Lưu Cường đang đứng ngoài cửa nhìn thấy người đẹp hắn hằng ao ước bước ra, tuy nhiên đi bên cạnh lại là một người đàn ông trẻ tuổi, khóe mắt hắn giật giật vài cái, thần sắc hung tàn hiện rõ trên mặt.
Hắn quẳng điếu thuốc trong tay đi rồi cất bước đuổi theo, miệng hô to: "Nhạc Thi, đứng lại!"
Cả người Tần Nhạc Thi run run, vội vã nói khẽ với Cao Tiệm Phi: "Cao Tiệm Phi, hay là chúng ta.
.
.
chúng ta chạy đi!"
Lời vừa nói xong thì tên Lưu Cường đã chạy tới trước mặt, sau đó hắn lớn tiếng chất vấn: "Nhạc Thi, tên này là ai vậy?"
Cao Tiệm Phi liền kéo Tần Nhạc Thi ra phía sau hắn.
Mà lúc này, Cao Tiệm Phi nắm chặt tay Tần Nhạc Thi khiến cho Tần Nhạc Thi có chút cảm giác an toàn.
Hai người chính diện đối mặt Lưu Cường.
Cao Tiệm Phi thấy được tên Lưu Cường này rất vạm vỡ cường tráng.
Tuy vóc người của Cao Tiệm Phi cũng không thấp, khỏang 1m78 thế nhưng đứng ở trước mặt Lưu Cường thì trông có vẻ như là một đứa bé.
Thân thể của Lưu Cường vạm vỡ, cao lớn, từng múi thịt trên người nhô ra tựa hồ ẩn chứa sức mạnh đáng sợ.
"Nhạc Thi, tên này là ai?” Lưu Cường vốn muốn nổi trận lôi đình thế nhưng trong lòng thay đổi suy nghĩ, trên mặt lập tức hiện ra vẻ mỉa mai, hắn nghĩ Tần Nhạc Thi quả là ngu ngốc vì có một trò cữ mà cứ diễn lại hòai!
Tần Nhạc Thi hít thở sâu vài hơi, cố gắng bình tĩnh lại, sau đó trên mặt cô miễn cưỡng cười cười, nói: "Lưu Cường, chào anh, tôi xin giới thiệu đây là Cao Tiệm Phi, bạn trai của tôi”
"Bạn trai? Bạn trai gì hả? Mẹ kiếp! Nhạc Thi, anh đã hứa qua trước mặt của bác trai, chỉ cần em một ngày chưa có bạn trai thật sự thì anh vẫn có quyền theo đuổi em, em cũng đừng nên tùy tiện tìm một số kẻ ngu si giả mạo làm bạn trai của em chứ, như vậy đối với em, anh, và hắn.
.
." Lưu Cường thân thủ chỉ chỉ Cao Tiệm Phi: "Đối với tất cả mọi người sẽ không có gì hay đâu!"
Dừng lại một chút, Lưu Cường lại nói: "Tuy rằng anh là lưu manh, thế nhưng con người của anh rất có nguyên tắc, chỉ cần em thật sự có bạn trai thì anh đây sẽ không theo em nữa nhưng em không được giả dối như vậy.
Được rồi, Nhạc Thi, em đừng đùa nữa, lần trước cái tên kia đã bị anh dạy cho một bài học, lẽ nào em đã quên rồi"
Tần Nhạc Thi thoáng cái lấy tay ra khỏi bàn tay của Cao Tiệm Phi, tiếp đó vươn hay tay ôm lấy lưng Cao Tiệm Phi, dáng vẻ rất dịu dàng, thế nhưng động tác thì rất không tự nhiên và khẩn trương, nói: "Lưu Cường, tôi với Tiệm Phi thực sự là yêu nhau, sao có thể tìm người giả mạo được? Lưu Cường, kỳ thực anh cũng rất không tệ, con gái thích anh chắc là rất nhiều, tôi hiện tại đã có bạn trai, xin anh sau này đừng tìm tôi nữa.
Mọi người vẫn là bạn bè mà"
Thấy Tần Nhạc Thi chủ động ôm Cao Tiệm Phi, Lưu Cường nhe răng trợn mắt chỉ vào Cao Tiệm Phi: "Mẹ kiếp, mày hãy chứng minh cho tao thấy mày là bạn trai của Nhạc Thi đi.
Tao cho mày 3 phút thời gian để lấy chứng cứ ra, sự nhẫn nại của tao có hạn, chỉ cần để tao thấy được mày là giả mạo thì hậu quả.
.
." Hắn nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt bàn tay, nói lớn.
Cao Tiệm Phi biết sự biểu hiện của mình lúc này vẫn chưa thể thật để qua mặt Lưu Cường.
Nói thật, loại người giống như Lưu Cường cùng Tần Nhạc Thi hoàn toàn chính là người của hai thế giới khác biệt, nếu như Tần Nhạc Thi rơi vào tay Lưu Cường thì bản thân cô sẽ khổ, ngay cả Cao Tiệm Phi nghĩ là mình thì cũng chắc đau khổ và buồn đến chết!
"Chứng minh cái gì? Nhạc Thi là bạn gái của tôi, từ hôm nay trở đi, tôi cảnh cáo anh, đừng có đến quấy rầy bạn gái của tôi nữa!" Cao Tiệm Phi nói.
Ngay khi Cao Tiệm Phi nói xong lời này, Tần Nhạc Thi thân thể rất rõ ràng run rẩy một chút.
Lưu Cường căn bản không để ý tới Cao Tiệm Phi đang nói gì, hắn lớn tiếng quát: "Tao bảo mày đưa chứng cứ ra để chứng minh mày là bạn trai của Nhạc Thi chứ không phải kêu mày nói, mẹ kiếp, chứng cứ đâu?”
Một ý nghĩ đột nhiên hiện ra trong đầu Cao Tiệm Phi, Nhạc Thi, xin lỗi cô!
Bất thình lình, Cao Tiệm Phi trực tiếp ôm lấy Tần Nhạc Thi, sau đó.
.
.
Hắn cúi đầu đặt môi hắn vào đôi môi đỏ mọng của Tần Nhạc Thi.
Tần Nhạc Thi lúc này hoàn toàn mê muội, cô bị Cao Tiệm Phi ôm chặt và hôn, mọi cử động giãy dụa vô hiệu, trái lại Cao Tiệm Phi dường như có chút quá nhập vai diễn, đầu lưỡi của tham lam chui luôn vào trong miệng của Tần Nhạc Thi, tuy nhiên hắn cũng không có làm bậy, chỉ là dừng lại ở mức độ đó thôi, đầu lưỡi không nhúc nhích.
Tình cảnh này diễn ra khỏang 5 giây, sau đó Cao Tiệm Phi lấy môi hắn ra, tiếp đó ôm Tần Nhạc Thi vào lòng, rồi nói lớn với Lưu Cường: "Đây có tính là chứng cứ không? Tôi nói rồi, tôi là bạn trai của Nhạc Thi, tôi cảnh cáo anh lần nữa, sau này đừng có mà tìm cô ấy quấy rầy!"
Lúc này, Cao Tiệm Phi đã diễn hết tuồng kịch.
Còn tên Lưu Cường thì hoàn toàn choáng váng và ngạc nhiên.
Nằm mơ sao?
“Móa!” Lưu Cường sững người ra vài giây, sau đó đột nhiên chửi thề, thần sắc giận dữ, đột nhiên xông tới chỗ Cao Tiệm Phi và Tần nhạc: “Con mẹ chúng bay, cẩu nam nữ”
Trong thời gian chớp mắt đó, Cao Tiệm Phi ngọai trừ hạ sách dùng phi đao trực tiếp giết chết Lưu Cường ra thì hắn chỉ còn biết xoay lưng về phía Lưu Cường để bảo vệ cho Tần Nhạc Thi thôi.
Mà thời khắc đó, nắm đấm to tướng của Lưu Cường đã bay đến sắp nện vào đầu của Cao Tiệm Phi, tuy nhiên ánh mắt hắn nhìn thấy ở xung quanh có người qua lại , hơn nữa còn phát hiện có bảo vệ của công ty đứng trước cửa, nên hắn liền dừng cú đấm lại.
Phải biết rằng, Lưu Cường vốn là lưu manh, trong xã đoàn hắn cũng là một tên không tệ, ngoài chuyện lòng dạ độc ác phải có, tuy nhiên cái quan trọng hơn chính là hắn có thể giữ được bình tĩnh ngay thời khắc mấu chốt, điểm này có thể nói là ưu điểm lớn nhất của Lưu Cường!
Không hề nghi ngờ, Lưu Cường đã nổi nóng thật sự đối với Cao Tiệm Phi, cho nên nói hắn không muốn ngay chỗ này đánh Cao Tiệm Phi vài cái rồi thôi, bởi vì hắn đã hạ quyết định, phải đánh cho Cao Tiệm Phi tàn phế.
Và nếu muốn làm điều này thì phải tìm một cơ hội khác!
Vì vậy Lưu Cường mới đột ngột dừng cú đấm của hắn lại, sau đó hắn trực nắm lấy cổ áo của Cao Tiệm Phi: “Thằng nhóc, mày giỏi lắm, ngừơi đàn bà của tao mà mày cũng dám giành, giỏi, rất giỏi.
Đựơc, tao cho mày sung sướng thêm mấy ngày, bất quá, mày nhớ cho kỹ, Lưu Cường tao sẽ không bỏ qua!”
Cao Tiệm Phi cũng không phải kẻ ngu, trong tình huống thế này mà Lưu Cường cũng có thể nhẫn nhịn thì chỉ có hai khả năng có thể xảy ra.
Thứ nhất là hắn giữ lời hứa, không tìm Tần Nhạc Thi quấy rầy nữa, thứ hai là hắn sẽ trả thù!
Và không còn nghi ngờ, Lưu Cường nhẫn nhịn là do nguyên nhân thứ hai.
Tuy nhiên trong lòng của Cao Tiệm Phi ngược lại rất bình tĩnh!
Trả thù sao? Mấy ngày nữa à?
Được, tao chờ mày đến.
“Anh muốn trả thù thì cứ tìm tôi, đừng có mà đi làm khó phụ nữ.
Nếu là đàn ông thì cứ việc, tôi tiếp anh” Cao Tiệm Phi vì không muốn để cho Tần Nhạc Thi bị thương tổn nên cố ý kích Lưu Cường một câu.
Lưu Cường nhếch miệng cười, trong nụ cười tràn ngập sự châm chọc và thù hận, hắn buông cổ áo Cao Tiệm Phi ra, lui về phía sau, sau đó chỉ vào Cao Tiệm Phi , nói: “Có can đảm, giỏi, chờ vài ngày nữa thì mày sẽ biết chữ chết viết thế nào”
Rất nhanh, Lưu Cường chạy về chiếc xe Audi A4l của hắn rồi lái xe đi.
“Phù......” Cao Tiệm Phi buông Tần Nhạc Thi ra: “Nhạc Thi, cô không sao chứ?”
“Ừm” Tần Nhạc Thi lên tiếng, sau đó sửa sang lại quần áo một chút, tay cô có chút run rẩy, biểu hiện ra trong lòng rất không bình tĩnh, tuy nhiên cũng không nói gì cả
Chuyện trôi qua, Cao Tiệm Phi mới chợt nghĩ tới bản thân vừa rồi quả thật có chút lỗ mãng, hắn rất muốn giải thích nhưng trong giờ phút này mà giải thích thì sẽ khiến cho đôi bên càng không được tự nhiên hơn.
Thôi thì làm lơ luôn cho qua!
“Nhạc Thi, tôi đưa cô về nhé?” Cao Tiệm Phi sợ Tần Nhạc Thi trên đường về nhà gặp phải Lưu Cường.
Tần Nhạc Thi hơi gật đầu, cũng không nói gì, sau đó cúi đầu đi tới trạm xe búyt.
Cao Tiệm Phi theo sát cô.
Nhà của Tần Nhạc Thi nằm trong khu vực nội thành phồn hoa, đó là khu nhà mà công ty gas Hoa Thiên làm cho công nhân viên ở.
Cao Tiệm Phi đưa Tần Nhạc Thi đến trứơc cổng, nghĩ thầm đến đây chắc hẳn là hết chuyện rồi, sau đó hắn nói với Tần Nhạc Thi: “Nhạc Thi, bây giờ an toàn rồi, cô yên tâm vào nhà nghỉ ngơi đi, không cần phải lo lắng, Lưu Cường sẽ không tìm cô quấy rầy nữa đâu, thôi tôi xin phép nhé”
“Ừm.” Tần Nhạc Thi chỉ ừm một tiếng và vẫn cúi đầu đi vào trong, tiếp đó cô quay đầu lại nói lớn: “Cao Tiệm Phi, cám ơn anh!”
Cao Tiệm Phi xoay người rời đi, tiếp đó hắn đón xe búyt trở về nhà.