Tác giả: Vi Sinh Noãn
Koumei xong việc mới được nghe kể, chỉ có thể tiếc nuối và tiếc hận một phen.
Lúc ấy mà cậu ở đó, nhất định sẽ bổ sung thêm "Cung nghênh Hoàng hậu nương nương" nữa cho đủ.
Với thế cục của Đế quốc Kou lúc này, ngôi vị Hoàng đế đối với Hoàng huynh đại nhân mà nói cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, theo tính cách của Hoàng huynh, chỉ sợ là chân tướng lịch sử chưa được nghe kể mà Magi Aladdin đang nắm giữ còn quan trọng hơn ấy chứ. Nhưng dù là vì an ổn Đế quốc Kou hay là vì hai tháng sau lấy vai vế Vua một nước tới tham dự hội nghị 'Hoà bình' kia, trước mắt đều phải làm như vậy.
"Konan sẽ là Hoàng hậu của ta."
Hai tháng chờ hội đàm, chuyện duy nhất có thể gợi lên hứng thú của Hoàng huynh đại nhân chắc chỉ có một lời hứa này mà thôi.
Đưa Hoàng tẩu lên Hậu vị là chuyện Hoàng huynh nhất định phải làm được, dù mẫu thân và các đại thần phản đối cũng sẽ không thay đổi được kết quả. Như thế cũng không ngại bán cho Hoàng huynh và Hoàng tẩu một nhân tình, thuận nước đẩy thuyền, cũng bớt việc bị lăn lộn vì tìm người được chọn làm Hoàng hậu, dù sao nếu thế, người phải vất vả giải quyết tốt hậu quả chính là Koumei cậu.
Nếu lúc ấy mang theo mấy ngàn tướng sĩ hô lớn, định danh cho Hoàng tẩu, dù là các đại thần có oán hận, cũng không thể không tán thành, nếu không, chính là dị nghị với Hoàng Hậu đã chiêu cáo thiên hạ. Gaku Kin là thuộc hạ không tiện nói ra chuyện Hoàng tẩu, không biết Hoàng huynh nghĩ thế nào mà lại lãng phí cơ hội đó chứ.
Koumei gãi gãi tóc, nhận mệnh viết thêm vào lịch trình của Hoàng huynh.
Kouen cũng chẳng nghĩ gì hết. Lúc ấy anh bế Konan lên, cô tươi cười ghé lên vai anh, bộ dáng có hơi mệt mỏi, anh liền dẫn cô về tẩm cung ngày xưa nghỉ ngơi, chờ nhớ ra thì muộn mất rồi.
Dù bỏ lỡ cơ hội tốt, Kouen cũng chỉ tiếc nuối một xíu rồi cho qua, không để trong lòng. Anh cần Konan, vậy là đủ rồi.
****
Kouen ở trong tẩm điện hoàng cung đã lâu không ai ở, trời đang mưa, nên hơi lạnh, hoàn toàn không thoải mái bằng vương phủ được xử lý gọn gàng ngăn nắp. Cộng thêm việc dù đã tha thứ, nhưng cơn giận của Kouen vẫn chưa tiêu, âm thầm trả thù, Konan ngủ mấy ngày này ở Hoàng cung thật sự không an ổn.
Lúc Kouen rời giường thì Konan đã tỉnh, chỉ là cơ thể mệt mỏi nên giả vờ ngủ say tranh thủ thời gian. Kouen rửa mặt chải đầu xong quay về, thấy Konan vẫn duy trì tư thế lúc anh đi, cổ và cánh tay lộ ra khỏi chăn gấm lại cứng đờ, anh buồn cười lắc đầu, duỗi tay ấn xương quai xanh lộ ra hơn phân nửa của cô.
"Dậy được chưa?"
Bị giọng điệu tuỳ tiện của Kouen nói thế, Konan âm thầm trợn mắt, đập bay bàn tay đang có ý mò xuống dưới của Kouen, nghiêng người ngồi dậy.
Cánh tay bị đánh ra lại đổi hướng, cách một tầng lụa mỏng ôm lấy vòng eo mềm mại, Kouen ôm Konan vào lòng, chui đầu vào cần cổ của cô ngửi ngửi, khẽ liếm vành tai cô, dụ hoặc nói: "Sắc trời còn sớm, không bằng ngủ thêm một lát."
"Kouen-sama......"
Konan bị Kouen ôm chặt quá, mày liễu nhíu lại, mở miệng lại là ôn nhu trấn an.
"Nếu ngài khăng khăng, dù là cả ngày đi nữa, ta cũng bồi ngài."
Đối với câu trả lời của Konan, Kouen chẳng vui vẻ chút nào, mấy ý niệm vì trêu đùa nhảy ra cũng lạnh xuống.
"Mấy ngày nay nàng đều đi theo ta, quá mức."
Kouen buông Konan ra, ánh mắt nhìn chằm chằm cô bỗng trở nên đen tối.
Konan áp chế không được chột dạ, nghiêng đầu qua một bên mới miễn cưỡng nói: "Vì ngài còn giận ta, ta mới..."
"Konan."
Kouen nhàn nhạt ngắt ngang, nắm cằm Konan kéo đầu cô về.
Konan không trốn tránh được, bại trận dưới ánh mắt sáng quắc của Kouen, thành thật trả lời.
"Ta lo cho thân thể của ngài."
"Hửm? Ta... có vấn đề?"
"Kouen-sama, hao hết ma lực không phải một chuyện nhỏ. Ma pháp sư có thể nói chuyện với Rukh, sử dụng ma lực cũng phải tự hạn chế, người không phải ma pháp sư vốn không thể sử dụng Rukh, sử dụng ma lực có thể gây tổn hại cho sinh mệnh. Sử dụng thần vật tuy sẽ ức chế mức độ thương tổn đến thấp nhất, nhưng cũng không chịu nổi cách ngài dùng đâu!"
Hốc mắt Konan đỏ lên, vội bắt lấy vạt áo Kouen mà cọ.
"......."
Lúc đối mặt với một vạn ma thần đen, anh thật sự suy xét đến việc làm thế nào để diệt hết, cho nên đối với việc Konan hao tổn tinh thần, Kouen cũng chỉ có thể biện giải.
"Ngài nói ngài muốn thống nhất thế giới, ta nhớ, cũng có thể lý giải là phải hy sinh, phải trả đại giới. Nhưng mà... Ta đau lòng ngài, ta tình nguyện chia đều thương thế của ngài."
Kouen cả kinh, hỏi: "Nàng có thể làm được?"
"Không làm được."
"Vậy là tốt rồi."
Kouen thở dài nhẹ nhõm một hơi. Konan cảm thấy ấm áp trong lòng, lại không nhịn được làm theo cách trái ngược, cố ý đâm anh.
"Có lẽ sensei sẽ có cách."
Sắc mặt Kouen lập tức âm trầm xuống, lạnh lùng "Hừ" một tiếng.
"Điểm mấu chốt là sensei phải đến mới được, phản ứng của ngài có phải là có xung đột rồi đúng không? Với Yunan-sensei?" Đôi mắt Konan cong cong, cười như hoa, tiếng cười thanh thuý làm sắc mặt Kouen càng thêm âm trầm.
"Là một người đàn ông tính cách không xong, nhưng cũng không phải không có chỗ đáng khen. Đúng rồi, hắn bảo ta chào nàng một tiếng."
Nhớ lại trong câu nói của Yunan có sự quan tâm dành cho Konan, Kouen vẫn còn đánh giá đúng trọng tâm, không ngờ Konan lại kiên quyết phản đối.
"Tính cách của sensei thật sự không xong, nhưng mà Kouen-sama lại cho rằng có chỗ đáng khen, tuyệt đối không thể nào! Vết xe đổ còn đó, ta sợ nghe người ta chào hỏi ta thay hắn. Người kia sâu không lường được, nói hỏi thăm ta là nghe sai sai rồi."
"Như vậy sao..." Kouen suy tư gì đó mà vuốt râu.
"Dường như ngài đang suy xét chuyện âm hiểm nào đó, nhưng ta sẽ quên nó đi." Konan vẻ mặt 'ta rất thông minh'.
Kouen vừa lòng gật đầu, sau đó nhanh chóng nhảy ra khỏi đề tài về Yunan.
"Konan, trừ chuyện cuối cùng, công lao bảo vệ tốt Đế đô, nàng muốn được thưởng gì?"
"Ta muốn ngài sẽ cho?"
Konan cười minh diễm, đứng dậy rồi quỳ xuống, một gối đè lên chân Kouen đang ở mép giường, cánh tay ngọc quấn quanh cổ anh, thân hình mềm mại dần dựa sát lồng ngực rắn chắc của anh.
Một tay Kouen chống hơn nửa trọng lượng của anh và Konan, một tay vòng qua eo mềm của Konan, đáp lên sườn cô, nhướng mày cười nói: "Nói nghe xem."
Kouen dầu muối không ăn làm Konan uỷ khuất nhấp miệng, chán nản chọc vai anh, nhu nhu nói: "Ta không muốn làm Hoàng hậu."
"Không được."
Kouen không chút nghĩ ngợi, chém đinh chặt sắt cự tuyệt, không chừa một chút đường sống.
Konan tha thiết nhìn Kouen, Kouen lại hờ hững cô phụ ánh mắt đau khổ của mỹ nhân.
Rầu rĩ dịch đi trọng tâm đang đè lên người Kouen, Konan muốn rời khỏi cái ôm của anh, lại bị cánh tay bên hông cản đường. Kouen dứt khoát thả tay, ngã lên giường, nhẹ nhàng xoay người ngăn chặn tiểu nhân nhi đang nhúc nhích lung tung.
"Nàng suy nghĩ quá nhiều, Konan. Nàng là Hoàng hậu của ta, không ai có thể bức bách nàng làm chuyện nàng không thích."
Konan cắn cắn môi, sắc mặt khó xử nói: "Ngài mới suy nghĩ quá nhiều. Quý phi, ta nói Thái Hậu nương nương và các đại thần muốn đưa thêm nữ nhân cho ngài, cũng phải xem bọn họ có giết hại đến ta không. Ta chỉ cảm thấy là sủng phi tiêu dao tự tại hơn làm Hoàng hậu nhiều, có chuyện phiền toái gì thì ngài đi xử lý là tốt rồi...."
Nhìn ánh mắt hơi loé của Konan, Kouen nâng tay vuốt mặt cô.
"Ta còn ở đây, ai dám bắt nạt nàng."
Hô hấp của Konan cúng lại, rũ mí mắt che lại cảm xúc. Hiếm khi, cô duỗi tay đặt lên ngực trái của Kouen.
"Ta muốn trái tim của Kouen-sama."
Kouen gợi khoé miệng, chế trụ cằm Konan, hôn xuống.
"Ta cũng vậy."
Hơn nửa canh giờ sau, đồ ăn sáng được dọn lên bàn.
Kouen ăn không bao nhiêu thì ngừng, dựa ghế lật bản kế hoạch Koumei trình lên.
Kouen nói hiếm khi anh khen thưởng, bảo Konan đừng có lãng phí lên mấy chuyện hiển nhiên. Lúc này nghe Kouen nói quá trình đại hôn chính thức nghênh thú Hoàng Hậu, Konan đột nhiên có chủ ý.
"Kouen-sama, ta muốn áo cưới đỏ thẫm."
"Áo cưới?"
"Đế quốc Kou, hoặc là nói nhà họ Ren các người có quy củ lấy màu trắng làm chủ khác một trời một vực so với Raku. Dựa theo phong tục của Raku, nữ tử xuất giá phải mặc áo cưới đỏ thẫm. Kouen-sama thấy thế nào?"
Konan cũng gác đũa, thò đầu về phía Kouen.
"Nàng cũng là người nhà họ Ren." Kouen rõ ràng bất mãn với cách nói 'Nhà họ Ren các người', "Không ngại chính thức sửa thành họ Ren."
"Ta...... Không cần." Khoé miệng Konan khả nghi giật giật, "Tính ta ôn thôn cẩn thận chặt chẽ, không tương xứng với người nhà Ren."
"Không sửa thì thôi, nói lung tung cái gì thế."
Kouen gõ trán Konan, thấy cô yên lặng dịch ghế sang bên khác, cười cầm tay cô.
"Một bộ áo cưới làm sao đủ được, ta dùng nghi thức hôn lễ của Raku nghênh thú nàng."
Tác giả có lời muốn nói: Nhà Họ Ren lấy màu trắng làm chủ, nhưng lễ tang cũng là màu trắng, không biết lễ cưới sẽ thế nào = =
Đơn độc lấy Kouen-kun khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi ra, ngon quá (///▽///)