Thời Khiển cảm giác cuộc sống của mình đang từng bước tốt lên.
Buổi sáng tới đại học Vân Thành, gặp một chị gái đáng yêu.
Buổi chiều về nhà liền nhận được tin nhắn của Lâm Trần Nghiêu.
[Lâm Trần Nghiêu: Anh nghe mẹ anh nói lần này em thi đứng thứ bảy toàn phố,
chúc mừng em nha, học muội.] Thời Khiển kinh ngạc lên tiếng.
Không đợi cô đáp lại, liền nhận được hai tin nhắn nữa.
[Lâm Trần Nghiêu: Bởi vì thành tích quá ưu tú, hội sẽ miễn giảm học phí của
em, chỉ cần nộp 200 tiền sách vở mỗi học kì là được rồi.] [Lâm Trần
Nghiêu: Anh sẽ thay em tới trường kia làm thủ tục chuyển trường, không
cần lo lắng.] Thời Khiển không nén được ý cười, cô nghĩ nghĩ, đáp lại:
Cảm ơn, không lời nào có thể diễn tả được. Ghi nợ mời cơm +1.
Rất nhanh, Lâm Trần Nghiêu trả lời lại bằng voice chat.
Thời Khiển bấm nghe, nghe thấy bên kia truyền tới tiếng cười trầm thấp:
“Muốn tính tổng không cô bé, em chỉ nói +1, đến lúc đó không nhớ rõ cụ
thể nợ bao nhiêu thì sao?”
Người này giống như tâm tình rất tốt.
Thời Khiển cũng cười rộ theo, nghiêm túc gõ trả lời: Chính là rất nhiều rất nhiều, khả năng không thể có cái mới đâu.
Bên kia gửi lại biểu cảm “OK”.
Thời Khiển ôm di động quay cuồng trên giường một vòng, sau đó, ngồi dậy ôm cái gối lại, tiện tay mở vòng bạn bè.
Đầu tiên là trạng thái mới của Thời Linh.
[Mang theo bảo bối đi du lịch.]
Đi kèm với ảnh hai mẹ con Thời Linh, trên mặt hai người đều tràn đầy hạnh phúc.
Thời Khiển cùng Thời Linh cũng không có bạn chung.
Chỉ có thể nhìn thấy Thời Linh đáp lại phía dưới, chắn là trả lời tất cả rồi.
Bà nói: Cảm ơn mọi người quan tâm, tiểu bảo thân thể gần đây tốt hơn nhiều rồi, tinh thần cũng tốt.
Nụ cười trên mặt Thời Khiển nhất thời giảm đi bảy phần.
Cô hơi mím môi, do dự nên gọi cho Thời Linh báo chuyện mình chuyển trường, hay là nhắn tin báo thôi.
Do dự mãi, cuối cùng quyết định gửi tin nhắn.
Cô không biết Thời Linh dẫn con trai đi đâu du lịch, nếu có sai lệch giờ, nói không chừng sẽ làm bà mất vui.
[Con thi đậu trung học thuộc Đại học Vân Thành, vào năm ba sẽ vào đó học.]
Thời Khiển cúi mắt nhìn chằm chằm tin nhắn một lúc lâu, hít sâu một hơi, thêm ở đầu câu chữ “Mẹ” vào nữa.
Tiếp đó, bổ sung thêm chút tin tức: Không cần đến trường làm thủ tục chuyển
trường, trường mới có có giáo viên tới làm rồi. Học phí trường mới cũng
được miễn giảm rồi.
Viết xong, Thời Khiển đọc lại một lần, cảm thấy không có chỗ nào khiến bà không vui, sau đó mới lưu lại gửi đi.
10 phút trôi qua, không có đáp lại.
Lại đợi nửa tiếng, vẫn không có động tĩnh như cũ.
Thời Khiển cảm thấy bụng hơi đói, giữa trưa chỉ ăn bánh ngọt, uống một ly trà sữa.
Cô quyết định xuống lầu tìm chút đồ ăn.
Không phải lúc dùng cơm, người trong quán cũng không tính là nhiều.
Thời Khiển chọn mấy món Kanto, lại cầm một cái sandwich, ngồi ở góc từ từ ăn.
Vừa cắn một miếng củ cải, điện thoại chợt rung một cái.
Thời Khiển cầm điện thoại ra, phát hiện là Thời Linh trả lời mình.
[a…]
Thời Khiển trừng mắt nhìn, nuốt miếng củ cải trong miệng vào, sau đó do dự nên trả lời lại thế nào.
Không đợi cô nghĩ xong, Thời Linh lại gửi tới voice chat.
Thời Khiển bấm nghe, nghe thấy tiếng nói lạnh lùng: Nghỉ hè cứ ở lại nhà trọ đi, đừng về biệt thự.
Thời Khiển xoa xoa tay, lại có một giọng nói ba giây truyền tới.
Cô cũng nghĩ muốn nhắn lại “A…” một cái.
Nhưng nghĩ là không được.
Để giảm bớt phiền toái không cần thiết.
Cô nhắn lại: Vâng.
Rất nhanh, điện thoại nhận được tin nhắn nhận tiền.
Thời Khiển nhìn con số, yên lặng như vậy, đại khái là tiền phí sinh hoạt nửa năm của cô rồi.
Cô suy đoán ý tứ của Thời Linh.
Đại khái là, tiền đã cho rồi, nửa năm này bớt liên lạc.
Như vậy cũng tốt.
*
Cuộc sống học tập trung học thuộc đại học Vân Thành quả nhiên giống như Lâm
Trần Nghiêu miêu tả vậy, có thể khiến cho Thời Khiển cảm thấy không ai
biết mình là ai đã biến thành thời gian học tập chăm chỉ.
Thời Khiển cực kì thích cảm giác không có thời gian kết bạn này.
Hiện tại cô có một người bạn ăn cơm cố định, là một bạn gái tên Nam Lộ, rộng rãi lại hào sảng.
Mỗi lúc tới giờ cơm hai người liền hẹn tới căn tin ăn.
Nam Lộ rất thích chia sẻ tin bát quái cô nghe được cho Thời Khiển, mỗi lần
tới căn tin, dọc theo đường đều líu ríu: Lúc đó bầu không khí giữa hai
bạn kia rất vi diệu; giáo viên nào gần đây coi rất nghiêm, bài tập kiểm
tra ngay; bạn học nào tham gia thi đua, nếu giành giải thưởng, nói không chừng sẽ hạ tỷ lệ trúng tuyển xuống…
Mỗi lần Thời Khiển đều
nghiêm túc nghe. Kiểu bạn học nói chuyện thường ngày này, cô đã bỏ lỡ
rất nhiều năm, cho nên rất quý trọng.
Trước đây rất ghét mặc váy
vì khó coi; theo mẹ vào trường tiểu học tốt một chút thì các bạn học lại rất bài xích học sinh chuyển trường; rất không dễ dàng lên được sơ
trung, mọi người đều đứng cùng hàng, nhưng trong lớp lại nói cô là phú
nhị đại, mọi người không trèo cao nổi…
Lúc Thời Khiển đã quen một mình, Nam Lộ đã hấp tấp xông vào thế giới của mình.
Lần đầu tiên Thời Khiển đến lớp, trong lớp đã có mấy người ngồi xung quanh.
Thời Khiển nhìn một vòng chung quanh, sau đó chọn một chỗ không ai xung quanh rồi ngồi xuống.
Cô vừa mới bỏ túi sách xuống, bỏ vở với bút ra, phía trước liền có một bạn học mặc váy dài ngồi xuống.
Cô bạn vừa mới ngồi yên, liền nhanh chóng quay đầu chào hỏi cô: “Bạn ơi, cậu thật xinh, mình là Nam Lộ, chúng ta kết bạn đi?”
Ôm túi sách cười với cô bạn từ xa lạ tới quen thuộc, thậm chí có cảm giác thân thiết không hiểu được.
Thời Khiển cẩn thận vươn tay ra, giọng nói khẩn trương: “Mình là Thời Khiển, xin chào.”
Nam Lộ rất nhanh bắt lấy tay mình, cầm chặt lắc lắc, trong giọng nói có
chút làm nũng: “Một mình mình ăn không hết cơm, sau này chúng ta cùng
nhau đi căn tin ăn cơm nha…”
Thời Khiển có chút thụ sủng nhược kinh, cô trừng mắt nhìn, ngây ngốc gật gật đầu.
Nam Lộ cười càng vui vẻ, lại tiến sát vào một chút, nhỏ giọng nói: “Cậu
thật sự rất xinh nha, bộ dáng ngơ ngác cũng rất đáng yêu.”
Thời Khiển dở khóc dở cười.
*
Kì thi năm ba đầu tiên kết thúc, khẩn trương đón kì nghỉ đầu tiên.
Thời Khiển cùng Nam Lộ thu dọn bài tập xong rời phòng học, vẻ mặt Thời Khiển lưu luyến.
Nam Lộ nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, hỏi: “Khiển Khiển cậu không vui hả?”
Thời Khiển: “Có một chút.”
“Nghỉ lại không vui?” Nam Lộ kinh ngạc, sau đó như bừng tỉnh, “Mình biết rồi, vì không nỡ rời mình đáng yêu, đúng không?”
Thời Khiển nhìn cô cười, sau đó gật gật đẩu, đang muốn nói gì đó.
Nam Lộ kéo tay của cô, hạ giọng, giọng điệu rất nhanh: “Mau nhìn mau! Ở cổng trường có một soái ca!”
Thời Khiển theo lời nhìn lại, trong một đám đồng phục trắng xóa, liếc mắt một cái liền trông thấy Lâm Trần Nghiêu.
Anh cũng thấy Thời Khiển, đang hướng về phía cô ngoắc ý bảo tới đây.
Nam Lộ nhìn soái ca lại nhìn Thời Khiển, rất nhanh đã phản ứng kịp hai người có quen nhau.
Cô đụng bả vai Thời Khiển, hỏi: “Anh cậu sao?”
Thời Khiển nói quanh co gật đầu, qua loa nói: “Anh họ…”
“Mau mau mau, để mình tới gần chiêm ngưỡng soái xa một chút.” Nói xong, cũng không cho Thời Khiển có cơ hội nói gì liền kéo tới chỗ Lâm Trần Nghiêu.
Lúc hai người đứng trước mặt Lâm Trần Nghiêu, Thời Khiển mới phản ứng kịp đã xảy ra cái gì.
Nghĩ đến vừa rồi mình mới thuận miệng nói bậy là anh họ, trong lòng cô có một dự cảm không tốt.
Quả nhiên, Nam Lộ mở miệng trước: “Chào anh họ Thời Khiển, em là bạn học của Thời Khiển, em là Nam Lộ.”
Anh trai cao hơn hai người một cái đầu đã mở miệng, giọng nói ôn hòa: “Chào Nam Lộ, anh là anh họ của Thời Khiển, anh họ bà con xa.”
Nam Lộ
nói chiêm ngưỡng soái ca chính là chiêm ngưỡng soái xa, chào một tiếng,
đến gần nhìn rõ diện mạo xong, liền chào hỏi rời đi.
Để lại Thời Khiển một mình ở chỗ này da đầu run lên.
Lâm Trần Nghiêu nhìn theo Nam Lộ rời khỏi, sau đó cúi đầu, hướng mắt nhìn
về phía cô bé hơi hơi cúi người, cười nói: “Đi thôi? Em họ?”
Thời Khiển ấm ức nhìn Lâm Trần Nghiêu một cái, giải thích: “Em sợ nói là anh trai, Nam Lộ sẽ hỏi có phải anh ruột không… tư tưởng cậu ấy rất kĩ, nếu nói không phải anh ruột, nhất định sẽ bị giữ lại hỏi rất lâu…”
Lâm Trần Nghiêu nín cười, nghiêm túc nói: “Không sao, nói không chừng lật tới mấy thế hệ, thật sự ra quan hệ thân thích đấy?”
Thời Khiển: “…”
Lâm Trần Nghiêu nhận lấy túi sách của Thời Khiển, nhìn bộ dáng đã đỡ hơn rồi.
Thời Khiển hỏi: “Đi đâu vậy?”
Lâm Trần Nghiêu: “Xe anh họ xa có dám ngồi không?”
“A!” Thời Khiển thẹn quá thành giận, trừng mắt nhìn cái người cười không để yên kia.
Lâm Trần Nghiêu khoát tay, ý bảo không nháo nữa, ho nhẹ hai tiếng, nói:
“Nếu không vội về nhà, chúng ta tới trung tâm đi dạo đi? Nếu sốt ruột về nhà, anh liền đưa em về.”
Thời Khiển: “Em không gấp, đến trung tâm đi dạo làm gì?”
Lâm Trần Nghiêu trầm ngâm, đề nghị: “Đến trung tâm trò chơi điện tử ngắm thế nào?”
Thời Khiển không dị nghị.
Lâm Trần Nghiêu lái ô tô đưa Thời Khiển tới trung tâm gần khu nhà trọ Thời Khiển ở.
Khu vui chơi ở tầng ba, hai người đi thang máy tự động, ngồi một vòng lên.
Cửa thang máy mở ra cửa àng đầu tiên là hiệu sách, cách lớp kính thủy tinh để rất nhiều sách và tạp chí.
Thời Khiển nhìn lướt qua, sau đó bỗng nhiên dừng bước chân lại.
Hình như cô gặp phải chị gái xinh đẹp ở vân đại lần trước, cô tới gần nhìn kĩ.
Lâm Trần Nghiêu chú ý tới Thời Khiển dừng lại, hỏi: “Làm sao vậy?”
Thời Khiển chỉ chỉ một bản tạp chí trong tủ kính.
Lâm Trần Nghiêu theo đầu ngón tay của cô, quét mắt lên tên tạp chí.
Thời Khiển theo bản năng trả lời: “A… Không phải… lần trước em đi…”
Tiếp theo đột nhiên im miệng.
“Hửm?”
Thời Khiển nhanh chóng xoay chuyển, rất nhanh tìm cớ cho mình: “Lần trước em đi… Căn tin… thấy có người vừa ăn cơm vừa xem tạp chí này, hình như rất đẹp…”
Lâm Trần Nghiêu bật cười, nói: “Giờ học sinh năm ba cả
thời gian đều bị ép lợi hại như vậy? Ở căn tin ăn cơm lại còn phải nắm
bắt thời gian xem tiểu thuyết?”
Thời Khiển qua loa đáp lại, sau đó đẩy Lâm Trần Nghiêu rời đi.
“Không mua sao?”
Thời Khiển kiên trì nói: “Em thấy, vẫn là học tập quan trọng hơn.”
“Thỉnh thoảng xem tiểu thuyết thả lỏng một chút cũng không sao, lúc anh học năm ba vẫn lén chơi game lúc tối đấy.”
Thời Khiển nghẹn lời, không nói gì nhìn anh một cái, cảm thấy nếu mình không đi mua bản tạp chí này, không chừng anh còn lén đi mua về cho mình.
Vì thế xoay người vào hiệu sách, tìm giá sách để đầy “Trăng tròn”. Bên
cạnh giá sách có một nam sinh mặc áo phông đen cũng đứng ở trong này.
Mắt sáng mày kiếm, mũi cao thẳng, khí chất quanh người có chút trong sáng lại lạnh lùng.
Anh ta cúi mắt, lông mi giống lông quạ cúi xuống.
Thời Khiển chỉ hơi hơi lướt qua rồi thu hồi tầm mắt, thẩm mỹ của cô kì thật
vẫn tương đối hướng Lâm Trần Nghiêu như ánh mặt trời rồi.
Cô cầm tạp chí, bỗng nhiên nghe thấy ngày bên cạnh phát ra tiếng hừ lạnh một cái.
Thời Khiển không nhịn được quay đầu nhìn anh ta một cái, chỉ thấy soái ca vẻ mặt lạnh lùng rút lấu một bản tạp chí, hai ngón tay nắm lấy, cầm tới
quầy thu ngân tính tiền.
Bản tạp chí này, chụp rất đẹp.
Thời Khiển nghi hoặc nhíu mày, Ninh Nguyện cười đến ngọt ngào, cầm bánh ô
mai, đứng cạnh một nam sinh thanh tú thâm tình nhìn cô.
Bầu không khí thật đủ cảm giác, cực kì phù hợp với chủ đề kì này, yêu thầm.
Bên tai truyền đến tiếng đánh ‘đốc đốc”, Thời Khiển quay đầu.
Thấy Lâm Trần Nghiêu đang ôm tay đứng ở phía trước, anh không biểu tình gì, nói: “Nhìn gì ngây người vậy.”
“A?”
Anh tiến lên cầm tạp chí cho cô, nói ở cạnh tai cô: “Học tập mệt mỏi, có
thể xem tiểu thuyết thư giãn, muốn yêu sớm để thả lỏng, cắt chân.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT