Cả người đều rất đau, nhất là linh hồn, giống như bị vô số bàn là đồng thời bào cách*, đau đến nỗi một chữ hắn cũng không nói nên lời, cũng rốt cuộc đem hắn từ trong trạng thái giống như nhập ma điên cuồng và hưng phấn kéo về hiện thực.
*dùng sắt nung đỏ đốt da người
【 hệ thống bắt đầu tự hủy… 】
Tiếng máy móc lạnh như băng rơi vào tai, làm máu cả người Lâm Tiêu đều đông lại, hắn không thể tin mà nhìn thoáng qua dòng chữ lớn cảnh cáo màu máu, hậu tri hậu giác phát hiện, nguyên lai giá trị oán hận đã hạ thấp đạt yêu cầu, hiện giờ đã biến thành số 100 đỏ chói.
Đứa ngốc thấp giọng nỉ non cái gì ngay bên tai, âm thanh tan nát mà tuyệt vọng, mỗi một chữ đều như khóc không ra tiếng, làm hắn mờ mịt luống cuống, trong lòng nhói đau đến muốn từ lời của Quân Mặc nhận ra Quân Mặc rốt cuộc làm sao vậy.
Sau đó hắn chỉ nghe được những chữ cầu mà không được kia.
Đứa ngốc thế nhưng cho là mình thích người kia? Làm sao có thể?!
Hắn đối với tiện nhân kia, chỉ muốn lột da rút gân, hủy đi xương cốt!
Hắn muốn lôi đứa ngốc này ra hung hăng đánh một trận, nhưng hệ thống giày vò hắn, sau khi nói ra một chữ “Cút” liền mất đi năng lực nói chuyện, chân khí trong kinh mạch của hắn bạo động, máu tươi ở cổ họng muốn tuôn trào, làm hắn mím chặt môi không dám nói bất kỳ cái gì, bởi vì tựa hồ bất luận một câu chữ nào, cũng có thể khiến hắn phun ra tim gan của mình.
Nghe được tiểu tử kia vẫn muốn tìm người kia phiền toái, hắn quả thực giận điên lên.
Giải thích thế nào mới phải?
Người kia, bây giờ Quân Mặc căn bản là không động nổi.
Nhưng chẳng lẽ muốn hắn trước khi chết nói cho đứa ngốc này, người nó liều mạng bảo hộ như vậy, lại là hàng giả đoạt xá trọng sinh? Lần đầu tiên hắn tức giận đứa ngốc này như vậy, hết lần này tới lần khác không muốn làm mình đau lòng.
Hắn sẽ chết, một khi đã như vậy, hà tất vì những thứ không cần thiết kia hại thân chứ?
Nhưng mà người kia, người giống Lý Thuần Phong như đúc, nếu Quân Mặc đi tìm kẻ đó, sẽ rơi vào kết quả bỏ mình, điều duy nhất hắn có thể làm, chính là nói Quân Mặc không cần nhúng tay.
Hắn thậm chí chưa kịp nói nhiều, đã bị hệ thống cường ngạnh giam cầm ở biển ý thức!
Lý Thuần Phong.
Lý gia đại thiếu, năm đó là người trẻ tuổi nhất, tài hoa đế đô nhất.
Từ ngày Lâm Tiêu bộc lộ tài năng, nhất định cùng người này trở thành kẻ địch.
Hai người trí lực tương đương, thủ đoạn tương đương, tàn nhẫn tương đương, điểm yếu duy nhất của Lâm Tiêu so với Lý Thuần Phong, cũng chỉ có một —— khi trẻ tuổi hắn còn chưa đủ tàn nhẫn, không đủ tuyệt tình tuyệt nghĩa, khi đó hắn thậm chí còn hưởng thụ gia đình ấm áp và thanh mai trúc mã.
Cho nên, năm đó trong cuộc chiến tranh đoạt địa bàn rõ ràng là thế lực ngang nhau, Lý Thuần Phong thắng, mà hắn, thì bị Lý Thuần Phong tính kế, bị người thân nhất đạp xuống.
Sau đó, dưới ám chỉ của người kia, người Lâm gia chặt đứt hai chân hắn, cầm tù hắn, muốn ngay cả tinh thần hắn cũng suy bại thành một phế nhân.
Thỉnh thoảng rảnh rỗi, tiện nhân kia sẽ đến nhìn hắn một cái, chà đạp mọi thứ hắn đã từng quý trọng, cười nhạo, châm chọc, thẳng đến khi bĩu môi rời đi, sau đó không còn xuất hiện.
Cho đến sáu năm sau Lâm Tiêu giả bộ ngu si, rốt cuộc lấy được một máy vi tính nhỏ, sau đó mượn tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết đăng tải, dưới sự giám thị từ từ lơi lỏng liên lạc hacker, đến khi Lâm Tiêu trong thời gian bốn, năm năm bố trí, tiêu phí hết thảy đại giới chà đạp tôn nghiêm của mình mà khẩn cầu, diêu vĩ khất liên*, mới rốt cuộc bày ra ván cờ như vậy, để hai người ở hai chỗ khác nhau, đồng quy vu tận.
*chó vẩy đuôi mừng chủ, nịnh hót lấy lòng
Một khắc cuối cùng của sinh mệnh kia, Lâm Tiêu cho là mình đã không hận, không nghĩ tới đến giờ phút này mới phát hiện, nguyên lai hết thảy lại đều là lừa mình dối người.
Cút mẹ nó cái gọi là đồng quy vu tận chính là báo thù đi!
Lạnh lùng, không phải không để ý, mà là hận đến tận xương tủy, lại biết tạm thời không thể làm gì.
Hắn muốn tự tay cho Lý Thuần Phong sống không bằng chết, muốn giết Lý Thuần Phong, người phản bội hắn cũng sẽ cảm nhận sự tuyệt vọng của hắn! Hắn vẫn hận, chết đi trong vụ nổ chốc lát như vậy, căn bản không cách nào tiêu trừ nửa điểm oán hận trong lòng hắn!
Nhưng mà buồn cười nhất chính là, hắn đã chết, sau đó trọng sinh đến nơi này, mà Lý Thuần Phong, cũng trọng sinh theo!
Lý Thuần Phong cũng sống.
Khuôn mặt kia, thời điểm giả vờ đắc ý liền thích sờ cằm không có râu, sau khi sờ xong liền gợi lên khóe miệng, mà ngay cả sau khi đụng phải một người thú vị, thái độ mèo vờn chuột, lạnh lùng sau khi dùng người xong giết người không để lại dấu vết, đều giống nhau như đúc!
Trên đời này chưa bao giờ trùng hợp giống nhau đến từng chi tiết như vậy, hắn hết sức khẳng định —— Lý Thuần Phong sống, và đến nơi này!
Lâm Tiêu vô cùng rõ bản chất của Lý Thuần Phong, nhưng hắn càng rõ bướng bỉnh và cố chấp của Quân Mặc.
Đứa ngốc nếu nhận định cái gì, thật sự nhất định sẽ đi làm!
【 tư tư tư tư tư… 】
Toàn bộ biển ý thức đều quay cuồng, biển ý thức của Lâm Tiêu như là một dụng cụ tinh vi khống chế bộ não, nhưng mà giờ khắc này, “Dụng cụ” hiển nhiên vào quá trình hủy diệt, những sóng điện từ làm người sợ hãi không ngừng phát ra tiếng vang nôn nóng, không rõ.
Giờ phút này, trong lòng Lâm Tiêu hết sức lo lắng, nhưng bất luận hắn giãy dụa ra sao, cũng không thể đột phá gông cùm xiềng xiếc của biển ý thức, chỉ có thể vào thời điểm ngẫu nhiên thanh tỉnh, suy nghĩ một chút.
Hắn bị hệ thống gạt, giá trị oán hận kia, ngay từ đầu không chỉ vì Quân Mặc.
Sớm nên nghĩ đến, sau khi đứa ngốc vì một số nguyên nhân hắn không biết buông xuống một phần thù hận, giá trị oán hận mỗi một lần đều cùng với ký ức hoang mang của đời trước có thay đổi.
Đáng tiếc trước đó suy nghĩ quá quả quyết, dị thường này lại bị hắn xem nhẹ.
Cho nên khi Lý Thuần Phong xuất hiện, khi những ký ức hắn tận lực chôn dấu lại một lần nữa bùng nổ, hết thảy đều đã không còn nắm trong tay.
Thời điểm kia, giá trị oán hận có thể cũng đã tăng vọt đến điểm tới hạn, thời điểm đầu hắn nóng lên lại phát hiện đứa ngốc kia lừa gạt, nhất thời lửa cháy đổ thêm dầu, hết thảy hoàn toàn rối loạn.
Thù hận, quả nhiên là thứ có thể làm người ta cháy hỏng đầu óc.
Hắn cần phải lãnh tĩnh, ít nhất không cần xúc động như vậy, lại bị việc đứa ngốc giấu diếm giận điên lên, còn bóp cổ đứa ngốc, ít nhất, hắn nên đem chuyện Lý Thuần Phong nói cho đứa ngốc kia trước.
Hắn cơ hồ không dám nghĩ tình huống Quân Mặc cùng tiện nhân kia đối đầu, đại khái, sẽ chết đến mảnh vụn cũng không còn.
“Hệ thống! Hệ thống ngươi đi ra cho ta!” Hắn lớn tiếng kêu lên.
Nhưng trong biển ý thức ngoại trừ tiếng điện lưu, không có bất cứ động tĩnh gì. Hệ thống giống như cho tới bây giờ đều chưa từng tồn tại, không có tung tích.
Trong lòng Lâm Tiêu đột nhiên trầm xuống, dự cảm xấu hoàn toàn bao phủ hắn.
Giá trị oán hận bùng nổ, hắn rất nhanh sẽ bị tiêu hủy.
Nhưng hắn cũng không dám chết như vậy, hắn còn có chuyện lo lắng —— hắn phải ngăn tiểu tử Quân Mặc kia không được chết.
Mặc dù tu luyện tới nguyên anh thì thế nào? Người kia ít nhất là cao thủ phân thần kỳ, đứa ngốc kia nếu thật sự đến chỗ người kia làm thủ hạ, ngay cả xắt thức ăn cũng chưa đủ.
Thật sự là càn quấy!
【 tích tích tích… Hệ thống tiến hành phá hủy tính theo thời gian, mười, chín, tám, bảy… 】
Bỗng nhiên, trong biển ý thức vang lên âm thanh của hệ thống, ngay sau đó, toàn bộ biển ý thức đều chấn động.
Hắn không thể chết được, ít nhất, không thể chết lúc này, đứa ngốc kia không biết sống chết hiểu sai, cho dù hắn không thể giết Lý Thuần Phong báo thù, ít nhất, cũng không thể để đứa ngốc kia cứ xúc động như vậy đụng vào!
Cho dù chỉ kéo dài một phút đồng hồ, cho hắn đem lời nói hết!
“Dừng! Dừng lại!” Hắn thấp giọng gào thét, rốt cuộc khóa được hệ thống.
Hắn đem thần hồn vo thành một viên đột nhiên thiêu đốt, liệt diễm bùng lên nhất thời bao quanh viên cầu màu xám ở sâu trong biển ý thức.
【 sáu, năm… 】
Thanh âm bị bao vây bên trong nặng nề, rõ ràng tiếp tục truyền đến, thần hồn Lâm Tiêu đột nhiên chấn động, cơ hồ dùng hết toàn lực chui vào bên trong vật chất màu xám kia.
Đây là thứ hắn lặng lẽ nghiên cứu ra, cái gọi là hệ thống kia, càng giống như tim đèn trong biển ý thức của hắn, trước kia hắn không dám động, đơn giản là vì một khi hệ thống phản kích, hắn nhẹ nhất cũng biến thành ngốc tử, nhưng giờ phút này, hắn đã không có lựa chọn khác.
Hắn đã không có lựa chọn khác, nếu đã định trước phải chết, hắn ít nhất phải bảo vệ đứa ngốc kia!
Chín phần lại một lần nữa ngưng tụ thành thần hồn, hắn giống như không muốn sống chen vào bên trong ánh sáng màu xám kia.
Loại thống khổ xé rách linh hồn này, làm thần hồn hắn không ngừng run rẩy, lúc sáng lúc tối, giống như ánh nến bất cứ lúc nào cũng sẽ tắt trong gió.
Rốt cuộc, hệ thống đột nhiên phát ra một két tiếng chói tai, mà thanh âm đếm ngược đến【 ba… 】, rốt cuộc ngừng lại.
Cơ hội chỉ có một lần, thời gian chỉ có một khắc, hắn không dám dừng lại, lại càng không dám có bất luận do dự gì.
Thần hồn phá vỡ gông cùm xiềng xiếc của biển ý thức, ý thức còn sót lại nhảy ra, thậm chí không khống chế được thân thể hắn.
“Người kia, là cường giả phân thần kỳ, hắn là kẻ thù của ta, hắn tâm cơ……thâm trầm, giỏi về mưu lược……trước……trước khi không nắm chắc mười phần, không được……không được cho hắn để mắt tới ngươi…… ta, không thể giúp ngươi…… sống thật tốt ……”
Hắn run rẩy nói, chỉ kịp liếc mắt nhìn đôi mắt tràn ngập tơ máu kia một cái, ánh mắt nhịn không được kinh hỉ, liền triệt để không có ý thức.
Lần đầu tiên hắn có cảm giác tiếc nuối, đáng tiếc, hắn rốt cuộc không thấy được đứa ngốc này trưởng thành. Thật sự là, đáng tiếc a.
【… hai, một! 】
Thần hồn vừa bị rút về biển ý thức, hệ thống rất nhanh liền mở ra lần nữa, Lâm Tiêu chỉ mơ mơ hồ hồ mà nghe được một chữ “Một” cuối cùng, liền triệt để không có ý thức.
…
Quân Mặc đang chữa thương cho Lâm Tiêu phút chốc cứng đờ, hắn ngơ ngác nhìn ánh mắt lại một lần nữa nhắm lại trước mắt, trên mặt tái nhợt dần dần nổi lên chút huyết sắc, nhịn không được mở miệng cười.
Mất máu quá nhiều và chân khí bạo động làm cả người của hắn tê dại, nhưng hắn cũng rất vui vẻ, vui vẻ đến biết rõ lúc này tỷ lệ hai người có thể sống sót có hai phần, vẫn nhịn không được nâng lên khóe miệng.
Câu nói đứt quãng kia của Lâm Tiêu, làm hắn giống như rốt cuộc chiếm được cứu chuộc nào đó.
Sư tôn đang lo lắng cho hắn, sư tôn nói người kia là kẻ thù của sư tôn, bảo hắn sống thật tốt. Sư tôn, quả nhiên cuối cùng vẫn thương yêu luyến tiếc mình.
Thật tốt, cho dù là đang lừa gạt hắn?
Thật tốt.
Hắn nhẹ nhàng cười, chậm rãi cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi mỏng lạnh lẽo kia, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nhu thuận: “Sư tôn, chúng ta… sẽ không có việc gì…”
Cặp mắt tràn ngập tơ máu chậm rãi khép lại, từ trên người hai người toả ra chân khí màu đen, chậm rãi hình thành một hắc kiển (kén màu đen)thật lớn, đem hai người trên giường hàn ngọc chậm rãi bao vây.
Có máu, theo khe hở chảy ra, lại rất nhanh bị hắc kiển hấp thu, dần dần đem hắc kiển nhuộm thành màu hắc hồng đáng sợ, từ xa nhìn lại, giống như một vỏ trứng ma quỷ mở ra, tràn ngập sát khí huyết sắc và mơ hồ…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT