Tình hình trong phòng rất phức tạp!
Cao Tiệm Phi đã đem cái ghế bỏ xuống, cơn giận trong lòng cũng đã dần dần nguôi lại.
Trên thực tế, Cao Tiệm Phi cũng không phải là một người dễ xung động, hành vi hôm nay của hắn là vì thứ nhất, hắn uống nhiều rượu, ngoài ra mọi chuyện phiền phức đêm nay đều là do Trương Lượng một tay gây ra khiến cho Cao Tiệm Phi rất chán ghét, và cuối cùng cái quan trọng là Trương Lượng đã chửi mẹ của Cao Tiệm Phi!
Mỗi người, bất luận là vĩ đại hay bình thường thì ở sâu trong nội tâm đều có một điểm mấu chốt quan trọng!
Trong lòng của Cao Tiệm Phi là gì?
Hắn rất thương yêu và rất tôn kính mẹ của hắn!
Hôm nay, Trương Lượng hiển nhiên chạm vào “chỗ ngứa” của Cao Tiệm Phi, thế cho nên Cao Tiệm Phi liền bộc phát.
Bất quá hiện tại Cao Tiệm Phi đã tỉnh táo lại, cơn say rượu cũng đã qua.
Trong phòng, bí thư Đảng ủy thành phố đã trở mặt với Cao Tiệm Phi, và thêm một phó cục trưởng của Cục Công An móc súng chỉa vào hắn nữa, miệng còn tuyên bố phán Cao Tiệm Phi trên 5 năm tù!
Các cô gái giờ đây đã rất hoảng sợ, tiếp đó đều chạy đến bên người Cao Tiệm Phi.
Hiện tại các cô gái chân tay luống cuống, căn bản không biết phải xử lý ra sao và giải quyết hậu quả thế nào!
Hoàng Thúy Vân rốt cuộc cũng là người cơ trí nhất trong nhóm, cô vội vã chạy đến bên Trương Lượng đang nằm trên đất, nói: "Trương Lượng, anh đứng lên đi, chúng tôi đưa anh đi bệnh viện, vừa… vừa rồi là do anh đã chửi người ta trước nên Cao Tiệm Phi mới đánh anh, ai cũng sai cả, tuy nhiên tất cả mọi người đều đã uống quá chén, đều say.
Như vậy, anh hãy nói cho Đổng phó cục trưởng và Tống bí thư cùng các người khác về trước đi, đây là chuyện nội bộ của chúng ta, chúng ta sẽ tự giải quyết, anh thấy sao?"
Chuyện thứ nhất Hoàng Thúy Vân làm chính là trấn an Trương Lượng đang bị thương.
Đây là một cách làm thỏa đáng nhất trong lúc này.
"Thúy Vân, việc này cô đừng xen vào!" Trương Lượng vẻ mặt dữ tợn: " Trương Lượng tôi nếu như không cho tên nhà quê Cao Tiệm Phi ở tù rục xương thì tôi sẽ không mang họ Trương.
Tội cố ý gây thương tích, à không, là tội cố ý giết người!"
Thái độ của Trương Lượng là không bỏ qua.
Hoàng Thúy Vân cùng các cô gái khác, nước mắt đều đã chảy ra.
Cũng đúng, Cao Tiệm Phi là một người chân ướt chân ráo mới đến Quảng Châu, hiện tại đắc tội với một nhóm người tai to mặt lớn của Quảng Châu, hơn nữa, hắn còn ra tay đánh người, hiện tại người ta muốn bắt muốn thưa, Cao Tiệm Phi cũng không thể làm gì.
Còn Cao Tiệm Phi thì có vẻ trông như cũng không hoảng loạn.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Phong, Cao Tiệm Phi đã nhận định rằng Lưu Phong này tuyệt sẽ không là một người bình thường.
