Thời Khiển mất hồn mất vía đi ở trên đường.

Bóng đêm vắng vẻ, ánh trăng loáng thoáng.

Cô mù mờ ngỡ ngàng, cũng không biết bản thân đi được bao lâu, bỗng nhiên cảm thấy di động trong túi rung rung.

Vừa lấy ra, đã có hai cuộc điện thoại chưa nghe.

Là tiệm trưởng tiệm tiện lợi.

Tiệm trưởng lớn hơn cô một tuổi, nhưng đã ở trong xã hội lăn lội nhiều năm, anh ta nhìn Thời Khiển một mình không dễ dàng gì, bình thường cũng hay chiếu cố cô.

Thời Khiển bấm nghe, giọng của tiệm trưởng truyền đến: “Thời Khiển, cô đã muộn một tiếng rồi. Không xảy ra chuyện gì chứ?”

Thời Khiển trừng mắt nhìn, cô vẫn có chút chưa tỉnh táo lại.

Chỉ qua vài giây, cô bỗng nhiên nhớ tới hôm nay mình có ca trực.

“Tiệm trưởng…” Giọng Thời Khiển khàn khàn, cô hắng giọng nói tiếp, “Ngại quá, hôm nay tôi có chút việc, nhưng không tới kịp. Thật sự xin lỗi, tôi quên nói với anh…”

“A… A… không sao không sao, tôi làm thêm chút cũng được,” Tiệm trưởng nghe ra giọng cô có chút không thích hợp, hỏi: “Cô không sao chứ?”

“Tôi không sao…” Thời Khiển có chút gian nan nói.

Giống như có khách tới, tiệm trưởng quan tâm cô hai câu liền cúp điện thoại.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Thời Khiển buông bàn tay cầm điện thoại xuống.

Cô bỗng nhiên thấy khó thở, nước mắt rơi lã chã.

Cô gắt gao mím môi, sốt ruột dậm thẳng chân, trong giọng đầy ấm ức: “Sao lại không tìm được đường…”

Thời Khiển chậm rãi ngồi xuống ven đường, cô ôm lấy đầu gối mình, lui thành một ổ nho nhỏ, thì thào: “Sao mình lại không tìm thấy đường…”

Bên tai, tiếng của Triệu Châu không ngừng vang vọng.

“Cái chân thọt này của ta đều là vì con! Chẳng lẽ con không nên bồi thường ta sao!”

“Thời Linh chưa cưới mà có bầu sinh con ra, cô ta tìm ta khắp nơi muốn ta phụ trách. Năm 2001, cô ta gặp phải ta ở Vân Thành, bám lấy ta rất lâu.”

“Không tới mấy ngày, cô ta đã ôm con từ Hướng Vân tới, tìm được ta.”

*

Triệu Châu nói sai rồi, không phải 2001, mà là 2002.

Đầu năm ấy, Thời Linh cùng chị họ ra ngoài làm việc, trên đường về quê gặp được Triệu Châu.

Hướng Vân chỉ là một thành phố nhỏ, lúc đó không có xe lửa tới thẳng Đại Thành, Thời Linh không thể không cùng chị họ tới Vân Thành đổi xe về nhà.

Cũng là lần đổi xe đó, bà thấy được Triệu Châu gần hai năm không gặp.

Triệu Châu vẫn là bộ dáng lòe loẹt kia, trên người mặc quần bò rách áo khoác da, tóc vuốt lên bóng loáng.

Thời Linh cắn cắn môi, đem hành lý giao cho chị họ, chen lách qua đám người, lách đến trước mặt Triệu Châu.

“Anh Triệu Châu.” Thời Linh vẫn gọi anh ta như vậy, nhưng trong giọng nói đã không còn tình cảm gì nữa.

Triệu Châu nhìn cô ta sửng sốt, xoay người muốn chạy.

Nhưng Thời Linh túm chặt anh ta.

