Dù giọng hát có không được chuẩn mực nhưng cảm giác rất sảng khoái, hơn nữa còn vô cùng vui vẻ.
Bình thường đi làm bận rộn, vất vả lắm mới tìm được một chỗ hát karaoke nên các chị đều thỏa sức mà trút hết muộn phiền.
Bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Các chị gái giật nảy mình, hét ầm lên.
"Mấy người là ai?"
"Mấy người định làm gì? Nhân viên phục vụ đâu?"
"Đây là phòng của chúng tôi, xin các người ra ngoài!"
Có hai chị gái dáng vẻ hùng hổ đứng chắn trước mặt mọi người.
Tách tách.
Đèn được bật lên.
Lúc này các chị gái mới nhìn rõ, những người tiến vào khi nãy có người cầm mic, có người còn cầm cả máy quay phim.
Bọn họ đang mơ sao?
"Xin chào các cô gái xinh đẹp, chúng tôi là nhóm nhân viên chính thức của chương trình "Tôi yêu ca hát" của kênh giải trí. Đầu tiên, xin các chị hãy giữ bình tĩnh, bởi vì đây là một thời khắc may mắn. Chúc mừng các chị đã may mắn trở thành người được chọn cho chương trình "Tôi yêu ca hát" và sẽ có cơ hội được lên ti vi tham gia chương trình. Chỉ cần đồng ý tham gia sẽ có cơ hội nhận được 20.000 tệ tiền thưởng cho mỗi số của chương trình và 50.000 tệ vào quỹ từ thiện!"
Người dẫn chương trình nói rất nhanh, nhưng câu chữ vẫn rất rõ ràng, người nghe ở đây đều có thể hiểu được.
Nhóm chị gái kinh ngạc vô cùng: "Đài truyền hình? Chương trình? Người may mắn?"
Người dẫn chương trình gật đầu nói: "Đúng vậy, bên cạnh tôi là quản lý của KTV Kim Cương, anh ấy có thể làm chứng cho chúng tôi...."
Sau khi nghe quản lý KTV giải thích, các chị gái còn được xem giấy phép hành nghề của họ, còn tìm kiếm trên mạng một hồi, cuối cùng cũng xác nhận được đúng là có một chương tình như vậy.
"Hiện tại, xin mời các chị tham gia buổi ghi hình đầu tiên của chương trình, chỉ cần có thể chiến thắng là sẽ thu về 20.000 tệ tiền thưởng. Cho dù có bị loại, cũng sẽ nhận được một phần quà giá trị..." Người dẫn chương trình cầm lấy một cái thẻ từ người quản lý, nói tiếp: "Còn có một tấm thẻ ca hát trị giá 2000 tệ do KTV Kim Cương cung cấp!"
Không thể nghi ngờ, lối nói của người dẫn chương trình nghe rất thu hút, hơn nữa không khí trong KTV cũng khiến cho người ta sôi động hẳn lên, vì vậy đã có một chị gái không hề nghĩ ngợi mà đồng ý.
Cứ như vậy, người được tuyển chọn ngày càng nhiều. Ngẫu nhiên cũng có một vài người xấu hổ không muốn lên ti vi, còn lại thì đều đồng ý.
Chỉ trong hai ngày, chương trình đã chuẩn bị phát sóng.
Có hai người dẫn chương trình, một người là nam do kênh vệ tinh điều tới tên là Trương Thành Vũ, một người là nữ do kênh giải trí điều tới tên là Du Hiểu Du.
Người xem có không ít, một vài người là người được mời tới từ tổ chương trình, một vài người là fan hâm mộ của ca sĩ tham gia, nhưng mà cũng chỉ là số nhỏ. Không chỉ vậy, còn có bạn bè, người thân của khách mời tham gia, khiến cho một trường quay rộng lớn đầy ắp người.
Đây không phải lần đầu tiên Trần Nhiên tham gia trải nghiệm ghi hình ở một chương trình tạp kỹ, chương trình này được thu rất tùy ý, rất ít khi phải NG, bởi vì mọi người chủ yếu đều chơi đùa rất thoải mái. Ngoại trừ những khách mời lần đầu lên ti vi vẫn còn lo lắng khi đứng trước máy quay thì mọi thứ còn lại đều không tệ.
Trái lại, biểu hiện của những ca sĩ lại rất tốt. Ban đầu, khi lựa chọn ca sĩ, Trần Nhiên không quá yêu cầu ngoại hình, chỉ chọn những người có giọng ca tốt, cho nên ngoại hình của ca sĩ đầy đủ cả cao, thấp, mập, ốm.
Chủ yếu là giọng hát của mỗi người không giống nhau, ví dụ như người có râu quai nón, mập lùn thì lại có giọng hát đầy nội lực, có những nốt cao gây chấn động lòng người. Khi hát cùng với điệu nhạc thì vô cùng vững chắc.
Bởi vì giọng hát và ngoại hình tương phản nên người xem đều không khỏi kinh ngạc. Chờ đến khi những nốt cao phát ra, khán đài lập tức vang lên một tràng pháo tay, thậm chí có những khách mời nghe đến ngây người mà quên mất việc nhớ lời bài hát.
Người dẫn chương trình Du Hiểu Du cười nói: "Mời ca sĩ hát lại một lần nữa!"
Lần này dù các tuyển thủ vẫn rung động, nhưng ít nhất cũng trả lời được.
Đạo diễn Ngô Tấn cười, nói với Trần Nhiên: "Tin tưởng cậu quả không sai, người cậu tuyển đúng là tốt thật!"
Trần Nhiên cười đáp: "Đạo diễn quá khen. À phải rồi, đoạn khi nãy đừng cắt, nên giữ lại."
Đạo diễn Ngô Tấn đương nhiên biết, dù gì thời gian ông làm chương trình cũng gần bằng tuổi của Trần Nhiên.
Trong tiếng cười cười nói nói, buổi phát sóng của chương trình đã hoàn thành.
'Cảm ơn mọi người, mời mọi người rời đi theo thứ tự chỗ ngồi. Chúng tôi có dành một món quả nhỏ để tặng cho mọi người, chúc mọi người một ngày vui vẻ!"
Người dẫn chương trình cảm ơn người xem, sau đó mới rời đi.
"Hoàn hảo!"
Đạo diễn Ngô Tấn vỗ tay.
Ông khá hài lòng với hiệu quả của chương trình, chưa cần phải chỉnh sửa thì hiệu ứng đã rất tuyệt vời.
Hơn nữa khâu thiết kế chương trình cũng rất thú vị, không hề có cảm giác dập khuôn, những ca sĩ đã giúp chương trình thêm tràn đầy màu sắc, hay nói cách khác bọn họ thực sự là một phần không thể thiếu của chương trình.
Dù sao bọn họ cũng tham gia nhiều số, trong khi những khách mời thì mỗi số đều phải thay.
Số tiền và công sức bỏ ra để tìm những ca sĩ này đến, hiện tại xem ra là hoàn toàn đáng giá.
Bước tiếp theo là chờ biên tập lại rồi sẽ phát sóng lên đài.
Trần Nhiên cũng vô cùng hài lòng với chương trình này, trên cơ bản đây chính là kết quả mà hắn muốn. So sánh với những chương trình đã qua ở kiếp trước thì có rất nhiều chỗ khác nhau, nhưng cũng dễ hiểu thôi bởi vì thế giới khác nhau, thời đại khác nhau nên đương nhiên sẽ có sự khác biệt.
"Sau lần này cậu cứ nghỉ ngơi đi. Chờ tin tức của đài xong chúng ta sẽ thu tiếp số thứ hai." Đạo diễn Ngô Tấn nói với Trần Nhiên.
Chương trình không phải quay một tập là phát luôn một tập mà phải có thời gian chuẩn bị. Ai mà biết trong lúc phát sóng sẽ xảy ra tình huống không thu hình được, nên phải quay thêm vài tập nữa để phòng ngừa.
Những chương trình tạp kỹ có người nổi tiếng đều phải đợi lịch quay của người nổi tiếng, nhưng "Tôi yêu ca hát" thì không như vậy. Chỉ cần mọi người có thể sinh hoạt ổn là mỗi ngày đều quay được.
Đương nhiên, trước đó còn phải cắt những đoạn không cần thiết. Nếu đài truyền hình cảm thấy ổn, thì sẽ lập tức phát sóng.
Thực ra, với những gì mà chương trình "Niềm vui vô hạn" thể hiện thì Trần Nhiên dám khẳng định rằng cuối thứ sáu tuần sau là chương trình của hắn sẽ được phát sóng.
Không phải do hắn tự phụ mà chương trình kia có tỉ lệ người xem vô cùng thảm thương. Chỉ cần có một chương trình tỉ lệ xem nhiều hơn một chút so với "Niềm vui vô hạn" thì đài truyền hình chắc chắn sẽ đẩy nó đi.
Trần Nhiên ở nhà nghỉ ngơi một ngày, chơi đùa với guitar, muốn bản thân mình có thể làm ra thứ gì đó nhưng vẫn vất vả vô cùng.
"Phải chi mình là một thiên tài thì tốt biết bao!" Trần Nhiên bất lực, ném guitar qua một bên, cảm thấy rất sầu não.
Đương nhiên, sầu não cũng chỉ một lúc. Trong đầu chỉ cần có bài hát thì cũng có lợi hơn thiên tài rồi, nào có dám đòi hỏi ba, bốn bài.
Học thôi.
Lần này hắn ở nhà chờ một thứ, không phải thời điểm mà chương trình được biên tập xong, cũng không phải thời điểm chương trình được phát sóng, mà chính là lúc mà Trương Phồn Chi gọi cho hắn.
"Tôi sẽ quay lại."
"Lần này không đi đâu nữa."
"Cũng chẳng thèm làm minh tinh nữa."
Giọng nói của Trương Phồn Chi rất trầm, mà còn phát âm không rõ chữ, nghe như là đang say rượu.
Trần Nhiên nhướng mày: "Cô ở đâu?"
Trương Phồn Chi không trả lời, một lúc sau mới nói: "Tôi quyết định rồi, tôi muốn kết hôn cùng anh, kết hôn..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT