Edit: Thanh
Tối nay Hạ Nhan mặc một bộ áo ngủ có nút rộng rãi, lăn lộn trên giường cũng không có cảm giác gò bó.
Làm áo ngủ thì nó rất thoải mái dễ chịu, nhưng trong lúc này vạt áo rộng rãi chỉ đem lại thuận lợi cho Từ Nghiễn Thanh.
Đôi tay có sở trường nấu ăn ngon, đốt lửa trên người Hạ Nhan cũng vô sự tự thông*, từng tấc từng tấc thăm dò, từng tấc từng tấc chiếm hữu.
(*Vô sự tự thông: không ai hướng dẫn, tự bản thân có thể hiểu được.)
Ban ngày là đại hồ ly, qua nửa đêm liền hóa thân thành sói.
Hạ Nhan cuối cùng cũng cảm nhận được sức hấp dẫn của mình đối với Từ Nghiễn Thanh.
Anh giờ phút này đã cởi bỏ sự ôn hòa, thanh cao của bác sĩ Từ, chỉ còn là một người đàn ông bị cô hấp dẫn.
Cổ ngửa ra sau, Hạ Nhan vô lực nắm lấy tóc ngắn của anh, ánh mắt mê ly.
Cô cũng không biết mình rốt cuộc muốn cái gì.
Đó là sự hưởng thụ của cơ thể hay là một lần phóng túng sau sự trống rỗng quá lâu.
Nếu như Từ Nghiễn Thanh chỉ chơi đùa giống Lâm Quân Hành, có thể Hạ Nhan ngay cả ánh mắt cũng không cho anh, cô không muốn sa vào tình cảm phức tạp, nhưng khi đối mặt với Từ Nghiễn Thanh ngây thơ, kiềm chế, không nhịn được muốn trêu chọc anh, nhìn xem có thể trêu chọc anh thành thế nào, giống như bây giờ, cảm thụ được sự mê luyến của Từ Nghiễn Thanh, Hạ Nhan rất có cảm giác thành tựu.
Hạ Nhan không muốn quá bắt nạt người đàng hoàng.
Cô đã dung túng Từ Nghiễn Thanh đến mức độ này, nếu như Từ Nghiễn Thanh đưa cô lên giường, Hạ Nhan cũng nguyện ý, cùng lắm thì ngày mai mua thuốc tránh thai.
Nhưng nụ hôn của Từ Nghiễn Thanh từ từ dùng ở sát cổ áo cô, bàn tay nóng bỏng của anh cũng dừng lại ở xương sườn của cô.
Hạ Nhan nghi hoặc mà cúi thấp đầu.
Từ Nghiễn Thanh chậm rãi đứng thẳng người, vẫn dán vào cô.
Thư phòng đen kịt một màu, hai mắt sau khi quen thuộc với bóng tối, Từ Nghiễn Thanh có thể thấy rõ mặt của Hạ Nhan, đặc biệt là đôi mắt xen lẫn du͙ƈ vọиɠ và mê muội của cô khiến anh muốn tiếp tục hôn xuống.
Nhưng Từ Nghiễn Thanh chỉ hôn một cái lên trán cô, nắm lấy tay cô hỏi: "Tôi có thể chuyển lên chính thức rồi chứ?"
Hạ Nhan không ngờ rằng trong lúc xao động như thế này, anh lại hỏi những lời không đúng lúc như vậy.
"Chuyển hay không chuyển có khác nhau sao?"
"Có, không chuyển chính thức, em với tôi chỉ là quan hệ xem mắt bình thường, có thể kết thúc bất cứ lúc nào. Chuyển chính thức rồi, em với tôi chính là quan hệ yêu đương chính thức, trừ phi gặp phải vấn đề lớn nào đó về nguyên tắc, sẽ không dễ dàng đề cập đến chuyện chia tay, khi đến thời điểm thích hợp sẽ giới thiệu với gia đình, thậm chí còn tính đến chuyện kết hôn."
Hạ Nhan: . . .
"Anh hỏi cái này có liên quan đến việc chúng ta đang làm bây giờ không?"
"Có, tôi không muốn chỉ có một hai lần như vậy, chuyển lên chính thức rồi nói rõ tôi còn rất nhiều cơ hội, nếu như cuối cùng không thể chuyển chính thức, vậy tôi thà rằng chưa từng xảy ra."
Anh muốn không phải là tùy tiện chơi đùa, không phải là sự buông thả của người trưởng thành, anh muốn nghiêm túc cùng cô yêu đương.
Hạ Nhan đột nhiên không biết trả lời thế nào.
Cô có hảo cảm với Từ Nghiễn Thanh, hưởng thụ tài nghệ nấu nướng của anh, điểm ấy là không thể nghi ngờ, nhưng có muốn xác định quan hệ yêu đương lâu dài hay không Hạ Nhan vẫn chưa suy nghĩ đến.
Cô không biết hảo cảm của mình có thể duy trì bao lâu, càng không biết thời hạn của tình yêu của Từ Nghiễn Thanh là bao lâu.
"Vẫn còn mười ngày, tôi chờ đáp án của em."
Giọng anh dịu dàng trở lại, Từ Nghiễn Thanh xoa đầu cô, thấp giọng nói ngủ ngon.
Anh xoay người rời đi, lần lượt tắt hết đèn trong phòng khách và hành lang, cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên.
Hạ Nhan dựa vào tường, không biết qua bao lâu, cô trở về phòng ngủ.
Trở mình mấy lần, Hạ Nhan gửi một tin nhắn cho Từ Nghiễn Thanh.
1501.
Từ Nghiễn Thanh xuống lầu trước tiên đi tắm.
Lúc xem mắt anh đã biết quan điểm yêu đương của Hạ Nhan - không muốn yêu đương, Từ Nghiễn Thanh không ngạc nhiên với quan điểm này, bởi vì anh cũng đã từng, anh chỉ muốn cố gắng xem thử mình có thể trở thành người thay đổi quan điểm của Hạ Nhan không.
Trong tối nay, Từ Nghiễn Thanh gần như nghĩ rằng mình đã thành công.
Nhưng khi anh đặt tay lên eo cô, Từ Nghiễn Thanh chợt nhớ tới cô lúc phong tình vạn chủng lắc lư trong quán bar, nhớ cô đang nhảy với một người đàn ông lạ mặt.
Từ Nghiễn Thanh không phải người cổ hủ, không để tâm đến điệu nhảy nóng bỏng nhất thời của Hạ Nhan, nhưng Từ Nghiễn Thanh không khỏi nghĩ, Hạ Nhan chưa từng yêu, không có nghĩa là cô ấy chưa từng có bạn trai, có thể cô cũng sẽ chủ động hôn người đàn ông khác hay không, hay coi anh là loại đàn ông như vậy, có ấn tượng tốt thì chơi một chút, động thân không động tình, chơi chán thì rời đi bất cứ lúc nào?
Từ Nghiễn Thanh không muốn trở thành như vậy.
Anh thà rằng đợi thêm mười ngày, cũng muốn Hạ Nhan cho anh một đáp án, nếu như Hạ Nhan đồng ý cùng anh yêu đương, Từ Nghiễn Thanh sẽ để cho cô lĩnh giáo sự nhiệt tình của anh, Từ Nghiễn Thanh cứ tiếp tục theo đuổi cô, tiếp tục chờ đợi cơ hội chuyển lên chính thức, cho đến khi không còn nhìn thấy hi vọng, hoàn toàn hết hy vọng.
Nhiệt độ nước hơi thấp, tắm rửa xong, cơ thể Từ Nghiễn Thanh cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.
Sấy khô tóc, Từ Nghiễn Thanh ngồi trên giường, tắt đèn trước rồi anh cầm điện thoại di động lên.
Chỉ muốn tùy tiện nhìn qua lại có tin nhắn của cô.
Hạ Nhan: Vấn đề chuyển chính thức tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ, hai mươi ngày trước đó những gì nên hiểu về anh tôi đã hiểu rồi, mười ngày cuối cùng này không cần gặp nhau, tôi không muốn vừa hưởng thụ sự chăm sóc của anh vừa cân nhắc có nên từ chối anh hay không, coi như anh không để ý nhưng lương tâm tôi sẽ bứt rứt.
Hạ Nhan: Tôi ngủ rồi, không cần trả lời.
Ngâm mình trong nồi nước ấm lớn của anh, Hạ Nhan khó có thể đưa ra lựa chọn lý trí.
Biện pháp tốt nhất chính là nhảy ra khỏi nồi của anh, tỉnh táo phân tích muốn đồng ý với anh hay không.
Đây là trách nhiệm với Từ Nghiễn Thanh, nhưng cũng là trách nhiệm với chính mình.
~Truyện chỉ được đăng trên watpad @augustamin08 và wordpress Augustamin~
Tin nhắn của cô, Từ Nghiễn Thanh nhìn từng chữ từng chữ không biết bao nhiêu lần.
Rõ ràng cô không đưa ra câu trả lời khẳng định nhưng Từ Nghiễn Thanh giống như đã đoán được kết quả,
Đây chính là mùi vị thất tình sao?
Từ Nghiễn Thanh cười một tiếng, tắt đèn, nằm xuống ngủ.
Anh không phải anh trai, không cần mượn rượu giải sầu.
Sáng hôm sau, Từ Nghiễn Thanh nghe đồng hồ báo thức rời giường, lúc làm bữa sáng, sau khi bỏ gạo xong, anh mới nhận ra mình đã bỏ số lượng cho hai người.
Ăn xong bữa sáng, Từ Nghiễn Thanh đi chờ thang máy.
Thang máy từ tầng cao nhất hạ xuống, dừng ở tầng mười sáu.
Từ Nghiễn Thanh mím môi.
Thang máy lại chuyển động, dừng ở tầng 15, từ từ mở ra.
Bên trong có năm hộ gia đình, nam nữ già trẻ cao thấp mập ốm, không có cô.
Từ Nghiễn Thanh mặt không thay đổi đi vào.
Đi bộ mấy phút đến bệnh viện.
"Tiểu Từ lại thức đêm rồi? Quầng thâm mắt rõ ràng như vậy."
"Xuỵt, tình hình không đúng, vẫn nên đừng nói giỡn với tiểu Từ nữa."
——
Hôm nay Hạ Nhan tiếp một vị khách mới là bà Vương.
Bà Vương đã hơn bốn mươi tuổi, nhìn tương đối truyền thống, tóc hẳn là mới được uốn, còn mang theo chút mùi, cũng không khó ngửi.
Hạ Nhan vừa cùng bà Vương chào hỏi, bà Vương liền đi thẳng vào vấn đề, bảo Hạ Nhan dẫn bà đi xem một chiếc coupe* giá trăm vạn trong cửa hàng.
(*Coupe là mẫu xe mui kín với phần mái kéo dài xuống tận đuôi mang lại cảm giác thể thao kết hợp với thiết kế 2 cửa, 2 chỗ ngồi.)
Hạ Nhan từ trong ánh mắt và giọng nói của đối phương cảm nhận được một tia giận dữ.
Hạ Nhan dẫn người đi xem xe trước, trên đường còn đang trao đổi với bà Vương thì bà nhận được tin nhắn thoại Wechat, một người phụ nữ hỏi bà đang làm gì.
Bà Vương vừa đi vừa nói; "Tôi đi mua xe, tên vương bát đản kia không phải mua một chiếc coupe cho tình nhân nhỏ sao, tôi cũng mua cho mình một chiếc, ông ấy không mua cho tôi thì tôi tự mua, dù sao cũng là xài tiền của ông ấy."
Hạ Nhan: . . .
Lại là dưa của một khách hàng.
Bà Vương cùng bạn oán giận xong, mắt nhìn Hạ Nhan, nghĩ đến chuyện xấu của mình đã bị Hạ Nhan nghe được, bà liền dứt khoát oán giận với Hạ Nhan.
Hoá ra bà Vương cùng chồng bà ông Đặng đều là người nông thôn, ông Đặng rất có đầu óc kinh doanh, khi còn trẻ sẵn sàng chịu đựng gian khổ, gặp thời cơ thì nắm chắc thời cơ, nay đã làm nên tài sản đáng kể. Bà Vương xưa nay không can thiệp vào chuyện làm ăn của ông Đặng, ở nhà làm nội trợ, chủ yếu chăm lo sinh hoạt hàng ngày của hai đứa con trai và ông Đặng.
Bây giờ, hai đứa con trai một người đang học tiến sĩ một người vừa lên đại học, bà Vương cuối cùng cũng nhàn rỗi, lại phát ông Đặng ở bên ngoài nuôi tình nhân nhỏ trẻ tuổi xinh đẹp, chẳng những mua nhà mà còn mua xe cho tình nhân nhỏ.
"Cô mói xem ông ấy là người sao? Tôi sinh con cho ông ấy, nấu cơm, giặt quần áo cho ông ấy, bà già này khổ sở hầu hạ ông ấy nhiều năm như vậy, ông ấy ngay cả một bộ quần áo cũng chưa từng mua cho tôi, tôi tiếc ông ấy kiếm tiền không dễ dàng, xưa nay cũng không đòi gì với ông ấy, kết quả tôi không muốn, ông ấy đều cầm đi dỗ người khác!"
"Dù sao thẻ cũng ở chỗ tôi, ông ấy mua người khác, tôi cũng tự mua cho mình một phần, tôi nhìn xem ông ấy còn mặt mũi nào để nói không!"
Bà Vương nói tới lòng đầy căm phẫn, đầu bà như sắp bốc cháy.
Hạ Nhan biểu cảm phù hợp theo lời nói của bà Vương, giống như bà Vương chính là người nhà cô, cô cũng đau lòng như bà Vương.
Có điều loại tiêu xài kích động này, Hạ Nhan vẫn thử khuyên nhủ bà.
"Cô không cần khuyên, vì mua xe mà ngay cả bằng lái tôi cũng thi rồi, hôm nay có nói gì tôi cũng phải mua."
Bà Vương rất quyết tâm mua xe, hơn nữa còn trả hết tiền, ngay cả khoản vay cũng không muốn tốn thời gian làm.
Hạ Nhan thay bà Vương làm hợp đồng mua xe.
Hẹn xong thời gian lấy xe, bà Vương hùng hùng hổ hổ rời đi.
Hạ Nhan đưa bà ra cửa, nhìn bóng lưng của bà Vương cô nghĩ đến mẹ của mình.
Nếu như bà Vương là bạn hay người thân của cô, cô nhất định sẽ khuyên bà Vương phân chia tài sản rồi ly hôn với tên đàn ông cặn bã, nhưng khách hàng chính là khách hàng, Hạ Nhan không muốn can thiệp vào việc nhà của khách hàng, gây nên phiền phức khác.
Sau một ngày bận rộn, bảy giờ tối, công việc của Hạ Nhan đã kết thúc, có thể tan làm rồi.
Hôm nay cô không trực tiếp trở về tiểu khu, hẹn Phùng Thiến cùng đi dạo phố.
Ăn uống dạo phố, hơn chín giờ Hạ Nhan mới về tiểu khu.
Bãi đỗ xe rất yên tĩnh, Hạ Nhan cũng không sốt ruột lên lầu, cô tựa lưng vào ghế ngồi, cúi đầu chơi tiểu hồ ly lông trắng trên móc chìa khóa.
Hôm nay cô ăn ba bữa, nhưng không có bữa nào ngon.
Có lẽ mới nhảy từ nồi nước ấm ra vẫn chưa quen, hi vọng ngày mai có thể khôi phục một chút, cô từ cấp ba đã rất ít ăn cơm nhà, khẩu vị không nên yếu ớt như vậy.
Bóp đuôi tiểu hồ ly xong, Hạ Nhan đẩy cửa xe ra.
Thang máy liên tục lên tới lầu mười sáu, một tay Hạ Nhan đeo túi xách, một tay xoay móc khóa ra khỏi thang máy, ngẩng đầu một cái liền thấy một người đàn ông quen thuộc đang dựa vào bức tường trước cửa nhà.
Là Từ Nghiễn Thanh.
Anh dường như cũng không ngờ tới cô lại đột nhiên xuất hiện, sau khi hai mắt ngắn ngủi nhìn nhau, anh cụp mi xuống, nghiêng đầu sang một bên.
Sắc mặt anh không tốt lắm, nhất là so với trên tàu cao tốc đêm qua.
Từ Nghiễn Thanh tối qua tinh thần phấn chấn như một cây trầu bà xanh tốt, còn Từ Nghiễn Thanh trước mặt giống như cây trầu bà bảy ngày không được tưới nước.
Không cần nghĩ, chắc chắn là vì tin nhắn kia của cô.
Hạ Nhan thật sự không cảm thấy mình làm sai, cô cần thời gian để xác định tâm ý của mình đối với anh, là hứng thú nhất thời hay là bằng lòng chịu trách nhiệm với anh, bắt đầu một mối quan hệ yêu đương chính thức.
Nhưng Từ Nghiễn Thanh như thế này khiến cô như một người phụ nữ xấu xa.
Hạ Nhan dừng trước cửa, mắt nhìn thẳng đem chìa khóa cấm vào lỗ.
Nhìn thoáng qua, anh vẫn nghiêng đầu, chỉ lộ ra một bên mặt, lông mi rũ xuống, khóe môi mím chặt.
Hạ Nhan quay chìa khoá, cửa mở.
Cô đi vào, đóng cửa lại.
Đặt điện thoại lên tủ ngay lối vào, sau ba phút màn hình tự động khóa và tối đi theo thời gian mà Hạ Nhan đã cài đặt trước đó.
Hạ Nhan mở cửa, ló đầu ra ngoài, nhìn thấy gò má của Từ Nghiễn Thanh, giống y hệt với tư thế lúc nãy.
Hạ Nhan chịu thua: "Anh tới làm gì?"
Từ Nghiễn Thanh: "Muốn tìm em nói chuyện."
Hạ Nhan: "Quay mặt đi nói chuyện với tôi?"
Từ Nghiễn Thanh: "Còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào."
Hạ Nhan: "Vậy anh tiếp tục suy nghĩ, tôi vào đây."
Nói xong, cô lui ra phía hai bước, chuẩn bị đóng cửa.
Một cái cánh tay duỗi tới, đặt vào trong cánh cửa.
Hạ Nhan lén nhìn, khá lắm, anh vẫn còn quay mặt đi, có mặt mũi đi chặn cửa không có mặt mũi nhìn cô đúng không?
"Không phải đã nói mười ngày này không gặp mặt sao?" Hạ Nhan cầm điện thoại gõ tay anh, bàn tay đã châm lửa trên người cô tối qua.
Giọng nói của Từ Nghiễn Thanh vòng qua một góc vuông truyền vào trong cửa: "Là em nói, tôi còn chưa đồng ý."
Hạ Nhan: "Không cần anh đồng ý, muốn làm quen với anh hay không, muốn gặp anh hay không, đều là tôi quyết định."
Từ Nghiễn Thanh: "Vậy em đóng cửa đi."
Chơi xấu đúng không, ai sợ ai!
Hạ Nhan từ từ khép cửa lại, khi mép cửa đụng phải tay anh, Hạ Nhan hơi dùng sức, bắt đầu ép vào.
Bàn tay kia không nhúc nhích: "Em kẹp đi, thật sự kẹp hỏng rồi thì dù em có quyết định cùng tôi yêu đương tôi cũng không còn cách nào nấu ăn cho em nữa."
Hạ Nhan: . . .
Cô không dám kẹp thật, nấu cơm hay không, nếu thật sự kẹp hỏng rồi cô không gánh nổi trách nhiệm.
Còn chưa đi, Hạ Nhan đột nhiên nở nụ cười, cúi đầu, dùng đầu lưỡi móc đầu ngón tay của anh.
Như thể bị bỏng, bàn tay kia rút nhanh lại.
~Truyện chỉ được đăng trên watpad @augustamin08 và wordpress Augustamin~