Quân Mặc chỉ chớp mắt đã nhìn sang hướng từ đường bên kia, sợ đến thiếu chút nữa từ trên mái hiên ngã xuống.
Một thân bạch y đẹp hơn tuyết, vẻ mặt lạnh lùng kia, không phải sư tôn nhà mình thì là ai?
Chẳng lẽ hắn chưa tự mình nói cho sư tôn kế hoạch đêm nay sao? Chẳng lẽ…
A, hắn nghĩ tới, đích thật là không có.
Xảy ra loại chuyện đó, sư tôn trực tiếp bế (cáu) quan (thẹn) tu (thành) luyện (giận), hắn rất rõ tính tình của sư tôn, mình xuất hiện trước mặt sư tôn không khác nào trêu chọc khiêu khích, cho nên hành động tối nay dường như bị sư tôn cố tình xem nhẹ.
Quan trọng nhất là, sư tôn bình thường nếu giận, bế quan chậm nhất cũng phải ba ngày ba đêm, tại sao bỗng nhiên đi ra rồi?!
Đầu tiên, hắn vốn lưu lại người chuyên phụ trách sư tôn, lại là người duy nhất có thể ngụy trang một cách hoàn mỹ, bởi vì thời gian cấp bách, nên Thập Nhất đã dịch dung thành bộ dáng của hắn, trực tiếp đi tới chỗ Hiên Viên Thành.
Nếu sư tôn hỏi ám vệ hành tung của mình, tự nhiên sẽ đi tới chỗ Hiên Viên Thành, mà ngụy trang… hắn cơ hồ không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được, Thập Nhất ở trước mặt sư tôn thậm chí không thể giả trang đến một cái chớp mắt.
Cho nên sư tôn sở dĩ đuổi tới nơi này, là bởi vì…
Quân Mặc cúi đầu nhìn vết thương trên người mình, hốc mắt có nhiệt ý chợt lóe rồi biến mất —— bởi vì hắn bị thương, huyết mạch liên hệ tác động lẫn nhau, cho nên sư tôn lập tức bỏ xuống hết thảy e thẹn tức giận đi ra. Hết thảy chỉ là vì, sư tôn lo lắng cho mình.
Quân Mặc mím môi, nhìn những kẻ xúm lại chỗ sư tôn, mặc sắc ở đáy mắt dần dần biến thành màu đỏ như máu, sau khi nhắm chặt mắt, mở ra, trên mặt của hắn đã lộ ra lãnh tiếu tàn nhẫn đến cực điểm.
Vương gia thật sự tìm chết, đối với hắn động thủ thì thôi, lại dám vây quanh sư tôn, một từ đường nho nhỏ thôi, dám hung hãn tàn bạo như thế, một khi đã như vậy, đừng trách hắn tuyệt tình!
Thời điểm nghĩ như vậy, hắn không nói phải trái mà xem nhẹ chuyện mình mới là người động thủ trước.
Ý niệm vừa động, lòng bàn tay nhất thời nhiều ra một tiểu cầu màu đen, nháy mắt tiểu cầu kia bị bóp vỡ, lập tức không trung tràn ra một đóa huyết liên mặc sắc.
Cùng lúc đó, vô số người ngẩng đầu, lòng người lại đột nhiên chấn động, sau đó ánh mắt dù bình thường hoặc lười nhác nháy mắt biến thành sắc bén và thị huyết, bất luận đang làm gì, đều bỗng nhiên dừng tay, hướng phía Vương gia mà đến.
Hai năm, đối với Quân Mặc muốn san bằng đạo lộ, dẹp yên tất cả chướng ngại mà nói, há chỉ là tu vi đột nhiên tăng mạnh? Lại há chỉ là cùng Hiên Viên Thành hợp tác? Lại há chỉ… giới hạn trong… chính đạo?
Lâm Tiêu đang khẽ cau mày đứng ở nóc phòng cảm giác mà ngẩng đầu nhìn huyết liên trên không trung kia, ấn đường nhẹ nhàng nhíu lại, phút chốc quay đầu nhìn về phía bóng râm nào đó, quả nhiên thấy được một hắc y mặt than đứng ở nơi đó.
Mặc dù trong bóng đêm, Lâm Tiêu vẫn rõ ràng cảm thấy một thân quần áo màu đen đã bị máu làm ướt sũng.
Đôi mày kiếm nhất thời nhăn lại, mặc dù cách rất xa, Lâm Tiêu vẫn nghe thấy được mùi máu tươi quen thuộc, mang theo vài phần ngọt ngào và cám dỗ kia.
Mặc dù một thân áo đen ngay cả khung xương cũng dùng bí thuật thay đổi hình dạng, Lâm Tiêu vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra —— đứng ở nơi đó giả trang, chính là đứa ngốc cả gan làm loạn kia!
Tốt, hắn cũng thật sự dám!
Ánh mắt thanh lãnh của Lâm Tiêu lộ ra nộ quang lạnh như băng, Quân Mặc nhất thời run một cái.
Còn dám đứng ở chỗ này không đi chữa thương, muốn để máu chảy hết, cho mình đem thây khô về làm đồ trang sức sao?!
Lâm Tiêu đè nén tức giận trong lòng, mới không đem người đánh một trận ngay bây giờ. Làm sư tôn, không thể trước mặt một đám người ngoài hủy đi mặt mũi của đồ đệ.
Cho nên, vẫn trừng trị đám người ngoài này trước!
Lâm Tiêu thất thần cùng tức giận, đại khái cũng chỉ có Quân Mặc có thể cảm giác và hiểu được, những người Vương gia này không hiểu, cho nên bọn họ quả thực cũng bị Lâm Tiêu chọc giận điên lên.
Trong mắt bọn họ, nhìn thấy không phải là sư tôn kiêu ngạo tức giận đồ đệ, mà là một vương bát đản không biết xấu hổ điên cuồng không nhân tính, khuôn mặt tuấn tú giống như tiên giáng trần, nhưng làm ra chuyện tuyệt đối không phải của con người —— làm cháy từ đường của người ta, thế nhưng còn hùng hổ nhìn người ta, còn tức giận sát ý, còn thanh lãnh khinh thường, còn khiêu khích kiêu cuồng…
Quả thực là đáng chết!
Khinh Vương gia bọn hắn không có người sao?!
Hiểu lầm kia, hiển nhiên rất lớn, mọi người của Vương gia đều nhìn thấy, nhưng bất kể chuyện này có phải hiểu lầm hay không, đều phải dùng máu rửa sạch!
Vương Toại cả giận nói: “Thanh Tiêu chân nhân ban đêm đánh lén Vương gia ta, là muốn làm gì?!” Vương Toại dừng một chút, sắc mặt nháy mắt vặn vẹo: “Ngươi lại cùng yêu tu cấu kết!”
Vương Toại không nói ma tu, vì Vương gia trước kia đã từng là thượng quan của Lâm Tiêu, hơn nữa còn kết hội giết chết Tống quý phi mẫu thân của Hiên Viên Triệt.
Hắn đến bây giờ cũng còn nhớ rõ Lâm Tiêu đã từng giống như chó bị Vương gia sử dụng, nhưng lúc này mới qua bao lâu a, Lâm Tiêu thế nhưng liền dám đối với Vương gia như vậy?! Ngoại trừ cấu kết yêu tu nên trở mặt, hắn thật sự không thể nghĩ được lý do gì, có thể khiến Lâm Tiêu dám ngang ngược ở Vương gia như vậy.
Lâm Tiêu lãnh mặt, buông tay, lòng bàn tay nhất thời liền nhiều ra một thanh trường kiếm: “Yêu tu ông nội ngươi! Đem đồ đệ của bổn tọa giao ra đây, nếu không, bổn tọa cho trên dưới Vương gia ngươi, chó gà không tha!”
Tâm tình của Lâm Tiêu không tốt, càng không muốn nhiều lời vô nghĩa.
Nhưng đồ đệ ngốc là người của mình, dù hư hỏng xấu xa vẫn là của mình, cho nên, hắn chỉ có thể phát hỏa trên người những người này.
Vương Toại tức giận đến nghẹn một búng máu trong cổ họng, vốn bị linh lực biến dị của Quân Mặc làm kinh mạch hao tổn, giờ phút này bị Lâm Tiêu làm phát cáu, lập tức liền tức giận, chân khí trong kinh mạch mở ra bốn phía, đúng là nháy mắt bạo động.
Chỉ lảo đảo một cái, hắn liền từ trên nóc nhà lăn xuống, trực tiếp ngã trong sân.
Nhìn ánh lửa cách đó không xa càng phát ra dữ dằn, Vương Toại tức giận đến nói không lựa từ: “Lâm Tiêu ta thao ông nội ngươi! Ngươi mất đồ đệ, ngươi tìm ta làm gì?! Kẻ thích buộc ngươi vào dây thắt lưng để mang đến mang đi chính là hắn, cũng không phải ta, ngươi không đem đồ đệ ngươi cột chặt, mất liền tới tìm ta, mẹ nó sao ngươi không chết đi! Ngươi còn làm nổ từ đường nhà chúng ta…”
Vương Toại đại khái là giận điên lên, lại bởi vì cơ thể bị thương mà không thể tự mình động thủ đánh người, lập tức giống như mụ đàn bà chanh chua ngồi trong sân hung tợn mắng.
Một đám cao thủ của Vương gia nhịn không được run rẩy khóe miệng, cảm giác rất mất mặt, nhưng thấy Vương Toại đã không có sức ra tay, một đám nhất thời nhịn không được ngưng trọng trong lòng.
“Yêu tu” kia còn cùng người Vương gia đánh đến nước sôi lửa bỏng, mà Lâm Tiêu này lại không biết rốt cuộc là ai, việc bọn họ có thể làm chỉ có một, là đem hai người bắt lại, về phần xuống tay nặng nhẹ —— chỉ cần không chết là được, không phải sao?
Nhưng mà sự thật luôn thích hung hăng tát cho con người ta một bạt tai, chống lại hai thầy trò, cho tới bây giờ không có kết quả gì tốt.
Sắc mặt Lâm Tiêu thật không tốt, một là vì đứa ngốc kia trọng thương còn không đi, còn muốn cùng người Vương gia đánh, hai chính là Vương Toại nói, hắn bị đứa ngốc cột vào dây thắt lưng mang đến mang đi, còn trách cứ hắn tại sao không cột chặt đứa ngốc!
Cho nên nói, có vài người thiếu ăn đòn, thích nói hươu nói vượn như vậy, thích bị buộc vào dây thắt lưng, hắn sẽ thành toàn cho bọn họ!
Lâm Tiêu là tu vi gì, đây chính là đỉnh cao nguyên anh, vả lại còn là nguyên anh bị thiên lôi bổ không biết bao nhiêu lần. Cho dù là xuất khiếu phía trên nguyên anh, cũng không chắc là đối thủ của hắn, huống chi đám người trước mặt?
Cao thủ thật sự của Vương gia đều bị thượng quan gọi đi làm một ít chuyện, mà những người còn lại, cũng chỉ đủ giữ gìn Vương gia mà thôi. Không phải bất đắc dĩ, Vương Toại cũng không muốn kinh động lá bài tẩy của Vương gia đi ra cho mọi người xem.
Cho nên, bị cường giả nguyên anh đè ép đánh, lại biến thành hoàn cảnh nan giải.
Kiếm trong tay Lâm Tiêu, mỗi một kiếm cơ hồ có thể phá hư một tầng lầu, mỗi một kiếm khí thêm vào phép thuật bổ xuống, đều có thể làm nền nhà của Vương gia lõm xuống một đường sâu dài mấy chục thước.
Trận pháp của Vương gia nhanh chóng sụp đổ dưới tay Lâm Tiêu, vô số cao thủ sau khi bị hắn đánh, bị rút đai lưng, buộc thành bánh quai chèo, toàn bộ ném trên đường.
Trong chốc lát, toàn bộ người Vương gia liền thiếu một nửa, mà các cao thủ còn lại, mặc dù tu vi cao thâm, cũng bị tức đến cả người run run, đạo tâm bất ổn.
Đây đâu phải là tới tìm người? Căn bản là đến sỉ nhục người!
Vương Toại tức giận đến rống to: “Lâm Tiêu! Ngươi điên rồi! Ngươi như thế nữa, ta liền đem những chuyện dơ bẩn ngươi làm mấy năm nay vạch trần!”
Lâm Tiêu lạnh lùng nhìn hắn, đáy mắt bình tĩnh làm Vương Toại sinh ra bất an nồng đậm.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!” Vương Toại gần như hỏng mất kêu lên: “Ngươi cùng yêu tu này… Các ngươi…”
Lâm Tiêu phản thủ một kiếm, thân kiếm hung hăng đánh vào mặt kẻ đánh lén, đánh bay ra ngoài, làm thủng một lỗ to trên phòng ốc cách đó không xa, té vào xong thì không đi ra nữa.
“Bổn tọa không muốn làm gì.” Lâm Tiêu lạnh lùng nói, thân kiếm chấn động, huyết châu dính trên thân kiếm nhất thời văng khắp nơi: “Đem đồ đệ của bổn tọa giao ra đây, nếu không, ta cho Vương gia ngươi chó gà không tha!”
Lại là câu này!
Vương Toại lại một lần nữa cảm thấy mình muốn điên rồi, hắn căn bản không có bắt Quân Mặc!
Tuy rằng hắn rất hoài nghi những thế lực thần bí vẫn luôn đối nghịch với Vương gia gần đây có liên quan tới Quân Mặc, nhưng đây dù sao cũng là suy đoán.
Hiện giờ hắn đã biết địa vị của Lâm Tiêu tại Huyền Chân tông hết sức trọng yếu, mặc dù bị người hoài nghi liên quan tới ma tu, cũng chưa từng bị Huyền Chân tông bỏ rơi, người phía trên nói, muốn lợi dụng tốt con cờ này, không được động Lâm Tiêu, cho nên hắn thậm chí không dám động Quân Mặc liên quan tới Lâm Tiêu.
Đúng, hôm nay Vương Thanh Hoan phải đi tìm Lâm Tiêu cùng Quân Mặc gây phiền toái, nhưng bọn họ rõ ràng không có ý đả thương Quân Mặc và Lâm Tiêu! Huống chi, Thanh Hoan không phải bị đánh sao? Bây giờ còn bị yêu tu đuổi giết…
“Ta lặp lại lần nữa, chúng ta không có bắt Quân Mặc! Không có!” Vương Toại gào thét, trong lòng lại đối với cấp trên sinh ra bất mãn.
Hắn đã lỗ một đứa con trai, nếu như nói vừa mới bắt đầu hắn còn cảm thấy nhi tử là đơn thuần bị yêu tu tính kế, nhưng đánh lâu như vậy, khí đến cực hạn, hắn ngược lại tỉnh táo.
Với năng lực tin tức của cấp trên, nếu nhi tử không phải thay bọn họ làm việc, mà bị yêu tu kia thao túng, vậy gần đây nhi tử chính là làm không ít chuyện không có mệnh lệnh, mà người ở trên lại căn bản không động tĩnh… Cho nên nói nhi tử bị đoạt xá bọn họ không biết, ha ha, ai tin?!
Cho nên, tình huống hiện giờ là, hắn lỗ đứa con, thế nhưng còn phải nghẹn khuất mà chịu đựng Lâm Tiêu vũ nhục?!
Quả thực đủ!
“Nói dối.” Lâm Tiêu lạnh như băng liếc hắn một cái, phút chốc lắc mình một cái hướng phía biển lửa từ đường phi thân mà đi.
“Đứng lại! Ngươi điên rồi!” Vương Toại rống to, rốt cuộc không để ý tới vết thương trên người, không chút nghĩ ngợi lấy ra pháp bảo hướng phía Lâm Tiêu ném đi.
Cùng lúc đó, vài người cùng Quân Mặc triền đấu cũng không để ý Quân Mặc, liều mạng bị thương cũng quay đầu hướng phía Lâm Tiêu xuất ra mấy đạo kiếm khí.
Quân Mặc nhìn thấy khóe mắt muốn nứt ra, trong lòng đại hận, trong lúc nhất thời không để ý kiềm chế cấm chỉ trên người, đem khí thế cả người toàn bộ khai hỏa, nhất thời, linh lực màu đen vốn lượn lờ nơi cổ tay, cơ hồ bao quanh cả người, thoạt nhìn âm trầm khủng bố, mà khuôn mặt dưới mặt nạ, cũng hoàn toàn không có một tia cảm xúc.
Trước khi mở ra cấm chỉ, chính khí trên người hắn còn có thể đủ áp chế tà khí, nhưng sau khi mở ra cấm chỉ, cả người hắn liền thành nơi tà khí ngưng tụ.
Khí thế vốn là đỉnh cao kim đan kỳ, giờ phút này, cũng đã không ai có thể biết giới hạn của hắn rốt cuộc ở nơi nào.
Tốc độ của hắn cực nhanh, trước khi mọi người vừa muốn phát động làn sóng công kích kế tiếp, hắn cũng đã xuất hiện trước mặt trưởng lão khoảng cách gần nhất, đưa tay, nắm được cổ người nọ, chẳng qua nhẹ nhàng bóp một cái, liền bẻ gảy cổ người nọ.
“Yêu, yêu hóa! Hắn yêu hóa!”
Có người nhịn không được kinh hô một tiếng, đúng là sợ tới mức xoay người muốn chạy.
Mà Quân Mặc sau khi “Yêu hóa” đích thật là muôn người không chống lại được, hai con ngươi hắc kim sắc thoạt nhìn băng lãnh vô tình, không có chút thất tình lục dục của nhân loại, chỉ có một mảnh tĩnh mịch, cho dù lúc giết người, cũng bình tĩnh giống như nước lặng.
Thời gian chốc lát, Quân Mặc cũng đã giết hơn mười người, nhưng rõ ràng vẫn không đủ, hắn liếc mắt một cái liền thấy được góc áo màu trắng bị đốt, chói mắt như vậy, khó chịu như vậy, mặc dù, hắn biết người nọ chẳng qua bị đả thương vạt áo, hoặc chẳng qua bị trầy da, nhưng điều này đã làm hắn rất bất mãn, người của hắn, tại sao có thể bị người khác phá hư? Tại sao có thể tăng thêm bất kỳ dấu vết gì không thuộc về hắn?!
Đáng chết!
Những người này, đều đáng chết!
Giờ này khắc này, hắn đã quên ban đầu mình dự tính tới nơi này làm gì, chỉ dùng một đôi mắt không cảm xúc nhìn Vương gia, âm u gợi lên khóe môi, không chút lưu tình mà giết.
Ai dám động vào tâm can bảo bối của hắn, thì phải chết!
Vương Toại bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người, cho tới bây giờ Vương Toại cũng biết yêu tu đáng sợ, nhưng không biết lại đáng sợ đến mức này.
Hắc y nhân kia muốn làm gì? Bởi vì bắt không được Thanh Hoan, cho nên muốn giết toàn bộ Vương gia diệt khẩu? Hay là nói, Lâm Tiêu kia thật sự cùng yêu tu có quan hệ, cho nên, hắn che chở Lâm Tiêu?
Đáng tiếc Vương Toại vĩnh viễn cũng sẽ không biết đáp án, bởi vì Vương Toại chỉ ngây người một chút, trước mắt liền có một bàn tay lạnh như băng tay nhẹ nhàng nâng lên, nắm cổ họng của hắn, vẫn nhẹ nhàng vặn, hắn chợt nghe lỗ tai của mình cuối cùng phát ra một tiếng trầm đục, sau đó cái gì cũng không có.
Giết!
Giết!
Giết!
Giết sạch mọi thứ muốn ngăn trở người của hắn!
Ánh mắt Quân Mặc đang ngày càng thanh lãnh trong chém giết không ngừng, ngày càng vô tình, tựa hồ thế gian này đã không có vật gì có thể tác động tâm linh của hắn, cũng tựa hồ không có bất luận vật gì có thể bị hắn nhìn trong mắt.
Vạn vật, đều là con kiến.
Chỉ là như thế.c
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT