Tác giả: Vi Sinh Noãn

Koumei cũng có cái nhìn khác về sự sủng ái Raku Konan đến mức cá biệt của Kouen.

"Konan sẽ là Hoàng Hậu của ta."

Ngay cả lời nói chờ dọn sạch tất cả chướng ngại và khó khăn, trực tiếp để Raku Konan làm Hoàng hậu mà Hoàng huynh cũng có thể nói ra, vì sao huynh lại chắc chắn Raku Konan là trợ lực mà không phải là trở ngại của huynh chứ?!

Koumei đột nhiên có chút bội phục Konan. Thay vì nói Hoàng huynh mê luyến cô đến mức này, điều thật sự quan trọng là Hoàng huynh tín nhiệm cô.

"Hoàng huynh, đệ đã hiểu quyết định của huynh, sau này đệ sẽ lấy lễ dành cho Hoàng tẩu đối đãi. Nhưng huynh thật sự không định đợi sau lần này cưới Raku Konan làm Đại Hoàng tử phi sao? Cô ta làm Đại Hoàng tử phi, có một số việc có thể phân ưu cho huynh, cũng có thể tránh phát sinh những chuyện tương tự."

"Không được, Koumei. Sau khi thành hôn, mẫu phi và một số người có dụng ý sẽ dùng chuyện khác nói này nói nọ."

"Con nối dõi." Koumei lập tức hiểu ý, "Đệ hiểu rồi, Hoàng huynh."

"Tuy ta không hiểu các ngươi đang nói cái gì, nhưng có vẻ sắp tới sẽ có chuyện thú vị, cho ta gia nhập đi, Kouen." Judal cười trương dương phóng túng, chẳng sợ Kouen từ chối chút nào.

"Đây là quyết định của ngươi sao, Judal?" Kouen nhấn mạnh từ 'ngươi'.

"A, ta đã sớm ngán mấy lão già phiền toái kia." Judal xua tay, cười hài hước: "Gyokuen cũng vậy."
****

Trước khi đi dỗ Konan, Kouen tiến cung trước, nói chuyện đẩy hôn với Kou Quý phi. Đối với sự chất vấn của Kou Quý phi, Kouen không thừa nhận chuyện có liên quan đến Konan, mà phân tích cho bà những lý do mà giờ anh chưa thể thành hôn, chưa thể có con nối dõi. Hiển nhiên, Kou Quý phi không nghe vào, Kouen cũng không chờ mong gì là bà sẽ nghe lọt, chỉ cần có lệ đẩy bỏ được chuyện này là anh vừa lòng rồi.

Kou quý phi có oán cũng không dám liều mạng với nhi tử.

Bà và phu nhân tể tướng mới chỉ nói bóng nói gió, hiểu thầm trong lòng thôi, nhưng nói đến cùng, nếu Kouen không gật đầu, ai cũng không dám tùy tiện nói ra ngoài. Kou Quý phi và nhà Tể tướng đều nan kham, lại không thể nói Kouen 'không biết tốt xấu', ai bảo họ mắt cao hơn đỉnh nghĩ Kouen sẽ nhờ ơn làm chi, nan kham cũng phải nén giận.

Kou Quý phi không vui, khó có khi không bỏ qua trọng điểm muốn giữ Kouen ở lại dùng bữa thuận tiện ngủ lại Hoàng cung hôm. Chấm dứt được chuyện này, tâm tình Kouen vui sướng hơn không ít, không rảnh dùng bữa tối, lập tức về phủ tìm Konan.

Konan cũng không dùng bữa tối – cô đã ngủ rồi.

Chỉ mới lên đèn, Kouen đã thấy Konan cuộn mình trong hai tầng chăn gấm dày, buồn cười lắc đầu.

Kouen vốn định đánh thức Konan, nhưng anh lột một lớp chăn ra, cô cũng chỉ hừ hừ hai tiếng, càng cuộn mình chặt hơn, nên anh thôi, lấy một quyển binh thư để lại ở chỗ cô ra, thất thần đọc.

Tiếng than nhỏ đột nhiên kéo suy nghĩ của Kouen về, anh ném quyển binh thư không lật được một trang đi, bước nhanh về phía giường, trước giường có một giá nến nhỏ đang cháy sáng.

Khuôn mặt Konan tràn đầy thống khổ, thân thể cuộn tròn run bần bật, Kouen xốc chăn lên sờ, người cô đầy mồ hôi lạnh.

"Ko..."

Kouen còn chưa mạnh mẽ đánh thức Konan, cô đã ngồi bật dậy trước.

Kouen mà không tránh nhanh là đã đụng nhau rồi.

Konan cuộn chân ôm bụng nhỏ, khom lưng đè trán lên đầu gối, từ trạng thái há mồm thở dốc, có thể đoán được cô đã gặp ác mộng.

Kouen nhấc tay ấn đầu vai của Konan, hy vọng có thể giúp cô trấn định lại, ai ngờ Konan lại kinh hãi, gạt tay anh ra lùi về phía sau, tư thái phòng ngự mười phần.

"Kouen-sama?" Konan kinh ngạc nhìn Kouen, cô thật sự không đoán được là anh ở đây, nên phản xạ phòng ngự anh là có thể hiểu, nhưng cô vẫn không thả lỏng với anh, chuyện này là sao hả?

Konan trả lời vấn đề của Kouen.

"Ngài là thật hay là mộng?"

Kouen không chút khách khí nắm cằm của Konan, dùng sức.

"Đau!" Konan tránh thoát khỏi cái tay tàn nhẫn của Kouen, xoa gương mặt bị bóp hồng, muốn lùi về trong chăn, lại bị Kouen ném chăn tóm người.

Động tác của Kouen cũng không ôn nhu, xụ mặt trầm thấp nói một câu: "Nói rõ ràng."

Konan vốn u oán trong lòng càng thêm uỷ khuất, rũ đầu không chịu nhìn Kouen, nhu nhu nói: "Ta mơ thấy ngài giết ta."

"......"

Kouen nghẹn lời. Cô rống anh, muốn đổi nữ nhân thì giết cô trước, anh cứ nghĩ cô chắc chắn anh sẽ không làm vậy nên mới dám nói, nhưng mà cô lại... Không tin anh có thể đáp lại chờ mong 'tham lam' đó của cô sao? Cô không tự tin là có thể ngang hàng với anh sao?

Giọng điệu của Kouen vẫn lạnh như cũ, "Giờ mới sợ?"

"Ta sẽ sợ sao? Nếu ta sợ chết, năm đó đào vong đến Laem hoặc Magnoshutatt không phải là tốt rồi sao. Sao sẽ mạo hiểm quy hàng ngài lúc nghĩ Kouen-sama là một người tàn ngược thích giết chóc chứ? Ngài muốn liên hôn là suy xét từ chính trị, ta hiểu, nhưng ngài lại không yêu nàng ta, một nữ nhân ngài chưa từng gặp, ngài không cảm thấy giữ ta lại thích hợp hơn sao? Giờ ngài lại nhiều thêm một phiền toái, nhưng sau này ngài sẽ không cần băn khoăn thế lực của Tể tướng. Huống hồ ngài nói ngài cần ta, vì sao ta không thể vì ngài nguyện ý sủng ta mà vất vả hơn chút được? Ta cũng sẽ tận tâm tận lực làm chuyện ta có thể làm mà!" Nói đến đây, Konan lại kích động lên.

Kouen thấy được thái độ anh muốn từ Konan, nhưng Konan vẫn chưa đủ tin anh.

"Nàng hy vọng ta giữ lại nàng, lại mơ thấy ta giết nàng, không tin ta sẽ như mong muốn của nàng?"

"Ta vốn tin tưởng mà! Kouen-sama và ta giống như phu thê ân ái, sao ta có thể không hiểu? Ta lúc đầu là nói với Koumei-sama, nhưng ngài nói ngài đã sớm biết, không nói cho ta là không tính cho ta biết. Ngài không cần còn không cho ta khổ sở sao? Ta đã biết, bởi vì ta uy hiếp ngài, nên ngài tới trách cứ ta đúng không? Ngài trách cứ ta cũng không thay đổi đâu! Kouen-sama là của ta, lúc là của ta chỉ có thể thuộc về một mình ta!"

Cảm xúc của Konan quá kích động, lời nói suy nghĩ hỗn loạn, không chỉ không chú ý ngữ điệu bình thản của Kouen, mà còn xuyên tạc luôn cả ý của anh.

Mất mát chồng chất nuốt trọn Konan, cô bắt lấy tay của Kouen, nhào mạnh về phía trước, cắn một ngụm lên hõm vai anh, cô chỉ muốn điên cuồng phát tiết một phen.

Hai lần bị Konan cắn bả vai, tâm cảnh của Kouen rất khác nhau. Lần trước là vì không muốn mất đi, người điên cuồng là anh, lúc này anh thấy Konan điên cuồng, vì cô cũng không muốn mất anh.

Động tác Kouen ôn nhu ôm chặt Konan, Konan bị ấm áp bao quanh mà chậm rãi nhả ra, cảm nhận được ấm áp mà chỉ khi mất đi mới biết thế giới càng giá lạnh, cô khóc rống lên.

Kouen không dự đoán được tình hình này, sửng sốt xong thì ôm chặt Konan, khẽ vuốt đầu và sống lưng cô.

Lực đạo mềm nhẹ vỗ về, đến khi Konan dừng khóc, nhẹ nhàng đẩy anh ra.

Konan đã bình tĩnh lại, lộ ra vẻ xấu hổ nhìn dấu răng tím bầm trên vai Kouen, xin lỗi anh.

"Ta làm càn, Kouen-sama."

"Không sao." Kouen nhìn chằm chằm Konan, thần sắc cô kiên quyết, anh chờ cô nói ra suy nghĩ của mình.

"Konan làm ngài khó xử, ta sẽ đi, rời khỏi Đế quốc Kou, sẽ không lấy cái chết uy hiếp ngài nữa."

Kouen rất buồn bực, lúc trước còn tuyên cáo chiếm hữu của mình với anh, giờ lại sửa miệng trở mặt nhanh như vậy, anh thấp giọng hỏi thêm một câu, "Nàng tính đi đâu?"

"Lục địa hắc ám."

"Hồ nháo! Lục địa hắc ám không có gì cả, nàng sẽ sống thế nào?" Kouen bị đáp án của Konan làm giật mình, thuận miệng nói xong mới nhớ ra cái đề tài này không có ý nghĩa gì hết.

"Ta có cách, Kouen-sama đừng lo. Leam cũng được, Magnoshutatt cũng thế, đều là địch nhân tương lai của ngài, ta không muốn đối lập với ngài."

"Không muốn đối lập với ta thì đừng đi, ở bên cạnh ta là được."

"Kouen-sama, ngài đang làm khó người khác..."

Konan mới lộ vẻ mặt khó xử, giây tiếp theo đã bị Kouen nắm cằm kéo lại gần. Konan không đứng vững, bị Kouen ôm vào lòng.

"Ta đã từ chối hôn sự, nàng còn khó xử à?"

"Hả?" Konan ngẩn ra, kinh ngạc nói: "Ngài nói cái gì?"

"Chính nàng tự nghĩ xem, chuyện này kỳ quặc ở đâu."

Kouen nói thế, nhất định là xuất hiện lệch lạc ở đâu đó. Konan bắt đầu hồi tưởng kỹ lại từ lúc Judal xuất hiện, càng nghĩ mày càng nhăn chặt, sắc mặt càng lúc càng 'xuất sắc'.

"Từ lúc ta hỏi ngài không định để ta biết, câu trả lời của ngài là một câu hỏi, sau đó không nói tỉ mỉ, một lần muốn ngắt ta..."

"Ừ." Kouen nắm cằm Konan, nhẹ quơ, nghiêm túc đoan chính tuyên bố với Konan khi cô đang không muốn đối mặt với hiện thực thảm đạm này, "Ta đang trêu đùa nàng."

Konan cắn môi dưới, uỷ khuất!

"Sao ngài có thể lấy chuyện như vậy ra trêu!"

"Cũng không phải chuyện gì quan trọng, vốn đã phải đẩy rồi, lúc trước không biết nên nói với nàng thế nào, nàng chạy tới hỏi nên ta nhất thời hứng khởi mà thôi."

"Nhất thời hứng khởi...." Konan nghẹn một chút, "Ngài nhất thời hứng khởi suýt trêu hỏng ta rồi!"

Kouen cười chế nhạo, vuốt hốc mắt sưng lên vì khóc của Konan.

Konan đỏ bừng mặt, bị Kouen ôm eo nên không thể trốn vào chăn, dứt khoát mạnh miệng với Kouen.

"Buổi chiều là ta sơ suất không bình tĩnh, nhưng vừa nãy Kouen-sama lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đúng không?"

"Ta không cố tình nói gì, là nàng tự hiểu lầm ý ta."

"Ngài biết ta đã hiểu sai, không đi thẳng giải thích vấn đề mà còn nói mơ hồ, không phải nhân lúc cháy nhà đi hôi của thì là gì?"

"Vậy trách nàng để ta có cơ hội thừa nước đục thả câu."

Nói cũng không nói lại Kouen, Konan nheo mắt, căm giận bất bình 'hừ' một tiếng, quay đầu không để ý Kouen.

Cũng may Kouen là một người rất có quy luật, làm việc theo ý mình, không bị người khác quấy nhiễu, Konan không để ý anh, anh cũng không thèm để ý, ngậm vành tai cô mà liếm, cởi trung y của cô ra.

Konan quẫn bách, đè lại tay Kouen, chính đáng nói: "Ngài cảm thấy giờ thích hợp làm chuyện này sao, Kouen-sama?"

"Thích hợp."

Kouen muốn nói, lúc nào cũng hợp. Đạo lý dễ hiểu thế mà cô còn hỏi, Konan biết hôm nay sự 'thông tuệ' của cô sẽ giúp cô.

"Xét thấy ngài làm ta kinh hách, một tháng tới ta không muốn cho ngài ngủ lại, ngài lại tiếp tục ta sẽ đi lục địa hắc ám thật đấy."

"Ta đã nói, ta sẽ ôm nàng thật chặt, sẽ không đánh mất nàng." Kouen dừng động tác lại, mơn trớn gương mặt bị anh niết đỏ của Konan, khó xử nhíu mày, "Không muốn ta ngủ lại.... Vậy đến phòng của ta đi."

"Kouen-sama, ta đùa, đùa thôi! Tuỳ ngài mà!"

Bị Kouen tùy tiện khoác một kiện áo ngoài bế lên, Konan vội ngăn cản. Nếu thật sự để Kouen ôm cô về phòng anh, từ mai sẽ có một đám người nối gót nhau chạy tới cười nhạo cô!

Kouen buông Konan, bất mãn nhéo má cô.

Konan bất đắc dĩ mỉm cười, nhấp miệng cười xinh đẹp, "Ta nhìn ngài, chỉ nhìn ngài mà thôi."

Sau đó, ôn nhu lưu luyến, liều chết triền miên.

Tác giả có lời muốn nói: Đây là vì tác giả đang rối rắm, thỉnh ôn nhu đối với chương này.

Tấu chương thả một hình ảnh ôn nhu, mau nhìn đường cong nhu mỹ của Loli Sche đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play