Thật ra chỉ nhìn vào lời bài hát, cô cũng có thể đoán được tên của nó.

Chỉ là Trần Nhiên nói ra nên mới khiến cô suy nghĩ lung tung.

Vì chuyện của công ty mà gần đây tâm trạng của cô rất tệ, Trần Nhiên cũng biết điều đó.

Hai người nói chuyện một hồi, thỉnh thoảng cũng nhắc đến lý do vì sao cô lại muốn làm ca sĩ.

Trương Phồn Chi đã từng nói, từ hồi học trung học, cô đã rất thích hát nên đã bí mật đăng kí một khóa đào tạo ca hát vào kỳ hè.

Cũng như những người yêu thích ca hát khác thì ước mơ của cô cũng là hi vọng càng ngày càng có nhiều người nghe được giọng hát của mình.

Ước mơ nghe chừng rất đơn giản nhưng lại tương đối xa vời.

Lúc học cấp ba, cô tham gia một buổi tiệc tối, hát một ca khúc chia tay trước khi tốt nghiệp.

Do bầu không khí lúc đó nên rất nhiều người đã cảm động đến mức rơi lệ, thậm chí mọi người còn hát cùng nhau, điều đó khiến suy nghĩ muốn làm ca sĩ của cô càng thêm kiên định.

Cô muốn chia sẻ giọng hát của mình, muốn mọi người bị tiếng hát của cô làm cảm động.

Đó chính là "giấc mơ ban đầu" của cô.

...

Ngày hôm sau rời khỏi giường, Trần Nhiên phát hiện cổ họng mình khá đau rát, giọng nói có hơi khàn khàn.

Hắn uống chút nước sôi, làm dịu cổ họng lại nhưng khi nuốt một thứ gì đó lại có cảm giác như bị lưỡi câu cứa vào cổ.

Hắn ảo não vô cùng, cảm thấy bản thân mình không hợp với ca hát, sau này ít làm như vậy để đỡ phải mất giọng như bây giờ. Dù gì đây cũng không phải chuyện gì tốt.

Đến đài truyền hình, đạo diễn Ngô Tấn nghe thấy giọng của hắn, bèn hỏi: "Cậu bị cảm à?"

Trần Nhiên lắc đầu: "Không phải, là do ca hát nên cổ họng mới hơi đau."

"Cậu đi hát karaoke à?"

Trần Nhiên ngập ngừng nói: "Cũng tương tự như vậy."

Đạo diễn Ngô Tấn cười nói: "Hay đấy. Hồi trẻ tôi cũng hay đi hát, nhưng giờ già rồi cũng không dám nữa."

Trần Nhiên ngượng ngùng cười. Xem ra hồi trẻ đạo diễn Ngô thực sự là một con ngựa hoang.

Đạo diễn Ngô Tấn vỗ vai hắn nói: "Chờ đến khi được nghỉ, cậu ăn vài viên Nhuận Hầu Bảo thì sẽ thấy thoải mái hơn."

"Tôi biết rồi, cảm ơn đạo diễn Ngô." Trần Nhiên mỉm cười nói.

Việc yết hầu bị đau cũng không ảnh hưởng đến công việc của Trần Nhiên, chỉ là không được dễ chịu mà thôi.

Hắn tìm một cái cốc giữ nhiệt, mang nước nóng đi vào hậu trường trường quay.

Hôm nay dự định ghi hình số thứ ba, hiện tại đang làm công tác chuẩn bị.

Đúng lúc này, giám đốc Trương gọi đến.



Trần Nhiên cảm thấy hơi khó hiểu. Bình thường chú Trương chỉ tìm hắn khi tan làm, bây giờ gọi điện là có chuyện gì nhỉ?

Giám đốc Trương hỏi: "Này, Trần Nhiên, cháu đang ở đâu đấy?"

"Cháu đang ở trường quay ghi hình số thứ ba cho chương trình." Trần Nhiên trả lời.

"Ơ, sao chú đi khắp kênh giải trí mà chẳng thấy cháu đâu nhỉ? Nếu cháu không vội thì chờ chú một chút ở trường quay nhé." Giám đốc Trương nói.

"Hiện tại cháu cũng không bận, nhưng mà chú tìm cháu để làm gì?" Trần Nhiên hỏi.

"Tín hiệu ở thang máy không tốt lắm, khi nào đến chú sẽ nói sau." Giám đốc Trương nói xong liền cúp điện thoại.

Trần Nhiên đi đến cửa ra vào trường quay, chỉ chốc lát sau giám đốc Trương đã đến.

"Chú, có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ "Tiêu điểm Triệu Nam" xảy ra vấn đề gì à?" Trần Nhiên tò mò hỏi.

Giám đốc Trương "hừ" một tiếng: "Mới sáng ra cháu bớt nói gở đi, chương trình vẫn ổn định, có thể xảy ra vấn đề gì chứ?"

Ông đưa một hộp thuốc cho Trần Nhiên rồi nói: "Cái này là Chi Chi đưa cho cháu, Nhuận Hầu Bảo đấy. Buổi sáng nó còn cố ý nhắc nhở chú, trước khi đến đài thì đi qua đưa cho cháu, bảo là cổ họng cháu bị đau."

Giám đốc Trương than thở: "Con gái đúng là. Chú hút thuốc nhiều năm như vậy mà có thấy nó đưa cho hộp nào đâu."

Trần Nhiên nhìn lọ thuốc Nhuận Hầu Bảo, hơi ngây người. Hắn không ngờ chú Trương lại đến đưa cho hắn cái này.