Triệu Châu sĩ diện, sợ Thời Linh làm loạn, vì thế dỗ cô ta: “Linh Nhi, em xem, chúng ta lại gặp nhau rồi, này thật sự là quá trùng hợp…”

Thời Linh cười nhưng trong lòng không cười, cô ta làm công ở bên ngoài một năm, đã không còn là cô gái nhỏ nghe câu nào tin câu đó nữa rồi.

Thấy Triệu Châu vừa thấy đã muốn chạy, kì vọng của Thời Linh với anh ta đã chết một nửa.

“Không phải anh nói, anh ra ngoài kiếm tiền, chờ em sinh con xong, liền trở về đón mẹ con em mà?”

Triệu Châu xấu hổ cười cười: “Không phải… Không phải là còn chưa kiếm được tiền sao…”

“Nhưng con em đã sinh rồi.” Thời Linh mặt không chút thay đổi nói.

Triệu Châu rút một điếu thuốc trong túi ra, anh ta phun một làn khói, chậm rãi nói: “Linh Nhi, em xem, anh cũng không phải người không chịu trách nhiệm. Nếu đứa nhỏ đã sinh rồi, vậy tiền tã tiền sữa bột anh sẽ lo!”

Thời Linh châm chọc cười cười, cô ta đưa tay ra, nói: “Được, tiền đâu?”

Triệu Châu xua xua khói thuốc, đôi mắt xoay chuyển rất nhanh.

Rất nhanh, anh ta có chủ ý: “Thế này đi, em ở đây chờ anh, anh về nhà lấy cho em.”



Thời Linh cười lên tiếng, nói: “Anh tưởng tôi vẫn dễ lừa như vậy?”

“Sao lại nói như vậy chứ!” Bị vạch trần, Triệu Châu một chút cũng không hoảng hốt, anh ta liếm liếm môi, chính nghĩa nói: “Vậy, anh đưa em đi cùng, được chứ?”

Lúc ấy, Triệu Châu ở cùng nhà với anh trai anh ta trong một căn nhà kiểu cũ.

Hàng xóm láng giềng đều là người quen nhiều năm, anh ta không muốn dẫn Thời Linh tới đó.

Bị anh trai mắng thì không sao, đến lúc đó lỡ Thời Linh làm ồn lên, hàng xóm biết được, sau này anh ta làm người thế nào.

Triệu Châu vừa đưa Thời Linh đi, vừa điên cuồng suy nghĩ làm thế nào để bỏ cô ta lại.

Một đường đều không có cơ hội tốt, mắt thấy đã sắp tới rồi, Triệu Châu liền nóng nảy.

Cũng bất chấp thể diện rồi.

Anh ta lấy cớ chị dâu cũng vừa sinh con, muốn quặt sang quầy bán đồ vặt mua hai vò rượu về, xoay người chui vào trong quán.

Quầy bán đồ kiểu cũ, đều là nhà mình sửa lại, cũng không có cửa trước cửa sau, ra vào chỉ có một cửa.

Thời Linh đứng ở cửa, cũng không sợ anh ta chạy mất.

Triệu Châu giả bộ tìm đồ, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Thời Linh.

Cô ta đứng ở cửa, bản thân không có đường chạy.

Vì thế anh ta giả bộ không tìm thấy, đầu cũng không ngẩng lên gọi Thời Linh: “Linh Nhi, em tới đây tìm với anh, mua xong, về nhà còn có thể ăn cơm trưa…”

“Em không biết đâu, cháu gái anh, ai ôi, mập mập đáng yêu… Chắc tuổi cũng không sai biệt với con gái chúng ta đâu, sau này hai mẹ con em tới đây, cũng có bạn…”

“Ai ôi, nghĩ tới hai đứa nhỏ chạy khắp nơi trong nhà, ai ôi, thật sự rất đáng yêu…”

Thời Linh bị cảnh tượng anh ta miêu tả mà lung lay tinh thần, cô ta vốn quyết tâm đứng ở cửa chờ.

Ma xui quỷ khiến, cô ta đi vào trong quán, cúi đầu nhìn đống chai thủy tinh.

Vò rượu đặt ở ngay ngoài cửa vào, Thời Linh liếc thấy, cô ta quay đầu nói: Không phải là ở đây sao?

Kết quả vừa quay đầu, liền thấy bóng lưng vội chạy đi của Triệu Châu.

Thời Linh cuối cùng không nhịn được cười lớn.

Tiếng cười của cô ta, trực tiếp làm cho chủ quán sửng sốt.

Triệu Châu lúc đó bỗng nhiên xoay người chạy ông chủ cũng không phản ứng kịp, tiếp đó lại nghe tiếng cười như điên của Thời Linh, ông ta càng thêm sợ hãi, rụt rè nói.

“Cô gái, cô… Cô không sao chứ?” Ông chủ đánh bạo hỏi.

Thời Linh ngừng cười, xoa xoa nước mắt vì cười mà chảy ra.

“Không sao,” Cô ta khoát tay, mở miệng hỏi, “Người vừa mới chạy đi kia, ông chủ, ông có quen không?”

“Quen, đó không phải con thứ hai nhà họ Triệu sao.”

Này đúng là quanh co gặp may rồi, Thời Linh nhớ lại.

Thời Linh hỏi rõ địa chỉ nhà Triệu Châu, lại không vội vã rời đi.

Cô ta giống như người không có việc gì trở về nhà ga, chị họ quả nhiên vẫn ở đây chờ cô.

Thời Linh giải thích nói là thấy một bạn học cũ, nói chuyện mấy câu nên quên mất.

Chị họ không nói cái gì, hai người mua vé về Hướng Vân gần nhất.

Về đến nhà, Thời Linh đem toàn bộ tiền tiết kiệm một năm nay đưa cho Chung Mai Anh.

Chung Mai Anh sờ sấp tiền dày, bĩu môi, không làm phiền cô ta.

Thời Linh áo khoác cũng không thay, vào phòng ôm Thời Khiển còn đang khóc đi ra ngoài.

Chung Mai Anh giương giọng hỏi phía sau: “Trời đã tối rồi, còn đi đâu!”

Thời Linh đầu cũng không quay lại đáp: “Mẹ kệ con.”

Thời Linh ôm Thời Khiển, mua một vé tới Vân Thành.

Lúc đó, từ Hướng Vân tới Vân Thành, ngồi xe lửa mất bảy tám tiếng.

Thời Linh ngồi trên xe luôn ôm đứa nhỏ không nhúc nhích.

Thời Khiển khóc, cô ta cũng không quản, vẫn là một dì ngồi ở bên cạnh không nhìn được, ôm đứa nhỏ dỗ giúp cô ta.



Sáng ngày hôm sau, đến Vân Thành.

Thời Linh ôm Thời Khiển từ nhà ga ra.

Thời Khiển lúc đó mới một tuổi, cô bé một đêm chưa ăn cái gì, đói đến khóc lên.

Thời Linh ghét cô bé khóc đến phiền, đến cửa hàng bên cạnh mua cho cô bé một suất cháo hoa.

Cô ta lại không nhẫn nại thổi nguội, may là vào đông, lên múc lên cũng sẽ nguội đi.

Thời Khiển vẫn còn khóc, Thời Linh không kiên nhẫn liếc nhìn cô bé một cái.

Cô ta tung đồ bọc Thời Khiển ra: “Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc!”

Thời Linh quá dữ, Thời Khiển sửng sốt, tuy nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn bị cô ta dọa sợ.

Thời Khiển nức nở, quên khóc.

Vài phút sau, cháo đã nguội rồi.

Thời Linh đem cháo lạnh đến trước mặt Thời Khiển, lớn tiếng nói: “Ăn!”

Đứa nhỏ mới một tuổi làm sao tự mình ăn cơm, cô bé chỉ mới biết ngồi, lại không thể đứng vững, đi cũng khó.

Thời gian còn sớm, trong quán không bán mấy, bà chủ đã sớm chú ý tới bàn này.

Nhìn thấy vậy, bà cười khúc khích, nói: “Cô gái, đứa nhỏ còn bé như vậy sao tự ăn được, cô đút nó ăn đi.”

Bị người ngoài nhìn, Thời Linh không tình nguyện cầm thìa đút cháo cho Thời Khiển.

Cháo đã nguội, nhưng Thời Khiển quá đói, vừa ăn đã ăn hết một bát.

Thấy cô bé ăn xong, Thời Linh cũng không quan tâm đã ăn no chưa, ôm đứa nhỏ thanh toàn tiền rồi đi.

Thời Linh đến miệng còn không lau cho, trong gió lạnh, vệt cháo còn dính trên miệng Thời Khiển đã bị đông lại.

Có thể là do trên mặt bị đông cứng, Thời Khiển không có cách nào mở miệng khóc.

Cả đường đều là nức nở.

Thời Linh cau mày nói: “Đúng là bỏ đi, khóc đến không khóc to được rồi.”

Cũng vừa may, Triệu Châu đánh bài một đêm vừa lúc đang về nhà.

Hai lớn một nhỏ, không chịu buông tha.

Triệu Châu thấy rõ Thời Linh đang ôm Thời Khiển, toàn bộ bối rối của anh ta tiêu tan một ít.

“Em em em… này này này…” Triệu Châu lắp bắp đến một câu nói cũng không nên lời.

Thời Linh cũng nhìn thấy anh ta, cô ta nhẹ nhàng cười, nói: “Làm sao vậy? Anh Triệu Châu, em ôm cả con tới rồi, một nhà chúng ta có thể đoàn viên rồi.”

Triệu Châu hoảng hốt kéo cánh tay Thời Linh, nửa kéo nửa túm lôi cô ta tới cạnh một khu hẻo lánh cạnh cầu đá.

Cầu đá này vốn không cao mấy, nhưng mùa đông nước đóng băng, cầu chỉ cách mặt đất có một ít.

Triệu Châu tức giận bỏ Thời Linh ra, thấp giọng quát hỏi: “Thời Linh! Rốt cuộc em muốn làm gì!”

Thời Linh vẫn cười, hỏi anh ta: “Không phải hôm qua anh nói à? Một nhà ba người chúng ta ở cạnh nhau. Sống cùng nhà anh trai anh, hai con bé chạy khắp nơi trong nhà, này không phải là như anh nói hôm qua sao?”

“Linh Nhi, xem như anh cầu xin em được không?” Triệu Châu phiền toái túm tóc, bỗng nhiên sửa lại bộ dáng, “Em buông tha cho anh đi. Anh bảo đảm mỗi năm đều gửi tiền tã bột cho em…”

“Tôi buông tha cho anh?” Thời Linh như nghe thấy truyện cười, “Tôi buông tha cho anh? Triệu Châu, cuộc đời tôi đã bị hủy rồi!”

Triệu Châu gấp tới đảo quanh tại chỗ, anh ta bỗng nhiên chạy lên cầu, đứng ở cạnh cầu hô: “Thời Linh, em còn ép tôi, tôi liền nhảy xuống!”

Thời Linh vẫn cười.

Cao như vậy, nếu nhảy xuống, ít nhất cũng bị gãy chân.

Thời Linh hơi cong môi một cái, nói: “Anh nhảy đi, nếu anh nhảy xuống thật, tôi sẽ không tìm anh nữa.”

“Chính em nói!”

Triệu Châu nhìn đáy sông, anh ta hít sâu một hơi, nhắm mắt vươn người nhảy xuống.

Thời Linh trơ mắt nhìn anh ta thật sự nhảy xuống.

Nước mắt cô ta rơi xuống.

Cuối cùng trong một giây kia, cô ta đã mất hết hi vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play