Cao Tiệm Phi vẫn ngồi một chỗ không trêu chọc ai, vừa hút thuốc vừa chờ Đường Báo.
Thế nhưng hắn không biết, phiền phức đã tới.
Người phụ nữ tên A Phương, thủ hạ của Tài ca đang đi về phía Cao Tiệm Phi, khi tới gần trên mặt mụ hiện ra vẻ nhiệt tình cùng nụ cười tươi rói, nói: "Anh chàng đẹp trai, có muốn tìm nhà trọ không?"
Cao Tiệm Phi ngẩng đầu nhìn A Phương, thấy đây là một người phụ nữ trung niên không có gì đặc biệt nên Cao Tiệm Phi rất lễ phép cười cười đáp lời: "Cảm ơn, không cần đâu, tôi đang đợi chú tôi đến đón"
Cao Tiệm Phi nghĩ hắn nói thế xong sẽ khiến cho người phụ nữ này bỏ đi.
Tuy nhiên.
"Anh đẹp trai ơi, nhà trọ của chúng tôi hoàn cảnh rất tốt, trước núi sau biển, phòng rộng, trang bị rất tốt, cả ti vi tinh thể lỏng 42 đều có, nếu như anh có gì yêu cầu thêm thì chỉ cần một cú điện thoại là xong" Nhiệt tình của A Phương không giảm, hơn nữa còn tăng vọt, tiếp đến mụ vươn tay chụp lấy cánh tay của Cao Tiệm Phi.
Cao Tiệm Phi theo bản năng phản ứng: "Tôi không cần thuê nhà trọ!"
A Phương không để ý vẫn tiếp tục huyên thuyên: "Nhà trọ rất tiện nghi đấy, anh đẹp trai, anh theo tôi đi mà, đến xem trước hoàn cảnh rồi bàn bạc tiếp nhé!" Vừa nói vừa ra sức kéo Cao Tiệm Phi.
Cao Tiệm Phi tuy rằng chưa gặp qua chuyện như vầy lần nào nhưng cũng không có nghĩa là trí thông minh của Cao Tiệm Phi có chuyện.
Đặc biệt tại một nơi xa xứ như vầy thì trong tiềm thức của người nào cũng sẽ đặc biệt cẩn thận và phòng bị.
Cao Tiệm Phi bỗng dưng ý thức được chuyện không đơn giản.
"Đừng kéo nữa, buông tôi ra!" Cao Tiệm Phi sắc mặt trở nên lạnh lùng: "Mau buông!"
"Ái dà, theo tôi đi chút thôi mà" A Phương đâu thèm để ý lời Cao Tiệm Phi nói, chỉ lo ra sức kéo Cao Tiệm Phi.
Sức của A Phương thật ra lại tương đối mạnh, mụ có thể kéo làm Cao Tiệm Phi động nửa thước.
Cao Tiệm Phi nổi nóng, hắn thật sự nổi nóng.
"Buông ra" Cao Tiệm Phi giật cánh tay.
Một màn kịch xuất sắc hiện ra.
Cao Tiệm Phi chỉ dùng sức kéo tay ra, thế nhưng A Phương lại như người bay bay ra xa khoảng một thước hơn, sau đó ngã trên mặt đất.
Kỹ năng bay và té của A Phương rất chuyên nghiệp.
Sau đó, mụ bắt đầu nằm trên mặt đất rên rỉ: "Ôi.

.

.

đầu của tôi bị đụng phải.

.

.

đau quá.

.

.

ôi, ngực cũng đau nữa.

.

.

ôi.

.

."
Hành khách ở xung quanh đều vội vàng chọn đường vòng mà đi, không có ai dám đứng lại xem náo nhiệt.
Cao Tiệm Phi còn chưa kịp phản ứng gì thì có 9 gã thanh niên đầu nhuộm đủ màu hùng hổ vọt tới bao quanh Cao Tiệm Phi.
"Ôi.

.

." A Phương lai rên rỉ: "Đầu đau quá, hình như muốn nứt ra rồi.

.

."
"Chuyện gì, chuyện gì? Đánh người hả?” Trong đám, một gã thanh niên trợn mắt nhìn Cao Tiệm Phi lớn tiếng: "Lá gan của mày lớn thật, tại đây mà dám ra tay đánh chị của tao?"
Một gã khác thì chạy đến bên A Phương hỏi: "Chị hai, chuyện gì xảy ra?"
"Ôi.

.

.

tên đó đánh ta.

.

.

đánh ta!" A Phương mặt dày mày dạn nằm trên mặt đất, chỉ vào Cao Tiệm Phi: "Hắn đánh ta!"
Ngay lập tức có hai gã thanh niên bước tới hai bên Cao Tiệm Phi và dùng tay nắm lấy hai bên vai của hắn.
"Làm gì vậy?" Cao Tiệm Phi muốn chạy nhưng mấy gã khác trong đám đã chặn hết trước sau.
Hiện tại Cao Tiệm Phi đã hiểu rõ ràng, hắn đang gặp phải một đám lưu manh lừa đảo.
Tuy nhiên, phía đối phương người đông thế mạnh, Cao Tiệm Phi không có khả năng dùng sức đối kháng nên chỉ đành im lặng.
Lại nói tiếp, nếu trước đây gặp phải loại tình huống này thì theo tính tình của Cao Tiệm Phi sẽ rất lo sợ, thế nhưng hiện tại Cao Tiệm Phi lại có vẻ rất bình tĩnh.
Cũng không biết có phải do có được trò chơi Siêu Cấp Sưu Quỷ Nghi làm cho sự can đảm và lòng tự tin của Cao Tiệm Phi tăng lên hay không nữa? Có lẽ là việc nhìn thấy và tiếp xúc với quỷ đã luyện sự can đảm cho hắn.
"Mày rất ngon, đã đánh người mà còn hỏi bọn tao muốn gì?" Một gã thanh niên trực tiếp nhìn Cao Tiệm Phi bĩu môi: "Theo tao, qua đây nói chuyện"
Lập tức, hai gã đang ở hai bên Cao Tiệm Phi liền đẩy hắn đến chỗ Tài ca.
Một gã trong đám vác luôn va li của Cao Tiệm Phi.
Đám người trực tiếp đi tới trước mặt Tài ca.
Tài ca đang ngồi chéo ngoảy ở bậc thềm hút thuốc, sau lưng có mấy gã thanh niên đang đứng.
"Tài ca, tên này đã đánh chị hai" Một trong hai tên áp giải Cao Tiệm Phi vội vàng báo cáo.
Tài ca vẫn chậm rãi hút thuốc, nheo mắt quan sát Cao Tiệm Phi.
Trong lòng Tài ca có hơi ngạc nhiên.
Người như Cao Tiệm Phi lần đầu tiên đi xa nhà gặp phải loại chuyện này hẳn là rất hoảng sợ và miệng phải liên tục nói xin lỗi mới đúng, sao hắn lại bình tĩnh như không vậy?
Với một thân đồ si đa, còn mang theo cái va li cũ mèm, những thứ này cho thấy Cao Tiệm Phi không phải con nhà quyền quý gì, vì thế Tài ca cho rằng bản thân hắn đang quá lo lắng nên mới nghĩ lung tung.
"Nè, lần đầu tiên mày đến Quảng Đông à? Mày có có biết trạm xe lửa này là địa bàn của tao hay không?" Tài ca cũng có phương pháp đối phó với người có gan lớn đó chính là hù dọa: "Mày đánh người của tao, mày ngon lắm, thủ hạ của tao nhiều vậy, mày đánh người của tao thì tao còn mặt mũi gì? Mẹ kiếp!"
Vừa dứt lời, Tài ca hùng hổ đứng lên, quăng điếu thuốc trong tay đi rồi cố ý xốc áo lên lộ ra một con dao găm đang giắt ngay hông.
Lúc này, nói Cao Tiệm Phi lòng không hoảng hốt, đó là không có khả năng.
Cao Tiệm Phi đang suy nghĩ đối sách.
Lúc này, Cao Tiệm Phi muốn thoát thân chỉ có hai biện pháp, thứ nhất là tiến vào Quỷ Oa, tuy nhiên nếu như vậy thì thực sự quá kinh người.
Thứ hai là phi đao.
Nhưng vấn đề là nếu phi đao phóng ra sẽ giết người, Cao Tiệm Phi cũng không muốn trở thành sát nhân khi vừa mới đặt chân đến Quảng Đông này, huống hồ, phi đao chỉ có một nhưng trước mặt lại có cả chục người.
"Các ngươi rốt cuộc muốn sao?" Cao Tiệm Phi liền lên tiếng.

Tài ca cười nói: "Nè, em trai, chúng tao đây không phải đang uy hiếp hay lừa đảo gì mày, là vì mày ra tay đánh người trước, đúng không? Dù sao thì cũng phải chở đi bệnh viện chụp X quang, kiểm tra toàn thân…., bất quá tao nhìn mày chắc cũng chẳng có bao nhiêu tiền đưa A Phương đi bệnh viện đâu, như vầy đi, chúng tao chịu thiệt một chút, lấy của mày 5 nghìn thôi, sau đó mọi chuyện coi như xong."
Cao Tiệm Phi còn chưa trả lời thì điện thọai di động trong túi reo lên.
Hai gã thanh niên đang đứng hai bên Cao Tiệm Phi nhìn về phía Tài ca.
Tài ca liền nói: "Để nó tiếp điện thoại, chúng ta không sợ, chúng ta cũng đâu phải lừa đảo gì nó, hôm nay lấy tiền xong sẽ đưa A Phương đi bệnh viện vậy!"
Nghe thế hai gã đàn em liền buông tay khỏi người Cao Tiệm Phi.
Cao Tiệm Phi lấy điện thoại ra nhìn, thì ra là Đường Báo gọi tới.
Bắt máy.
"Tiểu Cao, cháu đang ở đâu vậy, chú Đường đã tới trạm xe rồi”
"Chú Đường, cháu hiện tại đang ở phía bắc trong sân của trạm xe lửa, tại đây có một bảng quảng cáo, còn có các bậc thềm.

.

.

Chú Đường, cháu.

.

." Cao Tiệm Phi còn chưa nói xong thì gã thanh niên ở hai bên đột nhiên chụp lấy điện thoại của Cao Tiệm Phi và tắt máy.
"Đủ rồi, mau đem tiền ra đây!" Tài ca diễu võ dương oai thét to với Cao Tiệm Phi.
Ngay lúc này thì một gã thanh niên đang đứng phía sau Tài ca trừng mắt nhìn thẳng về phía trước, hắn đưa tay dụi dụi đôi mắt, sau đó vội vã kéo lấy tay áo của Tài giật giật, nói nhỏ: "Tài ca, em.

.

.

em hình như thấy.

.

.

Báo ca của Chính Bang.

.

."
"Mẹ mày, đang nằm mơ hả?" Tài ca trực tiếp cốc vào đầu tên thanh niên một cái: "Báo ca là người nào? Đó là thủ lĩnh hiện nay của Chính Bang, dưới tay thủ hạ như mây, muốn tiền có tiền, muốn súng có súng, chỉ một câu nói thôi thì có thể làm cho chúng ta biến mất tại Quảng Đông này.

Báo ca thân phận gì mà nửa đêm chạy tới đây hả?”
"Tài ca, đúng là Báo ca, không sai đâu, lần trước em có đến câu lạc bộ dành cho công nhân của Chính Bang, đã từng gặp qua Báo ca, không sai đâu" A Phương cũng chạy tới, vội vã nói.
"Để xem.

.

." Tài ca ngạc nhiên, đôi mắt nhìn về phương hướng thủ hạ đã chỉ.
Đường Báo đang dẫn theo mười mấy tên thủ hạ đi ở trước mắt.
"A!" Tài ca vội phóng ngưới xuống bậc thềm, sau chạy tới cung kính: "Báo ca, chào anh"
Hắn chạy đến trước mặt Đường Báo, khom lưng đến 90 độ.
"À, thằng này là ai?" Đường Báo vừa móc mũi vừa tháo kính mát xuống nhìn Tài ca, sau đó quay đầu lại hỏi một gã thủ hạ: "Là ngưới của Chính Bang à?”
"Báo ca, tên này em cũng nhớ mang máng, hình như gọi là Trần Vượng Tài gì đó thì phải, chuyên ở trạm xe lửa này làm mấy cái việc vơ vét tài sản, không phải người của Chính Bang ta." Tên thủ hạ vừa suy nghĩ vừa nói: "Chỉ là một đám chẳng ra gì thôi"
"Ồ… " Đường Báo gật đầu: "Bọn bay ở chỗ này làm lưu manh rõ ràng là làm mất trật tự trị an xã hội của Quảng Châu, mau cút đi."
"Dạ, dạ, Báo ca, bọn em đang làm vụ cuối cùng, làm xong rồi sẽ đi ngay, mong Báo ca cho phép, em ngưỡng mộ uy danh Báo ca đã lâu, vẫn muốn mời Báo ca uống một ly.

.

." Tài ca nói cũng không lưu loát, sau đó hắn hướng về đám đàn em vẫy vẫy tay: "Mẹ kiếp, chúng mày chết hết rồi hả, mau đến chào Báo ca đi!"
Mười mấy gã thanh niên thủ hạ của Tài ca lập tức chạy tới xếp hàng, giống như Tài ca đều khom lưng 90 độ: "Xin…xin chào….

Báo ca"
Cả bọn nói cũng không ăn ý.
Trong mắt của đám thanh niên lưu manh này, Báo ca là nhân vật thế nào?
Là một nhân vật truyền kỳ nha!
Đây mới là ông chủ chân chính của thế giới ngầm.
Lúc này, Đường Báo nhìn vào nơi có các bậc thềm, ở phía trên có một cái bảng quảng cáo đang treo, sau đó thì nhìn về phía Cao Tiệm Phi đang đứng một chút.
Đôi mắt của Đường Báo liền sáng lên, trong mắt còn lóe ra thần sắc kích động, bất quá rất nhanh hắn liền bình tĩnh trở lại, sau đó nhẹ nhàng đưa tay nắm tóc của Tài đang đứng trước mặt.
Đường Báo móc ra một cục cức mũi lớn trét vào mặt Tài ca.
Tài ca bị đùa cợt nhưng cũng không dám nổi nóng.
"Được rồi, hồi nãy mày nói còn muốn làm vụ cuối cùng, là vụ gì?" Đường Báo cười rất quỷ dị.
"Báo ca, cũng không có gì cả, chính là một tên nhà quê ra tay đánh người của em nên hiện tại em bắt hắn bồi thường chút tiền thuốc men, rất nhanh sẽ xong thôi." Tài ca đưa tay chỉ vào Cao Tiệm Phi nói.
"Thì ra là vậy!" Đường Báo gật đầu: "Mày có biết hôm nay tao đến đây để làm gì không? Tao tới đón cháu của tao, nó vừa mới từ nội địa đến đây”
"Sao, cháu à?" Tài ca sửng sốt một chút, sau đó trong lòng hắn bỗng nhiên có một loại dự cảm không hay.
Lúc này, Đường Báo rất kích động chạy về hướng Cao Tiệm Phi, vừa chạy vừa la lớn: "Tiểu Cao, cháu yêu của chú, cháu quả là đẹp trai giống như cha cháu hồi trẻ vậy, móa, đặc biệt là ánh mắt, thật giống quá!"
"Hu hu…" Lúc này, A Phương bỗng nhiên bật khóc.
Mục đúng là khóc thât, vừa rồi biểu diễn vẫn chưa kịp thi triển màn khóc, hiện tại lại khóc như mưa.
Còn Tài ca thì đầu óc chóang váng, hắn dùng sức lắc đầu, tiếp đó vô lực ngồi bệt xuống đất, nước mắt cũng nhịn không được chảy ra.
ao Tiệm Phi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play