"Sao cô ấy biết cổ họng cháu bị đau?" Trần Nhiên ngờ vực hỏi.

Giám đốc Trương nói: "Thôi được rồi, chú phải về đây, sắp sửa họp rồi!"

Trần Nhiên gật đầu nói: "Vâng, chú đi đường cẩn thận."

Trở lại trường quay, Trần Nhiên mở gói thuốc ra, ngậm một viên Nhuận Hầu Bảo, cảm thấy cổ họng thoải mái hơn rất nhiều.

Hắn gửi tin nhắn wechat, hỏi: "Sao cô biết cổ họng tôi bị đau?"

Trương Phồn Chi nhanh chóng trả lời: "Đoán."

Việc này cũng đoán được sao?

Trần Nhiên nghĩ đến đoạn ghi âm của hắn, giọng điệu có hơi khàn. Trương Phồn Chi là một ca sĩ chuyên nghiệp, khá nhạy cảm với âm nhạc nên nghe ra được cũng không có gì lạ.

"Cảm ơn cô." Trần Nhiên gửi một tin, suy nghĩ lại nhắn tiếp: "Tôi cảm thấy làm phiền chú Trương cũng không tốt. Nếu có lần sau, cô tự mình mang đến đi."

Trương Phồn Chi trả lời: "Không có lần sau đâu."

Trần Nhiên đang định cất điện thoại, lại nhìn vào dòng tin nhắn cô gửi tới: "Tôi dậy trễ, không đi được."

Dậy trễ? Là do tối hôm qua ngủ muộn sao?

Trần Nhiên đứng ở góc độ của cô mà xem xét. Nếu như mình có được ca khúc như vậy thì chắc cũng sẽ không ngủ được.

...

Chương trình được ghi hình xong một cách thuận lợi.



Có thời gian dài để chuẩn bị, các phương diện đều được làm chủ tốt, cộng thêm việc tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát nên việc thu hình cũng không có gì khó khăn.

Vì số thứ hai phải được biên tập nên hôm nay không thể tan làm sớm được.

Thành phẩm của số thứ hai vẫn rất ổn.

Tám giờ tối, Trần Nhiên và những người trong tổ chuyên mục đi đến đài truyền hình.

"Cảm giác chất lượng không kém gì số thứ nhất nhỉ."

"Thực lực của các ca sĩ chính được phát huy rất ổn định."

"Bây giờ phát sóng, trong lòng cũng khó tránh khỏi kích động."

Đang thảo luận chương trình thì mọi người đột nhiên dừng lại.

Trần Nhiên đang cúi đầu, thấy mọi người không lên tiếng thì ngẩng đầu lên nhìn.

Vừa đúng lúc nhìn thấy một dáng người mảnh khảnh, đeo một cái khẩu trang đang nhìn về phía Trần Nhiên và những người khác.

Mặc dù không thấy rõ mặt nhưng dáng người lại rất hấp dẫn, khí chất hơn người, đôi mắt vô cùng to và sáng giống như đang đeo kính áp tròng.

Lâm Phàm đã gặp Trương Phồn Chi, trong lòng lại cảm thán một tiếng, vội nói với Trần Nhiên: "Bạn gái tới đón kìa."

Trần Nhiên cũng nhìn thấy Trương Phồn Chi.

Trong lòng thầm nghĩ, bây giờ mới có tám giờ cô ấy qua đây làm gì?

Trần Nhiên xin phép các đồng nghiệp rời đi trước, rồi đi về phía Trương Phồn Chi.

Mấy vị đồng nghiệp kinh ngạc: "Trần Nhiên có bạn gái rồi sao?"

"Tôi không biết đấy!"

"Mấy cô gái trong kênh còn đang suy nghĩ cách để làm quen với Trần Nhiên, ngày mai tôi sẽ nói cho các cô ấy biết, xem các cô ấy tuyệt vọng đến cỡ nào."

"Anh ác thế, cẩn thận bị họ chửi cho đấy!"

"Tôi không nói thì mới ác, đây chỉ là vì tốt cho các cô ấy thôi. Anh nhìn mà xem, bạn gái của Trần Nhiên từ dáng người cho đến khí chất đều vượt xa mấy cô trạch nữ kia. Tôi sẽ hi sinh thân mình để cứu vớt các cô ấy khỏi cái hố sâu không đáy này!"

Các đồng nghiệp ở sau trêu chọc.

Trần Nhiên ngồi vào trong xe của Trương Phồn Chi, hỏi: "Sao cô lại ở đây?"

Trương Phồn Chi nói: "Đến xem cổ họng anh đã khỏi chưa."

"Gần như khỏi rồi." Trần Nhiên nói tiếp: "Cảm ơn đã mua Nhuận Hầu Bảo cho tôi."

Trương Phồn Chi xoay người nhìn Trần Nhiên, ngập ngừng nói: "Nếu cổ họng đã sắp khỏi rồi, vậy chúng ta có thể thương lượng chút về chuyện bài hát được không?"

Trần Nhiên "a" lên, ngừng một lát mới phản ứng lại, nhìn Trương Phồn Chi: "Tôi nghi ngờ lắm, cô đến vì chuyện bài hát, hay là đến vì tôi vậy?"

Trương Phồn Chi vẫn bình tĩnh như thường: "Chủ yếu là tôi quan tâm đến cổ họng của anh, còn bài hát chỉ là tiện thể thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play