Lúc này, Lưu Phong nhìn Đổng phó cục trưởng với thần thái khinh thường, lại dùng lời nói của kẻ bề trên nói: "Ngày hôm nay Lưu Phong ta đây muốn nhìn thử xem ai dám động người này"
Đổng phó cục trưởng cũng không bị dọa sợ, hơn nữa hắn còn uống nhiều nên có chút kích động, tuy rằng hắn cũng nhìn ra được người thanh niên xa lạ trước mắt này có diện mạo bất phàm, khẳng định là người có địa vị, thế nhưng hắn cũng không sợ vì nơi này là Quảng Châu!
Ở đây là sân nhà của hắn, lẽ nào hắn còn phải sợ ai?
Hơn nữa, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, một tên nhà quê làm công thì làm sao có thể quen được bạn bè gì cao sang? Nhiều nhất thì tên đó cũng là một cậu ấm thôi.
Sợ rằng cũng không được nữa là.
"Bớt lảm nhảm, móa, mau cút sang một bên, ông.
.
.
ông đang thi hành công vụ" Đổng phó cục trưởng nhìn chằm chằm Cao Tiệm Phi: "Ta đây không phải xã hội đen làm loạn, ta đang chấp hành luật pháp bắt một người bị tình nghi là cố ý giết người" Dứt lời, Đổng phó cục trưởng móc từ túi quần ra một tấm thẻ ngành rồi quơ quơ trước mặt Cao Tiệm Phi và Lưu Phong.
Trương Lượng nhân cơ hội hét lớn: "Chú Đổng, mau bắt tên nhà quê đó!"
Lúc này, hai người đàn ông trung niên đi theo Lưu Phong, một người trong đó trực tiếp đi tới trước mặt Lưu Phong, hơi cúi đầu, nói: "Cậu Phong, đây đều là việc nhỏ, cậu cứ nghỉ ngơi, loại chuyện này sao có thể để người như cậu giải quyết, xin giao cho tôi cùng lão Tiêu là được."
Khóe miệng Lưu Phong, lập tức nở nụ cười: "Đúng, đúng, vừa rồi tôi hơi thiếu bình tĩnh.
Ông nội đã nói tôi từ nhỏ tính tình dễ nổi nóng, làm không được đại sự, ôi, sao tôi có thể đi nổi nóng với mấy tên như vầy? Ừm, ông cứ giúp tôi xử lý tốt là được.
.
." Dừng lại một chút, Lưu Phong vỗ nhẹ vào vai Cao Tiệm Phi, sau đó giới thiệu với người trung niên: "Vị này, là.
.
.
à, là bạn của tôi.
.
." Nói đến đây, hắn có chút sợ hãi nhìn Cao Tiệm Phi, hắn thấy Cao Tiệm Phi không có phản bác cùng bất luận biểu tình gì nên cũng yên tâm, nói tiếp: "Đây là người bạn rất thân thiết của Lưu Phong tôi, lão Điền, nếu như ông xử lý chuyện này làm cho bạn tôi thoả mãn thì chuyện của ông tôi sẽ nói ông nội giải quyết cho ông"
Lão Điền nghe xong ngây người.
Hắn nhìn thấy thái độ của Lưu Phong đối với Cao Tiệm Phi cung kính như vậy đã rất lấy làm kỳ lạ rồi, lúc này còn nghe Lưu Phong nói sẽ đem “sự việc” của mình giải quyết nếu đem chuyện trước mắt xử lý tốt! Phải biết rằng, "sự việc" trong lời Lưu Phong là chuyện khi nãy đôi bên đã bàn bạc gần như thỏa đáng, tuy nhiên chỉ bởi vì một người thanh niên thoạt nhìn trông rất quê mùa mà trở thành sự quyết định thành bại.
"Vị này.
.
.
vị tiên sinh này, xin ngài cứ yên tâm, tôi cùng lão Tiêu nhất định sẽ thay ngài xử lý thoả đáng, nhất định!" Người gọi là "Lão Điền” rất cung kính cúi người nói với Cao Tiệm Phi.
Mà người gọi là "Lão Tiêu" thì làm một chuyện vượt khỏi dự đán, hắn trực tiếp đi đến chụp lấy thẻ ngành trong tay của Đổng phó cục trưởng.
"À, Đổng Văn Bưu, phó cục trưởng Cục Công An Quảng Châu" Người gọi là “Lão Tiêu" thì thầm, sau đó hắn đem thẻ ngành bỏ luôn vào túi áo.
Đổng phó cục trưởng chết lặng!
Tống bí thư, Tào bí thư, chủ nhiệm Phạm, chủ nhiệm Lý cũng chết lặng!
Trương Lượng cũng thế!
Đám người Hoàng Thúy Vân cũng ngạc nhiên hết mức.
Những người này thoạt nhìn rất sang trọng thế nhưng có phải là đầu óc của bọn họ có vấn đề hay không mà lại dám chụp lấy thẻ ngành của một phó cục trưởng cục công an, cầm xem còn thì thầm, sau đó còn bỏ luôn vào túi của mình nữa.
Trời ạ, đây là chuyện gì vậy?
2 giây sau, "Bốp!" Đổng phó cục trưởng hung hăng tát một bạt tai vào mặt "Lão Tiêu”, hét: "Mày là ai mà dám đoạt lấy thẻ ngành của ông hả? Phản hết rồi, bắt, nhất định phải bắt hết!" Đổng phó cục trưởng lấy ra điện thoại di động, chuẩn bị gọi điện thoại điều nhân viên tới.
Mà lúc này, "Lão Tiêu" bị Đổng phó cục trưởng tát một bạt tai, có thể thấy được rõ ràng năm ngón hằn đỏ trên mặt, thế nhưng dường như hắn cũng không có chút đau đớn nào, trông thật giống như một khúc cây vậy, mắt mở trừng trừng nhìn Đổng phó cục trưởng!
Người gọi là "Lão Điền" cũng lấy làm ngạc nhiên hết mức, sau đó đi tới trước mặt "Lão Tiêu" nhìn một chút dấu tay trên mặt rồi đưa tay xoay xoay thái dương của hắn.
Còn Lưu Phong thì hai mắt vẫn dán vào Cao Tiệm Phi, cảm thán nói: "Tiên sinh, người của Quảng Châu quả là ghê ghớm”
Lúc này, Tống bí thư vẫn đứng ở một góc, trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một loại dự cảm rất không hay.
Từ lúc "Lão Điền" và "Lão Tiêu" đứng ra xử lý chuyện này, đặc biệt là lúc "Lão Tiêu" đem thẻ ngành của Đổng phó cục trửơng tịch thu thì đôi mắt của Tống bí thư đã nhìn chằm chằm vào "Lão Điền" và "Lão Tiêu".
Hắn bỗng nhiên sực nhớ tới hai người, địa vị của hai người này, mặc dù là thị trưởng thành phố Quảng Châu cũng không thể va chạm được.
Và hai người này, Tống bí thư nhớ là đã thấy trên báo chí và trên ti vi, "Lão Điền" và "Lão Tiêu" tướng mạo vô cùng giống hai người đó.
Tống bí thư sợ hãi chạy qua, trực tiếp nắm lấy tay của Đổng phó cục trưởng giật giật, ý bảo hắn tạm thời không nên gọi điện thoại.
Sau đó, Tống bí thư lại dụi mắt nhìn vào "Lão Điền" và "Lão Tiêu" .
Càng nhìn càng thấy giống!
Tống bí thư dùng giọng run run, nhỏ nhẹ hỏi "Lão Tiêu": "Xin hỏi.
.
.
xin hỏi ngài có phải là….là…? Đơn vị công tác có phải ở Quảng Châu không?”
"Lão Tiêu" nhẹ nhàng vuốt ve má hắn, mặt không biểu tình nói: "Tiêu Hoa Phong, trưởng công an tỉnh Quảng Đông"
"A.
