Thời Khiển quan sát sắc mặt Lâm Trần Nghiêu, thật cẩn thận mở miệng: “Anh, anh tức giận sao?”
Lâm Trần Nghiêu mặt không chút thay đổi nhìn về phía Thời Khiển, giọng nói
như trần thuật: “Chưa tới nổi giận, nhưng khẳng định cũng không vui
mấy.”
Thời Khiển hậu tri hậu giác hối hận, cô bé không nên nói dối lừa Lâm Trần Nghiêu xuống đây.
Nghĩ rõ ràng là lỗi của mình, Thời Khiển cúi đầu liếm liếm môi, chủ động nhận sai: “Thật xin lỗi, em không nên nói dối.”
Lâm Trần Nghiêu thở dài một hơi, cũng không tính so đo với cô bé, vì thế
nhận mệnh nói: “Chúng ta là bạn bè, anh miễn cưỡng tha thứ cho em một
lần, lần sau không được lấy cớ này nữa.”
Thời Khiển nghe vậy lập tức vui vẻ lên, rất nhanh liền đồng ý.
Cô bé ngẩng đầu nhìn Lâm Trần Nghiêu, tiện thể đổi đề tài: “Em gấp xong
sao cho anh rồi, anh chờ em một chút, em lên lấy cho anh?”
Lâm Trần Nghiêu nhìn đồng hồ, sau đó gật gật đầu.
Thời Khiển vui vẻ chạy lên lầu, nhanh chân nhanh tay mở cửa ra, theo quán tính nhìn thăm dò.
Bà ngoại không ở nhà, có thể là ra ngoài mua đồ ăn còn chưa trở lại.
Thời Khiển hơi thả lỏng chút, nhưng trong lòng khó tránh khỏi vẫn có chút khẩn trương.
Cô bé nhanh chóng về phòng, đem túi sao trong ngăn kéo ra.
Vừa mới quay người ra cửa phòng, bỗng nhiên nghe thấy bên cửa truyền đến tiếng mở cửa.
Thời Khiển nhất thời cảm thấy tim muốn nhảy ra ngoài, cô bé quyết đoán quay vòng trở lại.
Cô bé ngồi ở trước bàn sách, đem túi sao bỏ vào trong ngăn kéo, lại bật
đèn học lên, mở bài tập bên cạnh ra, làm bộ đang xem sách.
Bà ngoại Thời Khiển mua đồ ăn trở về, khi vào phòng bếp sẽ đi ngang qua phòng Thời Khiển.
Cửa phòng không khóa, bà đưa mắt nhìn, thấy Thời Khiển đang thẳng người
ngồi ở trên bàn sách, bà cười lạnh “Làm bộ làm tịch” một tiếng sau đó
liền đi qua.
Thời Khiển mấp máy môi, theo quán tính làm bộ như không nghe thấy.
Nghe thấy bà ngoại ở trong phòng bếp bắt đầu làm đồ, giống như lấy đồ từ
trong túi nhựa ra, liền tận lực đem ngăn kéo mở ra, tính lấy túi sao ra.
Tay vừa cầm tới túi sao lớn, liền nghe bà ngoại cất giọng gọi tên mình.
Tay nhỏ Thời Khiển run lên, túi sao kia liền ngã lại vào trong ngăn kéo, cô bé đẩy ngăn kéo lại.
Túi bóng sao bị kéo ra mở vào nhiều lần, chất dính đã sớm không còn tốt nữa.
Nặng như vậy lại bị bong ra, lại bị theo quán tính của ngăn kéo, chỗ dính bị bong ra một góc, liền có hai ngôi sao bị lăn vào góc sâu trong ngăn
kéo.
Thời Khiển đi đến phòng bếp, hỏi: “Bà ngoại, có việc gì sao?”
Bà ngoại Thời Khiển nhìn cô bé một cái, chỉ trích: “ Không có việc gì đừng ở trong phòng bật đèn, tiền điện không phải tiền sao? Bà già ta nuôi
con cũng không dễ dàng, con cũng lớn rồi, chẳng lẽ không thể hiểu chuyện chút à?”
Thời Khiển bỏ hai tay ra phía trước, đầu cúi thật thấp, một bộ làm việc sai, ngập ngừng: “Thật xin lỗi, bà ngoại con biết rồi.”
Bà ngoại thấy bộ dạng giả vờ nhu thuận của cô bé, chẳng muốn nói tiếp, vì
thế tay xoa xoa trên tạp dề, lấy một đồng tiền trong túi ra đưa cho Thời Khiển, căn dặn: “Đi mua túi muối về đây.”
Thời Khiển nhận tiền,
có khoảnh khắc kinh hỉ, còn đang suy nghĩ làm thế nào lén chuồn đi, lần
này tốt rồi, có thể lấy cớ quang minh chính đại ra ngoài.
Cô bé
trở về phòng mình một chuyến. Cẩn thận lấy túi sao trong ngăn kéo ra,
sau đó giấu vào trong váy mình. Cô bé hơi khom người, lấy nghe che túi
sao, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.
Bà ngoại Thời Khiển chỉ nhìn bộ dáng hơi khom người chạy rất nhanh một cái, than thở: “Lại làm trò quỷ gì rồi…”
*
Thời Khiển đứng trước hiên cửa, đem túi sao trong váy ra, cẩn thận nhìn, vuốt chỗ bị bong lịa, sau đó mới chạy ra ngoài.
Cô bé chạy chậm đến trước mặt Lâm Trần Nghiêu, hai tay dâng túi sao lên.
Lâm Trần Nghiêu nhận lấy, hỏi: “Sao đi lâu vậy?”
“Vừa muốn ra cửa, bà ngoại bảo em đi mua muối, chậm trễ một chút.” Thời Khiển giải thích ngắn gọn.
Lâm Trần Nghiêu gật gật đầu, bày tỏ đã hiểu.
Cậu nhìn đồng hồ, phát hiện không còn sớm, nói tạm biệt với Thời Khiển: “Anh phải về rồi, về phụ bà nội, hôm nay sinh nhật bà.”
Thời Khiển có chút không nỡ, nhưng vẫn hiểu chuyện gật gật đầu: “Có thể thay em chúc bà nội Nguyễn sinh nhật vui vẻ không?”
Lâm Trần Nghiêu cười nói: “Đương nhiên có thể.”
“Vậy ngày mai gặp.”
Thời Khiển thử thăm dò, nếu anh không từ chối mình, vậy ngày mai có thể xuống bãi xe tìm anh chơi rồi.
Lý do thì… Vẫn còn một ngày, từ từ sẽ nghĩ ra.
“Được, ngày mai gặp.”
Lâm Trần Nghiêu hơi hơi khom lưng, nhẹ nhàng quơ quơ túi sao kia, trong
giọng đầy chân thành: “Cảm ơn em gấp nhiều sao cho anh như vậy, trước kì nghỉ hè, anh sẽ đem phần thưởng cho em.”
*
Ngày hôm sau Thời Khiển không nhìn thấy Lâm Trần Nghiêu, nửa tháng sau cũng không nhìn thấy anh.
Trước khi vào học một tuần, Thời Khiển thật sự không nhịn được nữa.
Cô bé tính đến nhà của bà nội Nguyễn, muốn lấy cớ xem thùng đồ kia.
Ngoài ý muốn, người mở cửa, là Lâm Trần Nghiêu.
Thời Khiển ngây ngẩn cả người, lý do chuẩn bị sẵn sàng liền biến mất, cô bé
kìm nén một hồi lâu, cuối cùng đã mở miệng: “Lâm Trần Nghiêu, sao anh
lại đen như vậy?”
Lâm Trần Nghiêu “hí” một tiếng, không nặng
không nhẹ gõ cho cô một cái, trong giọng nói lại để lộ bản thân không hề tức giận: “Không biết lớn nhỏ.”
Cậu nghiêng người đi, để Thời Khiển vào cửa.
Trong phòng đang bật điều hoa, khí mát hết sức hấp dẫn.
Thời Khiển vào cửa, thời tiết nóng bức trên người chỉ trong chốc lát liền bị đuổi đi.
Trong nhà bà nội Nguyễn sạch sẽ sáng sủa, toàn bộ đều thu dọn gọn gàng ngăn nắp, sáng ngời lại ấm áp.
Tầm mắt Thời Khiển không nhịn được ngắm nhìn bốn phía, trong nhà hình như chỉ có Lâm Trần Nghiêu ở nhà.
Lâm Trần Nghiêu để cô bé ngồi trên ghế sofa, chỉ chỉ đĩa trái cây trên bàn trà, bên trong có rất nhiều nho.
Thời Khiển cứng rắn ngồi xuống, bộ dáng co quắp, không dám lộn xộn.
Lâm Trần Nghiêu bưng một cốc nước lạnh tới đưa cho Thời Khiển, hết sức xin
lỗi giải thích: “Lần trước không dám hôm sau dẫn em đi chơi, không nghĩ
tới ông già… ông nội của anh, ông anh đi báo cáo với ba anh. Vừa chúc
sinh nhật cho bà nội xong, ba liền đưa anh đi rồi.”
Thời Khiển cắn nho, lặng lẽ quan sát: Anh ngoại trừ làn da đen đi rất nhiều ra, trên bàn tay cũng thêm mấy vết thương mờ.
“Anh vừa về đến nhà, vừa vặn thì em tới.” Lâm Trần Nghiêu bổ sung, “Nếu không thì, anh định lâu lâu nữa mới đi tìm em.”
“Tìm em làm gì?” Thời Khiển có chút không hiểu, theo bản năng hỏi ra.
“Anh nói sẽ cho em phần thưởng, khen thưởng gấp sao đó.”
Lâm Trần Nghiêu vừa nói xong, vào một phòng bên cạnh, rất nhanh lại đi ra, trên tay cầm một hộp giấy.
Cậu đặt trước mặt Thời Khiển, nói: “Có chút đắng, nhưng ăn rất nong, pudding socola, cho em nếm một chút.”
Thời Khiển nhìn bên trên hộp giấy có in trời xanh mây trắng, có chút sững sờ, theo bản năng từ chối: “Không cần…”
“A… Anh quên.” Lâm Trần Nghiêu lại lấy hộp lại, mở nó ra.
Cậu rút một miếng socola ra, đưa tới trước mặt Thời Khiển.
Ngón tay thon dài hơi hơi mở ra, một miếng socola nằm ở trong lòng bàn tay.
Thấy Thời Khiển không hiểu ý mình lắm, Lâm Trần Nghiêu giải thích: “Một hộp
lớn em không biết giải thích với người nhà thế nào, vậy một miếng đi, em nói là bà nội Nguyễn cho em.”
Thời Khiển hơi mím môi, trái tim nho nhỏ cảm thấy lo lắng, hốc mắt cũng bắt đầu chua chua.
Anh thậm chí đã nghĩ xong lý do cho mình.
Cô bé hít hít mũi, giữ nước mắt lại, cầm lấy miếng socola trong tay kia, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Kì lạ chính là, vừa mới mở miệng, giọng nói phát ra lại như kinh động nước mắt, Thời Khiển đành phải cúi đầu, nhưng giọt nước mắt cứ ào ào rơi
xuống.
Lâm Trần Nghiêu có chút giật mình, không hiểu vì sao bỗng
nhiên lại khóc, tay chân luống cuống giải thích: “Còn lại cũng đều đưa
cho em, để bà nội anh từ từ cho em.”
Thời Khiển xấu hổ nói mình
là vì cảm động mới khóc, đành phải thuận miệng nói bừa một lý do: “Không phải… Là vì lâu lắm rồi em không ăn socola, kích động khóc…”
Nói xong, mới ý thức được lý do mình tìm ra có bao nhiêu vớ vẩn.
Khoảnh khắc hai người đối diện nhau, đồng thời cười lên tiếng.
“Nửa tháng này, phải dựa vào socola này mà sống. Trước khi trở về lấy một hộp, cho em xem ân nhân cứu mạng của anh đấy.”
Thời Khiển không hiểu hỏi: “Không phải anh bị ba anh đưa đi sao? Vì sao nói như bị bắt cóc vậy?”
Lâm Trần Nghiêu thở dài, trong giọng nói tràn đầy nghiêm túc: “Bị ba anh đưa đi, cũng không khác gì bị diêm la vương đưa đi.”
Thời Khiển chớp mắt mấy cái, trong ánh mắt tràn ngập thương hại.
Không qua bao lâu, ông cụ Lâm cũng bà nội Nguyễn trở về.
Dưới ánh mắt hiền lành ân cần của hai ông bà, Thời Khiển đã sớm quên mất ý
đồ tới đây, cô bé xoắn xuýt không biết nên làm gì, đành phải tìm viện cớ chạy mất dép.
Trước khi đi, ông cụ Lâm còn cho cô bé kẹo. Lâm
Trần Nghiêu đưa cô bé tới cửa, trên mặt là ý cười chêu chọc, cậu hạ
giọng: “Bị nụ cười cứng ngắc của ông cụ dọa cho hả? Bình thường ông nói
rất nhiều, có thể dọa người. Đại khái là em quá đáng yêu, ông sợ dọa em, mới cố ý nở cười như vậy.”
“Kì thật ông không biết mình cười lên càng dọa người hơn đâu.”
Thời Khiển dở khóc dở cười, đành phải nhỏ giọng cãi lại: “Anh đừng nói lung tung, ông nội Lâm rất hòa ái.”
Lâm Trần Nghiêu nhẹ nhàng hừ một tiếng, mở cửa cho cô bé, dặn dò: “Bà nội
bảo anh trước khi đi mang em đi ăn hamburger, chừng nào em có thời
gian?”
Thời Khiển sửng sốt một lúc, hôm nay mới nhìn thấy anh, không nghĩ tới nhanh như vậy anh lại phải đi rồi.
Nhưng mà cũng đúng, nghỉ hè sắp kết thúc rồi.
Kì nghỉ hè này qua thật nhanh, không biết tới lúc nào mới có thể gặp lại.
Có lẽ là nghỉ đông?
Thời Khiển bị mạch suy nghĩ bất giác kéo ra xa.
Lâm Trần Nghiêu dùng ngón trỏ chọc chọc ót Thời Khiển, giống như gõ cửa, nghi ngờ nói: “Ha, nghĩ cái gì vậy?”
“Vậy… Vậy ngày mai đi?” Thời Khiển cuống quít hoàn hồn đáp.
“Vậy em cũng không được lỡ hẹn đấy, ngày mai anh phải về rồi.”
“Sớm như vậy sao?” Thời Khiển có chút ngoài ý muốn, trong mắt đầy bối rối và mất mác.
“Ừm, bởi vì phải quân huấn.” Lâm Trần Nghiêu hai tay để trong túi, hơi hơi nhún vai.
Cậu nhìn ra cô bé không vui, hơi hơi cúi người, nhìn Thời Khiển ánh mắt hứa hẹn: “Mặc dù sắp hết nghỉ hè rồi, nhưng nghỉ đông cũng có thể đưa em đi chơi tiếp.”
Ánh mắt Thời Khiển quả nhiên lóe sáng, cười giơ ngón út ra, giòn giã nói: “Vậy, ngoéo tay đi?”
Lâm Trần Nghiêu bật cười lên tiếng, vẫn đáp lời: “Được, ngoéo tay.”
Tay nhỏ trắng noãn cùng tay to bị phơi nắng rám đi, ngón út ngoắc lấy nhau, sau đó trịnh trọng hứa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT