Từ lúc bắt đầu đến giờ mới được vài ngày mà tiền để làm đã tiêu hết phân nửa.
Mọi thứ đã được phê duyệt xong, hiện tại chỉ cần chuẩn bị sân khấu và thiết bị.
Trong lúc Trần Nhiên đang bận rộn, đạo diễn Ngô Tấn và tổng thanh tra Dương Khải Quân cùng nhau đi vào.
Trần Nhiên ngẩn người, đứng lên nói: "Chào tổng thanh tra."
Dương Khải Quân gật đầu, nhìn xung quanh nói: "Tiến độ các cậu thế nào rồi?"
Đạo diễn Ngô Tấn nói: "Hiện tại đang làm rất nhanh, nhiều nhất hai tuần là đã có kết quả rồi."
Dương Khải Quân nói một câu đầy thâm ý: "Nhanh rất quan trọng nhưng vẫn cần chú ý chất lượng, tôi cũng không muốn lại có một "Niềm vui vô hạn" nữa ra đời."
"Niềm vui vô hạn" là một chương trình đường phố, đang chờ Trần Nhiên và những người khác làm một chương trình khác thay thế.
Xếp hạng càng ngày càng thấp, thực sự khiến mọi người đều lo lắng.
Dương Khải Quân còn không muốn xem chương trình đó, giám đốc Lưu còn khó chịu hơn.
Mọi người đều rất coi trong "Tôi yêu ca hát", muốn chương trình đó mau chóng được trình chiếu nên mỗi ngày đều theo kịp tiến độ.
Đạo diễn Ngô Tấn nói với vẻ chắc nịch: "Tổng thanh tra cứ yên tâm, chúng tôi luôn đặt chất lượng lên hàng đầu."
Dương Khải Quân nói với Trần Nhiên: "Kinh phí cho chương trình luôn đủ, cậu không cần phải tiết kiệm làm gì. Có gì cứ nói với KTV tài trọ, phí tài trợ sẽ lấy từ kinh phí chế tác, tôi không cần chương trình kiếm tiền cho tôi ở giai đoạn đầu, cái tôi cần là xếp hạng!"
Kênh giải trí tự chịu trách nhiệm về tiền bạc, là đầu tàu cho đài truyền hình Triệu Nam, thực sự có quá nhiều tiền bạc. Cho nên, Dương Khải Quân nói rất chắc chắn.
Trần Nhiên cũng xác định sẽ làm một chương trình lâu dài, khi xếp hạng tăng lên thì tiền kiếm được cũng càng nhiều.
"Tôi hiểu rồi tổng thanh tra, chúng tôi sẽ cố hết sức hoàn thành tốt chương trình." Trần Nhiên gật đầu.
Dương Khải Quân vỗ vai Trần Nhiên, rất hài lòng với cậu.
Năng lực không kém, nỗ lực trong công tác, tất cả lãnh đạo đều yêu quý những người như vậy.
Nhìn vào báo cáo công việc được giao, Trần Nhiên đã cống hiến cho chương trình, hiệu quả công việc cũng cực kỳ cao, so với những người lập kế hoạch cho các chương trình khác thì năng suất của hắn phải hơn ba,bốn người gộp lại.
Tổng thanh tra Dương rời khỏi,Lâm Phàm liền hỏi: "Nếu kinh phí dồi dào như vậy, hay là chúng ta mời thêm vài minh tinh cho chương trình đi. Dù sao chương trình chúng ta cũng là một chương trình âm nhạc."
Những người khác cũng có nguyện vọng như vậy, tuy nhiên họ không đủ tiền để mời những ngôi sao quá hot, thế nhưng nếu kinh phí đầy đủ thì mời những ngôi sao bình thường chắc vẫn có thể.
Ngay cả đạo diễn Ngô Tấn cũng suy nghĩ về vấn đề này.
Nếu như mời được người nổi tiếng thì rất có lợi cho việc tuyên truyền chương trình giai đoạn đầu, có thể coi là một phương pháp rất tốt để tăng nhanh vị trí trên xếp hạng.
Trần Nhiên thấy vẻ mặt của bọn họ, biết lời mình chuẩn bị nói ra sẽ như một gáo nước lạnh nhưng vẫn quả quyết lắc đầu: "Tôi nghĩ chúng ta không nên mời người nổi tiếng, ít nhất là trong giai đoạn đầu này."
Lâm Phàm không hiểu: "Mời những ngôi sao nổi tiếng đến không phải cũng được sao?Chúng ta có thể dùng bọn họ để đẩy nhanh xếp hạng, tôi nghĩ chúng ta nên thử một lần."
Ngay cả đạo diễn Ngô Tấn cũng không hiểu ý của Trần Nhiên, chờ hắn giải thích.
"Chúng ta có thể mời được người nổi tiếng nhưng vào giai đoạn đầu thì không được. Điểm hấp dẫn của chương trình không phải ở người nổi tiếng, mà là người bình thường, ngẫu nhiên chọn một người đến tham gia chương trình, đó mới là tính chất thực sự của chương trình."Trần Nhiên giải thích: "Nếu như mời người nổi tiếng đến sẽ khiến khán giả quan tâm, nhưng lực chú ý của mọi người sẽ tập trung vào người nổi tiếng đó. Như vậy tính chất của chương trình sẽ bị biến đổi."
Trông thấy mọi người vẫn còn băn khoăn, Trần Nhiên nói thêm: "Ban đầu không mời người nổi tiếng, để khán giả chú ý hơn đến nội dung chương trình. Khi khán giả đã khắc sâu ấn tượng với chương trình thì sau này có mời người nổi tiếng đến làm khách cũng không sao, cũng có thể tăng thêm tính thú vị cho chương trình. Đương nhiên, cũng phải nhớ kỹ, nội dung của chương trình là chính, người nổi tiếng chỉ là phụ."
Trần Nhiên giải thích rất cặn kẽ, mọi người cũng hơi hiểu ra.
Xét cho cùng, bọn họ cũng không phải chương trình vệ tinh, chương trình vệ tinh mới cần chú ý vào sức ảnh hưởng của người nổi tiếng. Bọn họ là chương trình địa phương, mà quan trọng chính là tính thú vị.
Trần Nhiên nói tiếp: "Kinh phí nhiều cũng phải dùng vào những nơi thích hợp. Bản thân chương trình chúng ta không cần phải tiêu tốn quá nhiều tiền, chỉ cần thắng ở sự sáng tạo và tiết mục là được, kinh phí đủ là rất tốt rồi."
Lâm Phàm gãi đầu, có hơi xấu hổ. Những lời Trần Nhiên nói rất có lí, đề nghị này của anh ta thực sự là hơi thiếu suy nghĩ.
Anh ta nhìn Trần Nhiên, Trần Nhiên ít tuổi hơn anh, kinh nghiệm sự từng trải cũng thấp hơn vậy mà suy nghĩ lại chín chắn hơn anh nhiều.
Nếu anh ta ở vị trí của Trần Nhiên, trước tình hình kinh phí dồi dào như vậy, nhất định anh ta sẽ mời người nổi tiếng đến.
Lâm Phàm thở dài một hơi: "Đúng là có nhiều chỗ không bằng người ta được."
Tuy rất bội phục, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
Trần Nhiên nhìn anh ta, nói: "Lâm Phàm, đề nghị vừa nãy là của anh, vậy thì anh hãy viết quy trình mời người nổi tiếng đi."
Lâm Phàm ngạc nhiên: "Không phải là hiện tại không cần sao?"
Trần Nhiên cười nói: "Đề nghị của anh rất tốt, tuy bây giờ không thể dùng nhưng không có nghĩa là trong tương lai sẽ không dùng. Anh có thể viết ra để cùng thảo luận, đợi khi nào chương trình phát sóng và có thành tích ổn định, chúng ta có thể xem xét sử dụng nó."
Lâm Phàm nghe xong, vẻ mặt lập tức sáng ngời, nói: "Được, vậy tôi sẽ viết ngay."
Trần Nhiên cảm thấy Lâm Phàm cũng có tài năng, tuy rằng tính sáng tạo hơi ít một chút, nhưng nền móng của anh ta lại hơn Trần Nhiên nhiều. Để anh ta viết quy trình của tiết mục thì vẫn chắc chắn hơn bản thân hắn nhiều.
Lúc tan tầm, vẫn như mọi khi, Trần Nhiên lại nhìn thấy xe của Trương Phồn Chi.
Vẻ mặt Trương Phồn Chi khá tốt. Hôm qua da còn tái đi, nay lại hồng hào hơn nhiều. Chờ Trần Nhiên ngồi lên xe, cô nói: "Các anh tăng ca muộn quá đấy."
"Cũng bình thường. Không phải cô hoạt động cũng muộn lắm sao? Mọi người đều như nhau thôi." Trần Nhiên nói xong, mới hỏi: "Đã đã cảm cúm chưa?"
Trương Phồn Chi "ừ" một tiếng: "Hiệu quả của liều thuốc kia tốt lắm, sau ba bữa ăn tôi thấy thoải mái hơn nhiều rồi. Cảm ơn nhé."
Trần Nhiên cười nói: "Phải cảm ơn bác sĩ chứ, đây là công lao của thầy thuốc mà."
Trương Phồn Chi liếc nhìn hắn, cảm thấy hắn hơi nhạt nhẽo.
Cô nói: "Ngày mai tôi phải về công ty, ba mẹ tôi bảo tôi tới đón anh đi ăn."
Trần Nhiên nhìn đồng hồ, đã tám giờ rưỡi,vội nói: "Đã đến giờ này rồi, còn đi nữa à?"
Trương Phồn Chi lạnh nhạt nói: "Ba mẹ tôi vẫn đang chờ anh, có đi hay không thì tùy anh."
Nói như vậy, Trần Nhiên đương nhiên phải đi rồi, nhưng hắn chợt nhận ra: "Cô vừa nói là cô phải về công ty?"
Không phải cô ta sẽ ở nhà mấy ngày sao? Sao lại về công ty gấp thế?
Trương Phồn Chi gật đầu nói: "Ừ, ngày mai sẽ trở lại."
Trần Nhiên ngẩn người hỏi: "Vậy bao lâu mới trở về?"
Trương Phồn Chi đáp: "Không biết, tôi sẽ trở về khi có thời gian. Có lẽ sẽ nhanh thôi."
Trần Nhiên đã hiểu, cô ấy muốn nhận được lời giải thích rõ ràng của công ty.
Nếu cứ tiếp tục, sự nổi tiếng của cô ấy sẽ ngày càng giảm sút, phải nói chuyện rõ ràng thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT