Sau khi đi ra khỏi cửa sau Lâm Nhuyễn và Từ Hạo đi vào khu rừng ở phía sau ngọn núi, nghe nói khu rừng này bị sương mù bao quanh cả ngày, họ không thể ra ngoài nếu không có bản đồ, đây là lựa chọn tốt nhất để tránh những binh lính đuổi theo.

Nhưng khi Lâm Nhuyễn đi theo Từ Hạo, cậu không nhận ra có gì khó khăn khi đi trên con đường này. Những đám sương mù đó khi chạm vào cậu sẽ tự động tản ra, con đường núi gồ ghề đi lên như giẫm trên mặt đất bằng phẳng, ngay cả cành cây sắp đâm phải cũng tự động di chuyển ra xa khi nhìn thấy cậu, thuận lợi đến kỳ lạ.

Mà trái ngược với cậu Từ Hạo thường xuyên vấp phải cành cây đột nhiên xuất hiện, hoặc bị động vật lao ra húc cho ngã trái ngã phải, thậm chí trái cây dại cũng rơi xuống trúng lên người hắn ta một cách khó hiểu.

Đối với sự tương phản rõ ràng, lời giải thích duy nhất mà Lâm Nhuyễn có thể nghĩ đến là vị kia nhà cậu lại ghen tị, còn ăn dấm không ít, đó là lý do tại sao hắn lại dùng quyền hạn của mình để trừng phạt Từ Hạo.

[... Chủ nhân, ngài có thể thử biến ra củ cà rốt được không?] Miên Miên ngồi xổm trên đầu Lâm Nhuyễn, vươn bàn chân nhỏ móc chiếc vương miện nhỏ đột nhiên xuất hiện ở trên người cậu, nhưng phát hiện không thể chạm vào, không khỏi cúi đầu hy vọng nhìn Lâm Nhuyễn.

Lâm Nhuyễn thương hại đưa tay ra sờ sờ Miên Miên, đứa nhỏ tội nghiệp, sợ là đói đến điên rồi, [Nếu ngươi đói bụng thì về phòng nhỏ trước đi, dưới giường ta còn có một củ cà rốt nhỏ.]

Lỗ tai nhỏ Miên Miên nghi ngờ run lên, [Ý của chủ nhân là ngài nhét vào khe hở sao?]

Lâm Nhuyễn gật đầu, trong lòng có một dự cảm xấu.

[Đã bị em ăn mất rồi ~~] Dứt lời, Miên Miên tự hào run run lông tơ trắng trên người, ngạo kiều không chịu nổi.

... Lâm Nhuyễn nhịn không được che mặt, đó là củ cà rốt cuối cùng.

[Nhân tiện, chủ nhân, mau biến ra củ cà rốt đi ~] Ngạo kiều xong, Miên Miên không quên mục đích của mình, làm nũng cọ đầu Lâm Nhuyễn.

Nhưng Lâm Nhuyễn lại cảm thấy bất lực, [Làm sao ta có thể biến ra cà rốt cho ngươi.]

[Ừm... Chủ nhân, ngài nói một câu cà rốt mau ra đây thử xem?]

"... Cà rốt mau ra đây..." Lâm Nhuyễn cũng không ôm hy vọng nhiều khẽ nói, nhưng cậu vừa dứt lời trên tay đã xuất hiện một củ cà rốt.

"À hú"

Ánh sáng trắng lóe lên trước mắt, Miên Miên ban đầu vẫn đang ở trên đầu cậu lập tức bổ nhào xuống củ cà rốt còn to hơn nó, bắt đầu gặm nhấm, [email protected]@[email protected]@  ~

Còn Lâm Nhuyễn sau khi dại ra một lúc sau, cậu vẫy tay phải, bình tĩnh biến ra một cái bánh chà bông cũng bắt đầu ăn. Chỉ có Từ Hạo đáng thương bụng đói kêu vang vẫn luôn biểu hiện trước mặt cậu, cố gắng liều mạng để "mở đường".

Mãi cho đến khi Miên Miên gặm xong củ cà rốt thứ ba, nó mới thỏa mãn nằm lại lên đầu Lâm Nhuyễn ợ hơi một cái.

Lâm Nhuyễn dùng ngón trỏ chạm vào cái bụng tròn trịa của nó, sau khi xác nhận nó đã no, cậu mới bắt đầu đặt câu hỏi, [Miên Miên, tại sao ta có thể biến ra món ăn?]

Miên Miên uốn éo cái mông nhỏ, điều chỉnh tư thế để ngón tay của Lâm Nhuyễn có thể sờ vào bụng nó, tiêu hóa tốt hơn, [Chủ nhân, bây giờ trên đầu ngài có một chiếc vương miện nhỏ, chiếc vương miện đó là đại diện cho quyền hạn tối cao, ngài có nó rồi chỉ cần không can thiệp vào cốt truyện bắt buộc định sẵn của mỗi thế giới thì ngài muốn làm gì cũng được ~ Quyền lợi giống như hệ thống chủ ~]

Tay Lâm Nhuyễn dừng lại, cậu cúi đầu, hàng lông mi cong vút rũ xuống trên khuôn mặt tạo ra bóng râm, [... Vậy có thể bịa đặt cốt truyện hoặc xóa ký ức được không.]

[Có thể, giống như hiện tại chủ nhân ở thế giới này đã hoàn thành ba nhiệm vụ được giao ngẫu nhiên, như vậy sau đó ngài có thể thay đổi cốt truyện tùy ý, muốn sửa thế nào thì sửa ~ ngài muốn làm Hoàng Thượng cũng được ~ Còn bịa đặt ký ức...] Miên Miên trở mình nằm ngửa bắt đầu dùng chân vuốt cọng tóc trên đầu Lâm Nhuyễn, [Điều này cũng có thể, nhưng chủ nhân, cho dù ngài bịa đặt ký ức mục tiêu công lược thành tình lữ, nhưng chỉ số yêu thích của mục tiêu công lược đối với ngài vẫn sẽ không thay đổi, vẫn phải từ từ công lược. Thay đổi ký ức chỉ có thể là một con đường tắt mà thôi.]

Bước chân Lâm Nhuyễn chậm rãi dừng lại, sắc mặt không rõ ràng.

Đột nhiên, Miên Miên như nghĩ ra điều gì đó, trầm giọng nói: [Chủ nhân, bây giờ Lâm Diệu đã xếp ngài vào phụ thuộc của hắn, nên ngài cũng có quyền hạn như hắn, nhưng nếu chủ nhân thỉnh thoảng muốn gian lận, chỉ cần ngài xóa trí nhớ của đối tượng đã xuất quỹ đi, Lâm Diệu sẽ không phát hiện đâu ~ chỉ có quyền hạn cao hơn Lâm Diệu mới có thể biết ~ nhưng chỉ mới có một người ~ không dễ dàng phát hiện ~~] Vào lúc này, khuôn mặt trắng trẻo mềm mại của Miên Miên đầy vẻ tà ác, giống như một con hồ ly khoác áo da thỏ, đôi mắt nó nheo lại thành hình lưỡi liềm.

Lâm Nhuyễn cũng mỉm cười, nhìn Từ Hạo đang dần đi về phía mình.

Ngay khi bóng người vừa di chuyển, vết máu bắn ra khỏi cơ thể Từ Hạo, sau đó mang theo một tia sáng lạnh lẽo.

Từ Hạo đến chết cũng không muốn tin thanh kiếm đâm vào cơ thể mình thực sự là từ chính tay của Lâm Nhuyễn.

[Đọc mã dữ liệu của Từ Hạo.] Giọng nói không chút cảm xúc đưa ra mệnh lệnh, không bao lâu sau một chuỗi số liệu xuất hiện từ trên người Từ Hạo rồi uốn lượn một vòng, cuối cùng bị Miên Miên hấp thụ.

Mọi thứ phát triển quá nhanh, khi Miên Miên vừa hồi phục sau khiếp sợ, nó nhìn thấy chủ nhân của nó đang nở nụ cười rất tươi với nó.

[Miên Miên, ngươi sẽ không phản bội ta, phải không?]

......

[Công lược thất bại, người chơi sẽ bị cưỡng chế triệu hồi.]

Bên kia phòng, khi giọng nói máy móc của hệ thống đang báo kết quả, Lâm Diệu đang cầm áo trong của Lâm Nhuyễn "làm việc", nhưng vừa nghe xong kết quả, mặt Lâm Diệu tái xanh, hắn lập tức kêu sói con ra tới.

"Chuyện gì vậy! Từ Hạo đã làm gì Lâm Nhuyễn!" Lâm Diệu vẫn nhớ rõ quy tắc trò chơi, hắn thua hoặc là ấn tượng của Từ Hạo đối với hắn tệ đến mức không thể tệ hơn, hoặc là Từ Hạo yêu Lâm Nhuyễn đến tận xương tủy, bây giờ Lâm Nhuyễn đang đi theo Từ Hạo ra ngoài, chẳng lẽ trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì?! Lập tức hắn cũng không còn tâm trí để làm việc. Điều quan trọng là phải đảm bảo an toàn cho Lâm Nhuyễn, "Bây giờ ta muốn đến gặp Lâm Nhuyễn."

[Chủ nhân, Lâm Nhuyễn đã trở lại phòng. Hệ thống phản hồi nói là vì mục tiêu công lược tử vong nên ngài và Lâm Nhuyễn đều bị phán công lược thất bại... Về nguyên nhân cái chết của Từ Hạo, hình như họ đã bị quan binh đuổi theo, sau đó Từ Hạo vì bảo vệ Lâm Nhuyễn đã bị loạn đao đâm chết.]

"Lâm Nhuyễn có bị thương không."

[Không có.]

Tin tức này làm Lâm Diệu nhẹ nhõm thở ra, trong nháy mắt, hoàn cảnh chung quanh biến thành phòng của hắn, trước mắt vẫn như cũ đối diện gương phòng tắm của Lâm Nhuyễn.

Mọi thứ không có gì thay đổi, vẫn còn tốt, còn tốt...

___________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Nhuyễn Nhuyễn muốn làm gì lúc sau lại nói ~ từ từ chờ xem ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play