.
." Cơ trên mặt của Đổng phó cục giật giật, sau đó, ánh mắt của hắn và Tống bí thư cùng nhìn về phía "Lão Điền."
"Lão Điền" thở dài nói: "Người Quảng Châu các ngươi thực sự rất khó lường, thực sự.
Ta là Điền Tục Vinh, phó chủ tịch tỉnh Quảng Đông”
"Hu hu…!" Đổng phó cục và Tống bí thư thoáng cái khóc lên, thân hình run run.
Không biết nên nói cái gì, cũng không biết nói từ đâu? Phản ứng đầu tiên của Đổng phó cục trưởng và Tống bí thư chính là khóc!
Vừa rồi, mấy người nói chuyện chỉ là tiếng rất nhỏ, vì vậy mọi người ở xung quanh cũng không có nghe rõ ràng, chỉ là hiện tại nhìn thấy Đổng phó cục trưởng và Tống bí thư khóc lóc mà thôi.
Tiêu Hoa Phong nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Đổng phó cục trưởng: "Được rồi, đừng khóc, thẻ ngành của ngươi ta tạm thời giữ, cục trưởng của ngươi gọi là Phùng Quang Vinh phải không? Ngày mai ta bảo thị trưởng Hoàng gọi Phùng Quang Vinh tới để trò chuyện vài câu.
Thôi, trước tiên các ngươi hãy đi xin lỗi đi, thái độ thành khẩn một chút." Giọng nói của Tiêu Hoa Phong rất bình thường, thế nhưng trời mới biết đằng sau loại bình thường này rốt cuộc ẩn giấu cái gì!
Điền Tục Vinh nhìn về phía Tào bí thư, chủ nhiệm Phạm và chủ nhiệm Lý ngoắc ngoắc tay: "Mấy người các ngươi cũng qua đây xin lỗi đi, xong rồi thì đem tên họ và nơi làm việc nói cho ta biết" Giọng nói vẫn rất bình thường thế nhưng dường như ẩn chứa một loại uy nghiêm khiến không thể chống lại.
Kết quả là, Đổng phó cục trưởng, Tống bí thư, chủ nhiên Phạm, Tào bí thư, chủ nhiêm Lý, 5 người xếp thành một hàng run run đi đến trước mặt Cao Tiệm Phi cúi đầu, trông giống như là tội phạm đã phạm tội ác ngập trời và đang hối hận vậy.
Bỗng nhiên, hai chân của Đổng phó cục mềm nhũn, tiếp đó quỵ xuống dưới chân Cao Tiệm Phi!
Tống bí thư cũng không biết là chuyện gì xảy ra, ý thức dường như đã không do hắn điều khiển nữa, hắn cũng là quỳ xuống!
Khi hai người quỳ xuống thì chủ nhiệm Phạm, Tào bí thư và chủ nhiệm Lý cũng bắc chước theo.
"Cao.
.
.
Cao tiên sinh, xin lỗi.
.
.
tôi đã sai, tôi.
.
.
đã sai, ngài người lớn không chấp kẻ nhỏ, xin cho tôi một lần cơ hội nữa, tôi biết sai rồi!" Đổng phó cục trưởng khóc lóc nói.
Tống bí thư cũng liên tục xin tha: "Cao tiên sinh, thành thật xin lỗi.
.
.
chúng tôi.
.
.
xin cho chúng tôi thêm một lần cơ hội nữa đi"
Cao Tiệm Phi sửng sốt.
Hắn tuy rằng không biết đang xảy ra chuyện gì, thế nhưng hắn cũng mơ hồ hiểu rõ một chuyện.
Là địa vị của Lưu Phong này lớn không thể tưởng!
"Lão Điền" và "Lão Tiêu" thoạt nhìn tựa hồ chỉ là đi theo hầu Lưu Phong, thế nhưng chỉ hời hợt nói mấy câu là có thể làm cho nhóm người quyền quý của Quảng Châu kia quỳ xuống cầu xin tha thứ!
Bọn họ rốt cuộc là có thân phận gì?
Còn nhóm người Hoàng Thúy Vân lại sửng sốt thêm lần nữa, ai cũng không hiểu chuyện gì xảy ra? Phải chăng là đang nằm mơ? Đường đường là bí thư Đảng ủy thành phố, phó cục trưởng… lại đi đến trước mặt Cao Tiệm Phi quỳ xuống như thế, thật thấp hèn!
Trương Lượng hai tay ôm lấy vết thương trên đầu, mắt nhìn một hồi rồi hôn mê bất tỉnh.
"Tiên sinh, như vậy ngài đã thỏa mãn chưa?" Lưu Phong hỏi Cao Tiệm Phi.
Cao Tiệm Phi do dự một chút, sau đó nói: "Ừm, kỳ thực cũng không có gì, chỉ cần bọn họ sau này không tìm ta dây dưa là được.
Ngòai ra.
.
."
Bỗng nhiên trong đầu Cao Tiệm Phi lóe lên một ý nghĩ.
"Ngoài ra ta hy vọng ngươi không nên xử phạt bọn họ quá nặng tay, dù sao ta cũng ở Quảng Châu này làm việc sinh sống.
Thôi thì chi bằng để cho bọn họ.
.
.
à, sau này lúc nhìn thấy ta thì đừng nên gây khó khăn cho ta, và nếu ta có việc cần bọn họ giúp thì bọn họ phải tận lực mà giúp" Cao Tiệm Phi nói.
Đúng, làm khó mấy người này chẳng có chỗ tốt gì cả, không có lợi lộc gì.
Chi bằng.
.
.
Cao Tiệm Phi hắn không phải cứ muốn làm nên sự nghiệp sao? Hắn lấy cái gì mà tạo? Chỉ bằng vào Siêu Cấp Sưu Quỷ Nghi? Không thể toàn năng, còn một điểm quan trọng hơn nữa, đó là.
.
.
Quan hệ!
Tuy rằng nhóm người Tống bí thư trong mắt Lưu Phong có thể không bằng một con chó, thế nhưng ở tại Quảng Châu này, bọn họ cũng là những nhân vật quyền quý.
Lưu Phong nghe xong, sau đó tự vỗ trán hắn, nói: "Tiên sinh quả nhiên là suy tính sâu xa, Tiểu Phong đã hiểu, có những chỗ Tiểu Phong còn phải học hỏi tiên sinh nhiều.
Được rồi tiên sinh, tôi sẽ bảo lão Điền và lão Tiêu xử lý chuyện này ổn thỏa.
Đã hết chuyện rồi, tôi đưa tiên sinh về nhà nhé!"
Cao Tiệm Phi gật đầu: "Được, thời gian cũng không còn sớm, đi thôi."
Lúc này, Cao Tiệm Phi đi đến nhóm người Hoàng Thúy Vân nói vài câu, vốn Cao Tiệm Phi muốn trước tiên đưa mấy cô gái về, tuy nhiên Hoàng Thúy Vân có xe riêng, có thể giúp đưa những cô gái khác về nhà.
Vì vậy, hắn nói mấy câu thì liền tạm biệt mọi người.
Sau đó, Cao Tiệm Phi cùng Lưu Phong đi ra khỏi phòng.
Tại hành lang ngoài phòng ăn, có một số người vạm vỡ mặc đồ tây đen, đeo kính đen đang đứng xếp hàng.
Khi bọn hắn thấy Lưu Phong từ trong phòng đi ra, liền hạ thấp người gọi: "Cậu Phong"
Lưu Phong cười nói với Cao Tiệm Phi: "Ha ha, tiên sinh, trải qua chuyện hôm trước thì hiện tại tôi đi ra ngoài đều mang theo nhiều người như thế.
Tôi cũng không dám nghĩ mỗi một lần đều có thể gặp được quý nhân như tiên sinh đây"
Cao Tiệm Phi cũng không muốn hỏi nhiều, chỉ là thuận miệng nói: "Tại sao lại chọn Macao Duolao? Nơi này cũng không sang mấy" Lời ngầm chính là với thân phận của các ngươi thì đến một nhà hàng như thế này làm chi?
Lưu Phong cười nói: "Tiên sinh, điều quan trọng là ở đây không có nhiều người để ý.
Tiên sinh nên biết, nơi càng cao sang thì đôi khi cũng không tiện cho lắm.
Thẳng thắn mà nói, tôi lần này dẫn lão Điền và lão Tiêu đến đây chủ yếu là bàn bạc vài chuyện thôi, không muốn để cho nhiều người biết"
Cao Tiệm Phi "ừm" một tiếng, cũng không hỏi nữa.
Lúc này, hắn đã cùng Lưu Phong bước ra khỏi nhà hàng.
Đương nhiên, chuyện trả tiền Cao Tiệm Phi cũng không có làm phiền Lưu Phong, chính hắn đã thanh toán phần của hắn.
Lưu Phong vốn có ý muốn lái xe đưa Cao Tiệm Phi về nhà, thế nhưng bị Cao Tiệm Phi dùng lời nhẹ nhàng từ chối.
Hiện tại, Cao Tiệm Phi không muốn có ai quấy rầy hắn, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến một chỗ!
Trong Quỷ Oa, linh hồn của Chu Thông đã tụ họp hoàn tất, Cao Tiệm Phi đang khẩn trương tìm một chỗ vắng vẻ.
Chuyện Cao Tiệm Phi không muốn, Lưu Phong cũng không miễn cưỡng, hai người tại trước cửa nhà hàng chào tạm biệt.
Sau đó Cao Tiệm Phi trực tiếp đón taxi trở về Nguyệt Hoa thôn.
Tuy nhiên hắn cũng không có về nhà mà là xuống xe trước thôn, sau đó đi bộ đến công viên Nguyệt Hoa.
Vào lúc này, trong công viên Nguyệt Hoa không một bóng người, Cao Tiệm Phi muốn làm gì thì làm!
Đi vào công viên đựơc một chút, Cao Tiệm Phi liền trực tiếp sử dụng ý nghĩ “tiến vào Quỷ Oa”
Trước mắt mờ đi, sau đó Cao Tiệm Phi thấy mình đã ở trong Quỷ Oa.
Giọng của lập trình trí tuệ lập tức vang lên: "Người sử dụng tôn kính, linh hồn của quỷ hồn Diệu Thủ Thư Sinh Chu Thông đã tụ họp hoàn tất, nếu ngài hiện tại muốn gặp quỷ hồn thì xin thỉnh đi đến tầng 2 của Quỷ Oa.
Quỷ hồn đang ở trong phòng số 2-1 chờ ngài!"
Theo sự hướng dẫn của lập trình trí tuệ, Cao Tiệm Phi đi tới cái hộp đen giống như lần trước hắn đi lên tầng 8 của Quỷ Oa.
Cái hộp đen chạy hướng lên trên một chút, sau đó dừng lại.
Cao Tiệm Phi bước ra ngoài.
Hắn đưa mắt quan sát thì thấy vẫn là một loạt các dãy phòng ở hai bên trái phải, trong đó có một căn phòng đánh số 2-1
"À, ở đằng kia!" Cao Tiệm Phi đi đến trước căn phòng, cửa khép hờ, tuy rằng trong lòng Cao Tiệm Phi tràn đầy sự hiếu kỳ, thế nhưng hắn cũng không khẩn trương, bởi vì lần trước ngay cả Lý Tầm Hoan đều gặp qua rồi, huống chi bây giờ chỉ là một quỷ hồn cấp 2.
Cao Tiệm Phi liền vươn tay đẩy cửa ra.
Căn phòng khỏang chừng 20 thước vuông lọt vào tầm mắt của Cao Tiệm Phi.
Trong phòng có đặt các dụng cụ bằng gỗ, một cái giường lớn cùng một cái bàn bát tiên và mấy cái ghế.
Còn có một người đàn ông trung niên thân mặc trường bào cổ màu trắng đang ngồi tại cái bàn bát tiên.
Trang phục của hắn trông rất thư sinh, thế nhưng đồ lại rất bẩn, dính đình dầu mỡ, tóc tai rối bù, rất lôi thôi, ngoài ra hắn còn chảy nước mũi nữa.
Hắn ngẩng đầu nhìn Cao Tiệm Phi, hỏi: "Cậu chính là chủ nhân của nơi này, là Tiểu Cao phải không? Nào, nào, mời vào, mời vào."
Cao Tiệm Phi nhìn hắn, trong lòng nghĩ thầm người này quả thực giống một tên ăn mày quá.
Bất quá, mục đích của Cao Tiệm Phi hôm nay là tìm đến hắn nên liền bước vào, vừa đi vừa nói: "Ông là Chu Thông? Diệu Thủ Thư Sinh Chu Thông?"
"Chính là tiểu sinh!" Chu Thông đứng lên, trên mặt tràn đầy vẻ nhiệt tình và tươi cười, hắn trực tiếp đi tới, vươn tay ra, dường như là muốn bắt tay với Cao Tiệm Phi, bỗng nhiên bất thình lình hắn trựơt chân một cái, thân hình lảo đảo ngã thẳng đến Cao Tiệm Phi.
Cao Tiệm Phi theo bản năng đưa tay đỡ lấy hắn.
Chu Thông xấu hổ cười cười, lập tức đứng thẳng thân thể, nói: "Xin lỗi, xin lỗi, do trượt chân."
"Không có gì, chúng ta qua kia ngồi đi!" Cao Tiệm Phi mỉm cười cùng Chu Thông đi tới cái bàn bát tiên và ngồi xuống ghế.
Cao Tiệm Phi vừa định mở miệng nói với Chu Thông thì lúc này hắn nhìn thấy trong tay của Chu Thông có một cái điện thọai di động.
Đương nhiên, kia khẳng định không phải là điện thoại di động của hắn.
Chu Thông chỉ là một nhân vật trong truyện Anh Hùng Xạ Điêu, là một trong Giang Nam Thất Quái, thời đại của hắn cũng như trong tiểu thuyết cũng chưa từng xuất hiện qua cái gì gọi là điện thoại.
Đó là điện thoại di động của Cao Tiệm Phi!
Cao Tiệm Phi hoảng hốt! Điện thoại di động rõ ràng là để ở trong túi quần, như thế lại ở trên tay của Chu Thông?
"Lẽ nào, lẽ nào khi nãy Chu Thông té ngã đã trộm lấy điện thoại của ta? Sao ta không hề phát hiện? Hơn nữa, lúc ta đỡ hắn thì thời gian rất ngắn, thân thể ta cùng hắn tiếp xúc nhiều lắm là vài giây, hắn làm thế nào?" Cao Tiệm Phi căn bản không nghĩ ra!
"Cái hộp sắt này là gì vậy?" Chu Thông đem Cao Tiệm Phi điện thoại di động lật qua lật lại nhìn vài lần, sau đó trả lại cho Cao Tiệm Phi, rồi rung đùi đắc ý nói: "Xin lỗi, xin lỗi, đây là thuật Diệu Thủ Không Không, ta đã rất lâu không sử dụng nên nhìn thấy Tiểu Cao có chút ngứa nghề, xin Tiểu Cao đừng trách!"
"Diệu Thủ Không Không? Ha ha, có ý tứ!" Cao Tiệm Phi con mắt thoáng cái sáng lên!