Thời Khiển thở dài, chỉ đành lấy áo khoác đắp lên ngủ qua một đêm.
Cô đi đến cổng vòm lấy áo lông của mình, lại nhìn áo khoác ngắn của mình treo cạnh áo khoác dài của Lâm Trần Nghiêu.
Cô do dự chớp mắt một cái, vẫn quyết định lấy áo của mình khoác lên ngủ.
Thời Khiển vào phòng ngủ quan sát tình huống của Lâm Trần Nghiêu một lát, thấy anh không có gì khác thường.
Cô mới trở lại phòng khách, tắt đèn đi, gửi tin nhắn báo cho bạn cùng phòng đêm nay mình tạm thời không về, ở lại nhà bạn.
Gửi tin xong, Thời Khiển cố gắng co thành một cục, làm tổ ở trên ghế sofa ngủ.
Tầm mắt chìm vào trong bóng đêm, đầu óc lại sinh động hẳn lên.
Thời Khiển nghĩ tới lúc vừa rồi mình mới ôm Lâm Trần Nghiêu uống thuốc, cô đem mặt chôn trong áo lông.
Lâm Trần Nghiêu, nghe thật hay.
Không biết là khăn giải giường hay đồ của anh, có thơm không.
Thời Khiển xoay người lại, mặt hướng vào lưng tựa của sofa, muốn nghĩ sang cái khác.
Cô nghĩ, chờ cô tốt nghiệp, có thu nhập ổn định, sẽ bắt đầu theo đuổi Lâm Trần Nghiêu.
Bình thường cô cực kì đơn giản, cái gì bị thiếu đều dùng tiền học bổng hoặc tiền làm thêm để mua.
Cũng rất nhanh thôi, nói không chừng cũng không cần đợi tốt nghiệp, nói không chừng có thể đến năm tư tìm một công việc rồi?
Là ba năm.
Rất nhanh.
Trong bóng tối cô yên lặng suy tính tương lai, cơn buồn ngủ dần dần trầm xuống.
Lúc sắp đi vào giấc ngủ, thân thể lại có cảm giác mẫn cảm với hoàn cảnh và nhiệt độ xung quanh.
Cô bắt đầu hối hận vì sao hôm nay mình lại mặc áo lông ngắn như vậy, chân che thế nào cũng không hết, lạnh quá.
Nhưng ngày mai còn phải tới quán cà phê làm thêm, Thời Khiển khẩn trương từ từ nhắm hai mắt, mạnh mẽ để mình đi vào giấc ngủ.
*
Lâm Trần Nghiêu cảm giác giấc ngủ này rất sâu, tầm ba giờ sáng, anh giật mình tỉnh lại.
Tay chống đỡ một hồi, trong giây lát liền ngồi dậy.
Tiếp đó là một đợt choáng váng, anh đè lên huyệt thái dương của mình.
Trong phòng chỉ để một ngọn đèn.
Anh nhìn về phía ánh sáng, ý thức bắt đầu tỉnh táo lại.
Thời Khiển đâu?
Anh ngủ quên chưa đưa cô về nhà, tự cô bắt xe về sao?
Có thứ gì đó trên trán anh rơi xuống.
Anh đưa tay đỡ được, nhìn một hồi, mới biết là miếng hạ sốt.
Anh mò mẫm tìm di động, muốn xem Thời Khiển có nhắn tin gì cho anh không.
Trong weixin chỉ có mấy tin nhắn công việc, đợi đến khi kéo tới khung chat của Thời Khiển thì không có tin mới.
Lâm Trần Nghiêu nhíu nhíu mày.
Cổ họng có chút khô, anh xốc chăn xuống giường, tính đi rót ly nước.
Vừa mới đạp cửa phòng ra, bước chân của anh liền dừng lại rồi.
Trong bóng tối, trên sofa nhú ra một gò núi nhỏ.
Lâm Trần Nghiêu nín thở mò mẫm công tắc.
Một giây đèn sáng lên, dự đoán trong lòng anh biến thành hiện thực.
Cô giống như con mèo nhỏ cong thành một cục, trên người đắp áo lông của mình.
Lâm Trần Nghiêu cúi đầu không tiếng động nở nụ cười, anh tiến lên hai bước ôm lấy cô.
Thời Khiển thật nhẹ, ôm dưới tình huống ngủ thiếp đi cũng không tốn sức mấy.
Lâm Trần Nghiêu đặt cô lên bên giường không có gối đầu.
Đem chăn kéo tới trên người cô, sau đó lấy ra một vỏ gối sạch sẽ ở trong tủ.
Thay vỏ gối mới xong, anh nhẹ nhàng nâng cổ gáy Thời Khiển lên, đem gối đầu để dưới đầu cô.
Giống như thoải mái hơn không ít.
Thời Khiển thoáng rầm rì một tiếng, sau đó lại nghiêng người cuộn mình ngủ.
Lâm Trần Nghiêu sửa lại chăn cho cô, ngồi ở mép giường nhìn Thời Khiển.
Ánh mắt dịu dàng, anh nhẹ giọng mở miệng: “Chăm sóc bệnh nhân vất vả rồi.”
Lại nghĩ tới gì đó, ý cười anh dần dần nồng đậm, nói thầm: “May mà trưởng thành rồi, không có thuê công nhân nhi đồng.”
Tiếp đó, anh liền tắt đèn, rời khỏi phòng.
Còn có phần công việc làm chưa xong, anh cũng ngủ ngon rồi, thức một chút làm việc.
*
Thời Khiển có đồng hồ sinh học, đúng bảy giờ thức dậy.
Mở mắt ra nhìn thấy hoàn cảnh có chút xa lạ, Thời Khiển mơ màng.
Rất nhanh phản ứng kịp là mình đang ngủ trên giường.
Cô vội vàng xuống giường, chạy ra khỏi phòng.
Lâm Trần Nghiêu nghe thấy tiếng mở cửa, vừa quay đầu lại liền thấy Thời Khiển đầu tóc lộn xộn, dép cũng không xỏ, đang duy trì động tác mở cửa.
Anh nhớ ra mình quên cầm dép vào cho cô, vì thế đứng lên, tới cạnh sofa cầm dép lê tới, đặt ở trước mặt cô, nói câu đầu tiên: “Xỏ dép trước đã.”
Thời Khiển vừa xỏ dép, vừa hỏi anh: “Anh còn sốt không?”
Lâm Trần Nghiêu: “Một giờ trước anh uống thuốc rồi, đã không nóng nữa.”
Thời Khiển mới yên tâm gật gật đầu, nói: “Vậy là tốt rồi.”
“Đi rửa mặt đi,” Lâm Trần Nghiêu chỉ chỉ nhà vệ sinh cho cô.
Thời Khiển gật gật đầu, đi tới nhà vệ sinh.
Trên bồn rửa mặt, bàn chải đánh răng đặt ngang trên miệng cốc, kem đánh răng đã bóp sẵn.
Giọng Lâm Trần Nghiêu từ phòng khách truyền đến: “Kem đánh răng bóp sẵn rồi đó, cốc đánh là mới đấy. Anh chưa dùng tới, lúc súc miệng không cần tới cốc. Vừa mới vừa nóng.”
Thời Khiển giương giọng lên tiếng.
Sau đó, sáng sớm đã bắt đầu cười ngây ngô.
Cô rửa mặt xong vừa ra ngoài, Lâm Trần Nghiêu liền kêu cô tới phòng bếp, tiếp đó đưa cho cô một ly sữa nóng.
Thời Khiển từ từ uống sữa, xem Lâm Trần Nghiêu rửa đồ.
Lâm Trần Nghiêu nói: “Anh thấy quán cà phê là chín giờ mở cửa?”
Thời Khiển uống một ngụm sữa, trả lời: “Ừm, chỉ là chúng ta tám rưỡi là phải chuẩn bị đi rồi.”
Lâm Trần Nghiêu dơ tay lên nhìn đồng hồ, bảy giờ hai mươi phút.
Anh lau xong, nhận lấy ly không của Thời Khiển, tiện tay để trong chậu rửa.
Thời Khiển thấy thế, cô tiến lên hai bước muốn tự rửa.
Lâm Trần Nghiêu ngăn cô lại, đẩy cô ra ngoài.
“Em kệ đi, về anh rửa. Hiện tại đưa em đi ăn sáng.”
Ăn sáng xong, Lâm Trần Nghiêu lái xe đưa Thời Khiển tới quán cà phê.
Trên đường, Lâm Trần Nghiêu hỏi: “Tối hôm nay phải đi dạy thêm, ngày mai vẫn đi sao?”
Thời Khiển lắc đầu, nói: “Hôm nay là buổi cuối của kì này rồi.”
Lâm Trần Nghiêu quay vòng hướng, lại hỏi: “Vậy ngày mai đi dạo cùng anh?”
“Ngày mai không phải anh phải tăng ca sao?” Thời Khiển nghi hoặc.
“A đúng, hình như vậy…” Lâm Trần Nghiêu đổi thời gian, “Vậy ngày kia?”
“Ngày kia…” Thời Khiển nhìn anh một cái, nói, “Em phải tăng ca…”
“…” Lâm Trần Nghiêu bất đắc dĩ nhìn cô.
Thời Khiển lập tức giải thích: “Là hôm qua anh nói tết Nguyên Đán phải tăng ca, em liền xin tăng ca Nguyên Đán, tiền công gấp ba đó…”
Lâm Trần Nghiêu bị nghẹn một hồi.
Rất nhanh, anh đổi ý khác: “Vậy ngày mai anh tới đón em tan làm, sau đó chúng ta đi dạo?”
Thời Khiển bỗng dưng nhớ tới cảnh tượng đi dạo phố lần trước với anh.
Cô cảnh giác nói: “Anh có thứ gì muốn mua sao?”
Lâm Trần Nghiêu khẽ gật đầu, nói: “Đồ trong nhà, đi dạo ở trung tâm, mua chút đồ.”
Thời Khiển nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Trần Nghiêu nghiêng đầu nhìn cô một cái, liếc một cái liền nhìn ra tâm tư của cô, anh cười mở miệng: “Cô bé à.”
Thời Khiển nhìn anh.
“Có phải em…” Cánh tay Lâm Trần Nghiêu đặt trên khung cửa xe, tay trái hơi hơi nắm thành quyền, đặt trên môi, anh nói, “Nghĩ anh mua quà cho em hả?”
Thời Khiển trừng hai mắt, vừa mới tự mình đa tình đã bị vạch trần.
Cô lớn tiếng che dấu xấu hổ: “Em nào có!”
“Ngại quá, anh vừa bệnh xong, biểu đạt có chút vấn đề.” Nhưng trên mặt anh lại là ý cười, nào có thấy ngại, “Là anh muốn mua chút quà nhỏ thể hiện lòng biết ơn của anh.”
Thời Khiển quay đầu đi không để ý tới anh nữa.
*
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Trần Nghiêu đã xuất hiện ở dưới ký túc xá của Thời Khiển.
Ngày đầu tiên của năm mới, thời tiết rất đẹp.
Thời Khiển đeo túi vừa ra khỏi ký túc xá, liền thấy Lâm Trần Nghiêu đứng ở chỗ không xa.
Cô nghi ngờ đi tới, rõ ràng hai người hẹn là tối hôm nay đi dạo mà.
Lâm Trần Nghiêu vừa nhìn thấy cô, liền cười vẫy tay với cô, nói: “Năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.” Thời Khiển đáp lại xong, hỏi ra nghi hoặc của mình, “Sao anh lại tới đây?”
Lâm Trần Nghiêu đưa cho Thời Khiển một túi quà, nói: “Vội tới đưa em quà năm mới, thuận tiện cùng em ăn một bữa năm mới.”
Thời Khiển nhận lấy túi quà, cẩn thận nói: “Nhưng em không chuẩn bị quà cho anh…”
Lâm Trần Nghiêu nhíu mày, ra vẻ miễn cưỡng nói: “Vậy em mời anh một bữa cơm năm mới đi.”
Thời Khiển nhíu mày suy nghĩ, tính toán trước cứ mời ăn một bữa, sau đó sẽ tặng quà anh sau.
Cô gật gật đầu, hỏi: “Anh muốn ăn cái gì?”
“Anh nghe nói Chi Nam có một loại mì đặc sản, ăn rất ngon.”
Thời Khiển gật gật đầu, nói: “Gần trường bọn em có một quán, bạn học bản địa nói cực kì ngon.”
“Vậy tới đó đi.”
Tiệm mì cách không xa, là một tiệm mì nhỏ.
Bình thường buôn bán cũng tốt, khả năng hôm nay vừa qua đêm giao thừa, tất cả mọi người đón giao thừa xong nên buổi sáng không dậy nổi, hôm nay người trong quán cũng không có mấy.
Thời Khiển chọn đồ ăn xong, tìm một chỗ ngồi xuống.
Cô không nhịn được tò mò nhìn túi quà, dọc theo đường đi đều đang suy đoán đó là cái gì.
Thời Khiển làm bộ biết nghe lời, tay cô mở túi quà ra.
Là một mũ len lông mềm như nhung.
Thời Khiển không nhịn được hỏi: “Tặng mũ làm cái gì ạ?”
Lâm Trần Nghiêu hít một hơi sữa đậu nành, nói: “Như vậy lần sau đưa em về ký túc xá, chúng ta có thể từ từ trở về.”
*
Tới chiều tối, Lâm Trần Nghiêu theo giờ hẹn tới quán cà phê đón cô tan làm.
Lại ngoài ý muốn gặp Nam Lộ.
Nam Lộ ngồi ở trong quán cà phê không ngừng khóc nức nở, Thời Khiển đang nắm vai cô ấy, vừa lau nước mắt cho cô ấy, vừa dỗ cô ấy.
Thấy Lâm Trần Nghiêu xuất hiện xong, Nam Lộ rất nhanh liền ngừng khóc.
Thói quen của cô, là không cho phép cô khóc xấu như vậy ở trước mặt soái ca.
Lâm Trần Nghiêu bỏ kế hoạch mua sắm xuống, dẫn theo hai cô gái tới một quán nướng ăn cơm chiều.
Anh yên tĩnh ngồi ở một bên, hai cô gái líu ríu ngồi ở bên kia.
Ban đầu Nam Lộ còn có thể tò mò hỏi mấy câu với Lâm Trần Nghiêu, về sau ăn cảm xúc từ từ dâng lên, hoàn toàn coi anh như không tồn tại, tiếp tục khóc lóc kể lể với Thời Khiển.
“Cậu nói xem anh ta đã đính hôn rồi còn lêu lổng cái gì chứ!”
“Giả vờ làm năm nhất, nói với mình là cũng là tân sinh, mình đã nói trông người này sao lại hoàn toàn khác chúng ta đến vậy hu hu…”
“Nếu không phải hôm qua bạn gái anh ta tới tìm, mình vừa lúc đi vệ sinh một chuyến, mình sẽ bị coi là người thứ ba mà ăn đánh rồi hu hu hu…”
“Hu hu hu… Đàn ông sao lại hư hỏng như vậy!”
Thời Khiển có chút xấu hổ vỗ vỗ phía sau lưng Thời Khiển, Nam Lộ giống như cũng nghĩ tới người ngồi đối diện hai người còn lớn hơn người đàn ông cô nói tận hai tuổi.”
Nam Lộ gạt tóc dính nước mắt trên mặt đi, cô quay đầu nói với Lâm Trần Nghiêu: “Anh họ, em không phải nói tới anh.”
Lâm Trần Nghiêu gật đầu, uống một ngụm sprite, nói: “Anh biết. Không sao, em cứ tiếp tục đi, coi như anh không tồn tại.”
Nam Lộ gật gật đầu, bổ sung thêm: “Em là mắng mấy gã đàn ông muốn lừa gạt tình cảm của mấy cô gái hu hu…”
Cô lại quay đầu tiếp tục dựa vào trong lòng Thời Khiển khóc: “Bảo bối, về sau cậu tìm bạn trai, đừng có tìm cái loại hơn từ ba tuổi trở lên hu hu hu…”
“Đều nói ba năm cách một sông, mấy gã đó đều đã thành tinh rồi, kinh nghiệm của chúng ta quá ít bọn họ chỉ là chơi bời thôi hu hu hu hu…”
Thời Khiển đồng ý qua loa, cô tận lực không để tầm mắt mình chuyển tới trên người Lâm Trần Nghiêu.
Nam Lộ vẫn còn tiếp tục: “Cậu nói xem… Mình rõ ràng là hoa dạng niên hoa (Chỉ thời điểm thanh xuân đẹp nhất)! Tiểu soái ca gì đó sau này chả lẽ mình không gặp được chắc! Hu hu… Chỉ dựa vào anh ta hơn mình mấy tuổi, đã muốn lừa gạt tình cảm của mình, hu hu hu hu… Mình cũng coi như trong họa được phúc đúng không, sớm nhìn ra, sớm giải thoát…”
Lâm Trần Nghiêu dừng động tác cầm đũa lại.
Anh cụp mắt xuống, cầm cốc nước lên uống một ngụm, mượn động tác này che dấu cảm xúc của mình.
Mình rõ ràng là hoa dạng niên hoa.
Tiểu soái ca gì đó sau này chả lẽ minhd không gặp được chắc.
Chỉ dựa vào anh ta lớn hơn mình mấy tuổi, đã muốn lừa gạt tình cảm mình.
Anh cúi đầu phủi phủi bụi không hề có trên quần.
Năm nay Thời Khiển cũng chỉ mười tám tuổi.
Cuộc sống vừa mới bắt đầu, anh muốn mượn ưu thế trước đây đã giúp cô để theo đuổi cô sao?
Anh nghĩ tới, ngày đó có một nam sinh tỏ tính với Thời Khiển ở dưới ký túc xá của cô.
Ngày đó anh nói thế nào nhỉ?
A… đúng rồi.
“Cậu này đây có phải tính lừa mang đi không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT