biết ý tiên sinh ra sao?" Trần Diệu Huy nói, trong giọng nói mang theo vẻ chờ mong.
"Ăn cơm à? Để ta xem, à đêm nay cũng rảnh, được" Cao Tiệm Phi cuối cùng gật đầu.
Tuy rằng cha hắn và Phi Long đã cảnh báo hắn Phi Long tuyệt đối không đựơc cùng bất kỳ thế lực ngầm hoặc xã đoàn nào có liên hệ, thế nhưng trong tiềm thức Cao Tiệm Phi có ý nghĩ muốn tiếp cận Trần Diệu Huy!
"Tiên sinh đã nhận lời, thật là vinh hạnh cho Diệu Huy, thật tốt quá!" Bên kia điện thoại Trần Diệu Huy đang rất kích động: "Vậy thì tối nay 7 giờ, tôi lái xe đến đón tiên sinh nhé, được không?”
"Được, hẹn 7 giờ gặp lại" Cao Tiệm Phi trả lời với Trần Diệu Huy rồi cúp máy.
Tần Nhạc Thi đang đứng làm ra vẻ chăm chú xem tài liệu trên bàn thế nhưng trong lòng cô thực sự có một chút khó chịu: "Hắn quả nhiên..quả nhiên là đang hẹn bạn gái ăn cơm"
"Nhạc Thi, xin lỗi, là một người bạn vừa gọi tới” Cao Tiệm Phi để điện thoại lại trên bàn, nói: "À, vừa rồi cô hỏi tôi là sau khi tan sở hay làm gì phải không?”
Tần Nhạc Thi trong lòng có hơi khó chịu nên đáp: "Thôi, hiện tại tôi có việc cần phải làm, chuyện đó hôm khác nói vậy”
Tức giận!
Tần Nhạc Thi tức giận!
Bất quá, chính bản thân cô cũng không biết tại sao lại tức giận với Cao Tiệm Phi.
Tần Nhạc Thi cúi đầu giả vờ xem tài liệu và làm việc.
Cao Tiệm Phi ngồi xuống ghế, ngượng ngùng mỉm cười, hắn cũng ý thức được tâm trạng của Tần Nhạc Thi hình như có chút gì đó không đúng, vì vậy hắn cũng không dám hỏi nữa.
Đôi bên im lặng khỏang mấy phút.
Lúc này trong lòng Tần Nhạc Thi đang hối hận làm như vậy để làm chi? Hắn đâu có làm sai cái gì, hắn cũng không đắc tội với mình, mình sao lại nhỏ mọn như vậy? Nếu như thế thì hắn có nghĩ mình là người hay thay đổi thất thường không? Rất hay tức giận vu vơ không? Hắn có giận mình hay không?
Như vậy vừa nghĩ, Tần Nhạc Thi len lén quay đầu lại, tưởng muốn nhìn Cao Tiệm Phi có hay không tức giận.
Còn Cao Tiệm Phi thì sau khi im lặng mấy phút, cảm thấy có chút buồn chán nên hắn liền đem cái vật nhỏ đã lấy của Trần Nhàn đang nằm trong túi ra để xem nó là cái gì.
Là một vật có bao bì bằng plastic, hình vuông, không lớn.
Cao Tiệm Phi lấy vật đó ra và nhìn!
Vừa nhìn thì Cao Tiệm Phi bỗng choáng váng!
Mà đúng lúc này, Tần Nhạc Thi cũng quay đầu lại, nhìn thấy Cao Tiệm Phi đang cầm vật đó trong tay, cô cũng choáng váng!
Cô nhìn thấy vật đang nằm trong tay Cao Tiệm Phi là một cái bao cao su!
Bao bì màu hồng, nhãn hiệu Jissbon!
"Í..." Cao Tiệm Phi phát hiện Tần Nhạc Thi quay đầu lại nhìn thấy cái vật trong tay hắn, hắn bối rối đứng phắt lên, quên luôn cả việc đem bao cao su bỏ vào túi lại, ấp úng nói: "Vật này...!Nhạc Thi, vật này là gì nhỉ?"
Tần Nhạc Thi thực sự nổi giận!
"Cái này là bao cao su đấy thưa ông Cao, là bao cao su hiệu Jissbon đấy, tôi có thấy trong chương trình quảng cáo, Jissbon và Durex là 2 nhãn hiệu nổi tiếng đấy" Tần Nhạc Thi nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng giọng rất nhỏ: "Thưa ông Cao, vật trong tay ông chính là bao cao su chính hiệu đấy”
"À à, thì ra là nó” Cao Tiệm Phi gãi đầu xấu hổ, nói: "Cái này… cái này không phải là của tôi"
"Ha ha, anh cho Tần Nhạc Thi tôi là người ngu ngốc sao? Nó không phải của anh? Là anh vô tình lượm đựơc phải không? Có phải anh muốn nói với tôi là anh không biết nó là bao cao su, phải không? Chỉ là vô tình lượm đựơc, thấy hiếu kỳ nên cầm lấy coi, đúng không?" Nói xong, Tần Nhạc Thi đập tay xuống đống hồ sơ trên bàn: "Tôi thấy anh chuẩn bị dùng nó vào tối nay phải không? Anh thực sự làm tôi quá thất vọng!"
Nói xong, cô liền rời khỏi bàn làm việc đi thẳng vào toilet.