Đêm bình an đó, như là một giấc mộng đẹp.
Thời Khiển cảm thấy, qua ngày đó, toàn bộ giống như đều thay đổi, lại như không thay đổi cái gì.
Không thay đổi chính là Lâm Trần Nghiêu, thay đổi chính là tâm tình của mình.
Cô đã không còn bình tĩnh.
Thời Khiển giống như con mèo nhỏ cực kì hiếu kỳ, không nhịn được mà vươn bàn tay đầy móng vuốt ra sờ sờ bóng bay.
Tuy nhiên, con mèo nhỏ này biết rất rõ, nếu quả bóng bị vỡ, sẽ làm ai đó tỉnh dậy.
Bởi vì tết Nguyên Đán 2019 vào thứ ba, cho nên thứ bảy cùng của năm 2018 trở thành ngày nghỉ.
Thời Khiển đã không có lớp học, nhưng đứa nhỏ cô dạy thêm vẫn phải đi học, ngày đó Lâm Trần Nghiêu vẫn đi làm.
Tuy ngày đó không cần đưa cô đi dạy thêm, Lâm Trần Nghiêu vẫn ôm máy tính xuất hiện trong quán cà phê cô làm thêm.
Sau khi Thời Khiển làm xong việc, Lâm Trần Nghiêu đang nghiêm mặt tham gia họp video.
Bởi vì cuối năm, trong quán cũng không có nhiều người lắm.
Lâm Trần Nghiêu đeo tai nghe dB không lớn mấy vẫn thấy rõ ràng, anh nói tiếng Anh, giọng nói nhỏ hơn nói tiếng Trung một chút.
Lại vẫn theo chút nghiêm túc, trong lúc này có thể dọa cô sững người.
Một tuần này nơi cô làm việc luôn có anh xuất hiện, đồng nghiệp thay ca cho cô thấy cô thay đồ ra xong hỏi: “Xế chiều luôn nhìn thấy hai người ngồi với nhau, là bạn trai sao?”
Thời Khiển nhìn thoáng qua Lâm Trần Nghiêu ngồi cách đó không xa, thấy anh đang đeo tai nghe, hoàn toàn chuyên chú vào cuộc họp.
Cô cắn cắn môi, khẽ gật gật đầu.
Cô bạn cực kì khoa trương che miệng, trong mắt đầy hâm mộ: “Bạn trai cậu cũng quá đẹp trai rồi… Thật hâm mộ…”
Thời Khiển nói khách sáo hai câu, đi tới phía bàn Lâm Trần Nghiêu.
Sau khi anh thấy cô, cười một cái, dùng khẩu hình nói: “Chờ anh một chút, 10 phút.”
Thời Khiển gật gật đầu ngồi xuống, Lâm Trần Nghiêu đem đồ ngọt đẩy tới.
Thời Khiển kinh ngạc.
Anh gọi lúc nào vậy?
Rõ ràng trước khi cô đi thay đồ còn chưa có cái này.
Chỉ có 10 phút, anh lại còn cố ý gọi một phần đồ ăn?
Thời Khiển cảm giác tim mình lại đập thình thịch, hi vọng nhỏ nhoi đang điên cuồng muốn ra ngoài.
Lại thêm vừa rồi cô mới ở trước mặt Lâm Trần Nghiêu, lén thừa nhận anh là bạn trai mình…
Mặt Thời Khiển không nhịn nổi bắt đầu đỏ lên.
Nhiệt độ nóng bỏng kia, lan tới tận vành tai.
Cô cúi đầu, không ngừng ăn miếng bánh ngọt.
Lâm Trần Nghiêu giương mắt lên, chú ý tới vành tai hồng hồng của cô.
Anh gõ gõ mặt bàn phía trước cô.
Thời Khiển không hiểu gì ngẩng đầu, nhìn anh.
Thấy gương mặt cô cũng đỏ ửng lên như vậy, anh lo lắng cau mày lại.
Lâm Trần Nghiêu đưa tay kiểm tra nhiệt độ trán cô.
Không nóng.
Anh mới yên lòng, lại thấp giọng dùng tiếng Anh nói mấy câu.
Thời Khiển cảm thấy chỗ bị tay anh chạm qua cảm giác cực kì lạ, cô cố gắng để mình không cảm nhận cảm giác này, mà đi nghe xem vừa rồi anh mới nói cái gì.
Không hiểu mấy, anh nói mấy từ xa lạ.
Chắc là thuật ngữ của pháp luật.
Cuộc họp cũng không duy trì đến 10 phút, gần 6 phút đã kết thúc.
Lâm Trần Nghiêu vừa nhanh chóng chỉnh sửa văn bản cuộc họp vừa định xong, vừa nói với Thời Khiển: “Nếu em cảm thấy không khí bên trong quá bí, có thể ra bên ngoài chờ anh, nhiệt độ trong này hơi cao.”
Thời Khiển nuốt miếng bánh ngọt xuống, theo bản năng trả lời: “Không có.”
Đáp xong lại nghĩ tới mặt mình vừa nãy nóng lên như thế.
Chắc là Lâm Trần Nghiêu cho rằng cô ngột ngạt.
Thời Khiển lắp bắp nói: “Không, không sao… Dù sao anh, cũng rất tốt, rất tốt…”
Lâm Trần Nghiêu gật gật đầu, không chú ý tới khác thường của cô.
Công việc có chút khó giải quyết, mày anh cau chặt.
Thời Khiển thấy thế không quấy rầy anh, im lặng tiếp tục ăn bánh ngọt.
Ăn bánh ngọt xong, cô cầm điện thoại ra xem vòng bạn bè của mình.
Dòng thời gian của cô chỉ có một bài, là vào hôm sinh nhật.
[Có rất nhiều người chúc mình sinh nhật vui vẻ, cực kì vui vẻ.
]
Đi kèm là tấm ảnh chụp biển bóng bay hồng kia.
Lâm Trần Nghiêu thích bài của cô.
Nam Lộ cũng thích, còn nhắn lại: [Bánh ngọt rất ngon! Cảm ơn đêm khuya còn đưa bánh ngọt tiểu thọ tinh! Hôn hôn hôn] Thậm chí Tạ Cảnh Diệu cũng thích, cũng chỉ nhắn lại một câu chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Sau ngày đó Tạ Cảnh Diệu bị từ chối, cùng không thẹn quá hóa giận.
Chỉ là sẽ không thường xuyên xuất hiện trước mặt Thời Khiển, thậm chí lúc hai người ngẫu nhiên gặp mặt, vẫn vui vẻ chào hỏi.
Anh nửa thật nửa đùa hỏi Thời Khiển: “Chờ tới ngày nào đó em muốn yêu đương, anh có quyền ưu tiên không?”
Thời Khiển nghiêm túc trả lời anh: “Thật xin lỗi, học trưởng. Em có người trong lòng thật sự rất thích rất thích. Nếu ngày nào đó muốn yêu đương, nhất định là người này nguyện ý yêu đương với em.”
Tạ Cảnh Diệu nghe vậy cười đến hơi mất mác, chỉ nhỏ giọng nói một câu: “Người kia, phúc khí thật sự rất tốt.”
Sau đó liền xoay người rời đi.
Thời Khiển thoát khỏi giao diện, chợt nảy ra một ý nghĩ, một ý nghĩ có rất nhiều ý mới.
Sau khi học đại học weixin cô thêm rất nhiều người, vòng bạn bè cũng náo nhiệt lên.
Có người oán giận cuối kì ôn tập quá khó khăn, có người đang hào hứng ra kế hoạch thi xong sẽ đi du lịch ở đâu, còn có người đang thảo luận giao thừa năm nay sẽ trải qua như thế nào.
Ngày hôm qua Nam Lộ cũng nói với cô, giao thừa năm này cô ấy muốn đi xem phim với bạn trai tương lai.
“Lần trước anh ấy không tỏ tình, làm mình mong chờ một hồi,” Nam Lộ không vui chu miệng, “Nếu lần này giao thừa còn không nói, vậy chính là anh ta đang nuôi cá, mình liền chặn anh ta!”
Thời Khiển ngây người, bắt đầu nghĩ giao thừa năm nay cô đang làm gì.
Ngày mai cũng là buổi dạy thêm cuối cùng rồi, phụ huynh nói với mình, tết Nguyên Đán tính cho đứa nhỏ nghỉ hai ngày, cô không cần tới, cuối tuần dạy hai buổi cuối, kì dạy thêm này liền kết thúc.
Phụ huynh đứa nhỏ là người phụ nữ rất tao nhã, thậm chí còn trả cho Thời Khiển tiền lương ba ngày tới, còn nhiệt tình mời Thời Khiển kì sau tới dạy tiếp.
Cuối tháng này, hình như đều là tin tốt.
Thời Khiển đang suy tư, Lâm Trần Nghiêu đã thu dọn xong, anh quơ quơ tay trước mắt cô, hỏi: “Nghĩ cái gì vậy?”
“A?” Thời Khiển hoàn hồn ngẩng mắt lên, “A… a… Em đang nghĩ mấy ngày nghỉ tết.”
Lâm Trần Nghiêu hất hất cằm, ý bảo đi ăn cơm đi.
Thời Khiển cầm túi đứng dậy.
Hai người vừa đi ra ngoài, Lâm Trần Nghiêu hỏi: “Nghỉ tết Nguyên Đán sao?”
Thời Khiển “ừm” một tiếng, sau đó gọi anh: “Anh có nghỉ không?”
Không nghĩ tới ngày đó Lâm Trần Nghiêu không nghỉ, Thời Khiển có chút ngoài ý muốn.
“Gặp một án khó giải quyết,” Lâm Trần Nghiêu mở cửa thay Thời Khiển, “Hiện tại cũng có chút khó giải quyết, anh phải về nhà lấy một phần văn kiện. Đêm nay em có cần đi dạy không, chúng ta về nhà mua ít đồ ăn?”
Về nhà.
Thời Khiển nghe từ này ngẩn người, thế cho nên chưa phản ứng lại.
Lâm Trần Nghiêu nghiêng đầu nhìn cô một cái, hỏi: “Không muốn tới nhà anh?”
“Không phải,” Thời Khiển lắc đầu, sau đó đổi đề tài, “Chúng ta ăn cái gì?”
Chỗ đậu xe ở ven đường, Lâm Trần Nghiêu lên xe, Thời Khiển cũng lên ghế lái phụ.
Lâm Trần Nghiêu mở khóa điện thoại, mở app đặt đồ ăn, đưa cho Thời Khiển, nói: “Em xem rồi chọn, muốn ăn cái gì cũng được.”
Thời Khiển xem một hồi, sau đó chọn cơm thịt gà.
Hai ngày nay trời lạnh, ăn chút đồ nóng chắc sẽ thoải mái.
Cô lặng lẽ đăng nhập tài khoản của mình, đặt xong đồ ăn.
Lại suy nghĩ, đem địa chỉ của anh lưu vào trong tài khoản của mình.
Trên đường bị tắc, Lâm Trần Nghiêu đạp phanh xong quay đầu nhìn tới cô gái bên cạnh.
Điện thoại của mình đã tắt, đang đặt ở trên chân cô, cô cầm điện thoại mình không biết đang mở cái gì.
“Không chọn được?” Lâm Trần Nghiêu hỏi.
“Chọn xong rồi.” Thời Khiển không ngẩng đầu lên trả lời.
“Vậy sao em không…” Lâm Trần Nghiêu dừng một lát, rất nhanh phản ứng kịp, “Tự thanh toán rồi?”
Lần này Thời Khiển ngẩng đầu, cô nghiêng đầu nhìn anh, le lưỡi, rụt cổ cười.
Xe phía trước động, Lâm Trần Nghiêu thả phanh, anh lại đổi đường chạy, chuẩn bị quặt trái.
Sau đó mới nói: “Lần sau cầm di động của anh, liền dùng tiền của anh. Anh em có tiền.”
“Lần sau em dùng điện thoại mình gọi.” Thời Khiển quơ quơ điện thoại của mình, “Em đem địa chỉ của anh lưu lại rồi.”
Lâm Trần Nghiêu nghe vậy lại cười hai tiếng, bất ngờ không phòng ngự ho khan.
Thời Khiển thân thiết hỏi: “Bị cảm sao?”
Lâm Trần Nghiêu khẽ lắc đầu, cười nói: “Em như vậy, là xâm phạm quyền riêng tư.”
“A…,” Lá gan Thời Khiển lớn lên không ít, một bộ không sợ hãi, “Em sẽ không bị bắt chứ.”
Lâm Trần Nghiêu lắc đầu cười.
Cô bé này gần đây có vẻ không sợ trời không sợ đất rồi.
Được lắm.
Lâm Trần Nghiêu lái xe vững vàng tiến vào tầng ngầm, sau đó dẫn Thời Khiển đi thang máy lên tầng 26.
Căn phòng Lâm Trần Nghiêu thuê là một nhà riêng biệt.
Tòa nhà rất cao, mỗi tầng chỉ có bốn phòng.
Hai người đi tới trước cửa phòng 2601.
Trên cửa trang bị khóa điện tử, Lâm Trần Nghiêu đem Thời Khiển túm đến cạnh mình, ở trước mặt cô chậm rãi ấn mật mã.
Tiếng mở mật khẩu thành công, Lâm Trần Nghiêu hỏi cô: “Nhớ chưa?”
Thời Khiển gật gật đầu, đầu 93, chắc là sinh nhật anh.
Lâm Trần Nghiêu đưa cô vào cửa, lấy một đôi dép lê nữ đã cắt nhãn trong tử giày đưa cô.
Hình con cừu lông mềm như nhung, vừa thấy liền biết là cho con gái dùng.
Trông cực kì mới, nhưng không xác định có ai từng đi chưa.
Tay nhận dép của Thời Khiển dừng một chút, cô liếm liếm môi.
Anh có bạn gái sao?
Bạn gái của anh cũng đã tới đây?
Nhưng nếu bạn gái tới, cũng sẽ không nói mật mã cho mình như vậy.
Nhưng nói không chừng là bạn mới, còn chưa quen tới mức muốn ở chung.
Cơ hội tốt như vậy, có nên hỏi thăm một chút không?
Trái tim Thời Khiển điên cuồng nhảy dựng lên.
Cô hơi mím môi, mở miệng: “Cái kia…”
Lâm Trần Nghiêu thay giày xong, đang cách mình bốn bước treo áo khoác.
Anh nghe vậy quay đầu nhìn thoáng qua Thời Khiển.
Anh mặc áo khoác rộng thùng thình, dưới ánh đèn vàng ấm, gương mặt sắc bén của anh có chút nhu hòa, không có biểu cảm gì, đôi mắt hồ ly cũng không yêu mị như thế, bộ dáng như bạn trai ở nhà.
Thời Khiển bị bộ dáng của anh dụ dỗ, cô nghe thấy tiếng nói của mình.
“Có phải dép lê của bạn gái anh không?”