Trong phòng bếp.

Giám đốc Trương đứng trước cửa, lỗ tai dí sát lên tường.

Dì Vân tức giận nói: "Ông đang làm gì đấy?"

Giám đốc Trương nói: "Nghe xem hai đứa đang nói cái gì?"

"Vậy ông nghe được gì rồi?"

Giám đốc Trương cau có nói: "Hai đứa nó nói nhỏ quá, tôi không nghe được."

Dì Vân lườm ông: "Không nghe được còn không mau đến giúp tôi một tay."

Giám đốc Trương đáp: "Tôi chỉ giúp bà rửa rau thôi, không làm mấy cái kia đâu."

"Tôi cũng chẳng trông mong là ông sẽ làm." Dì Vân hừ một tiếng.

Giám đốc Trương ngồi xuống, hỏi tiếp: "Đúng rồi, lần này Chi Chi trở về làm gì vậy?"

Dì Vân cầm giỏ rau, rửa nồi, chậm rãi nói: "Công việc gặp vấn đề. Nghe nó nói thì hình như là ca khúc mới không được phát hành. Nói chung là nó cũng không nói rõ ràng."

Giám đốc Trương nhíu mày: "Lần trước không phải cũng như này sao? Sao ca khúc mới cứ bị hủy hoài vậy?"

"Con gái ở nhà nhiều ông không vui à?"

"Nó về nhà nhiều tôi đương nhiên rất vui rồi, nhưng nó không thể lúc nào gặp chuyện bên ngoài cũng trở về nhà, vui vẻ trở về thì tốt hơn chứ." Giám đốc Trương nói.

Mọi bậc cha mẹ đều muốn con cái mình hạnh phúc.

Dì Vân nói tiếp: "Chúng ta vốn không hiểu gì về công việc của nó, dù có gặp phải vấn đề thì cũng chỉ có nó mới có thể tự giải quyết."

Giám đốc Trương thở dài nói: "Nó nói như vậy, tôi là người làm cha sao có thể bỏ mặc được chứ? Trong lòng cảm thấy thật sốt sắng."

Dì Vân lại có suy nghĩ thoáng hơn, vô tư nói: "Lo lắng cũng vô dụng. Nếu từ giờ không ca hát thì chẳng phải tốt hơn sao? Về nhà bồi dưỡng tình cảm với Trần Nhiên, nhanh chóng kết hôn rồi sớm sinh hai đứa bé."

Giám đốc Trương lườm vợ mình, nói ra bốn chữ: "Đúng là đàn bà."

Uỳnh.

Dì Vân tức giận ném cái nồi vào bồn rửa, trừng mắt nói: "Ông vừa nói gì?"

Giám đốc Trương ho nhẹ, lầm bầm: "Tôi nói là tôi và bà có suy nghĩ giống nhau."

"Đồ vô duyên!"

Dì Vân biết rõ tính tình của chồng mình, hừ nhẹ một tiếng rồi xoay người bắt đầu nấu cơm.

Giám đốc Trương nhếch miệng, khẽ lẩm bầm sau lưng: "Không thèm chấp."

Chẳng lâu sau, hai vợ chồng đã làm xong đồ ăn.



Trần Nhiên và Trương Phồn Chi cùng bưng đồ ăn ra. Dì Vân nhìn hai người, trong lòng có cảm giác như là một gia đình.

Những lời vừa nãy bà nói đều là thật lòng, thực sự bà luôn mong Trần Nhiên và Trương Phồn Chi có thể sớm kết hôn.

Đến cái tuổi này rồi, bà thực sự muốn có một đứa cháu ngoại cho riêng mình.

Không có con trai thì không thể bế cháu nội nhưng cháu ngoại thì vẫn là cháu.

Cơm nước xong xuôi, giám đốc Trương lấy cớ ngày mai Trần Nhiên phải đi làm, bảo Trương Phồn Chi đưa hắn về nhà, nhanh chóng đuổi hai người ra ngoài.

Trương Phồn Chi cảm thấy hơi xấu hổ. Dù cô biết ba cô rất muốn gả cô đi nhưng làm vậy thật sự là lộ liễu quá.

Nhà người ta đều không nỡ gả con gái đi, vậy mà ông ấy lại cố tình đẩy con gái ra chỗ khác.

Thấy Trương Phồn Chi lái xe, Trần Nhiên cảm thấy không yên lòng, định mở miệng nói nhưng lại không biết nói gì.

Trương Phồn Chi nhìn sắc mặt của hắn, lập tức trở nên nghiêm túc.

Trần Nhiên đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh càng ngày càng lạnh lẽo.

Dọc đường đi, Trương Phồn Chi xụ mặt, không nói một lời nào. Trần Nhiên không thể hiểu nổi, hắn đã làm gì sai với cô chứ?

Vừa rồi vẫn còn tốt, sao lại đột nhiên tức giận?

Khi đến nơi, Trần Nhiên hỏi: "Cảm ơn. Có muốn lên ngồi một chút không?"

Trương Phồn Chi nói: "Tôi về đây."

Trần Nhiên cũng đoán được cô sẽ nói vậy, hắn thuận miệng nhắc nhở: "Cô đi đường cẩn thận."

Tâm trạng Trương Phồn Chi rất tệ. Sau khi Trần Nhiên quay người, cô nhếch miệng cười một cái, thở dài rồi mới lái xe rời đi.

Trần Nhiên thấy Trương Phồn Chi rời đi, không biết phải làm sao. Hắn biết Trương Phồn Chi đang không vui nhưng cũng không biết chọc cô cười thế nào? Bản chất của hắn vốn không phải là một người lãng mạn.

...

Buổi tối ngày hôm sau, trong khi Trần Nhiên tăng ca thì có một cuộc điện thoại gọi đến.

Thấy người gọi là Trương Phồn Chi, Trần Nhiên cầm điện thoại đi đến cửa sổ, trông thấy bóng người quen thuộc đang đứng ở chỗ cũ. Hắn nhận điện thoại, chậm rãi xuống lầu.

Vẫn là câu nói đó: "Anh ra đi."

Thấy Trần Nhiên xuống lầu, Trương Phồn Chi đeo khẩu trang đứng ở đằng xa vẫn không di chuyển.

Trong đôi mắt đen thẫm có một màng nước di chuyển, nhìn chằm chằm Trần Nhiên không chớp mắt.

"Mẹ tôi bảo tôi mang cho anh." Trương Phồn Chi đưa canh qua.

"Làm phiền cô quá. Hay là cô nói với dì Vân, đừng làm cái này nữa." Trần Nhiên nhận canh, hơi xấu hổ nói.



Trương Phồn Chi xịt mũi nói: "Muốn nói anh tự đi mà nói, tôi nói bà ấy không nghe."

Trần Nhiên thấy giọng cô hơi khàn, hỏi: "Bị cảm à?"

Trương Phồn Chi nghiêng đầu, "ừ"' một tiếng, rồi không nói gì nữa.

Lúc này, Lâm Phàm ở đài truyền hình nhìn thấy Trần Nhiên, ngạc nhiên hỏi: "Đó là bạn gái anh à?

Anh ta không ngờ rằng, Trần Nhiên lúc nào cũng bận rộn ở đài truyền hình vậy mà cũng có bạn gái.

Trần Nhiên chần chờ một lát, nhìn Trương Phồn Chi, sau đó mới gật đầu nói: "Ừ, đúng vậy, cô ấy tới đưa canh."

Trương Phồn Chi thấy Trần Nhiên thừa nhận, khẽ nhìn hắn.

Lâm Phàm nhìn Trương Phồn Chi, mặc dù cô đang đeo khẩu trang nhưng anh cũng có thể thấy được vẻ xinh đẹp của cô qua dáng người và khí chất. Anh cũng không hiểu sao Trần Nhiên có thể tìm được một người như vậy.

Chắc là dựa vào nhan sắc rồi.

Lâm Phàm không còn lời nào để nói.

"Tôi đi trước đây!" Lâm Phàm nhanh chóng rời đi, tránh cho trái tim không chịu được cảnh tình cảm này.

Chờ đến khi Lâm Phàm đi, Trần Nhiên mới nói với Trương Phồn Chi: "Tôi sắp làm xong rồi, hay cô lên trên đó chờ tôi đi. Lát nữa tôi lái xe cho."

Trương Phồn Chi vốn định nói, anh có tan tầm thì liên quan gì đến tôi nhưng khi nhìn thấy Trần Nhiên, cô lại không nói nữa, chỉ "ừ" một tiếng rồi theo anh vào đài truyền hình.

Lúc lên lầu, Trần Nhiên đổ canh. Canh vẫn còn nóng hổi, hắn không uống mà đưa cho Trương Phồn Chi uống trước: "Cô uống đi, bị cảm uống cái này thoải mái lắm."

Trương Phồn Chi đã bỏ khẩu trang ra, để lộ gò má trắng nõn và cái mũi ửng đỏ. Thấy Trần Nhiên đưa bát cho mình, cô ngẩn người, từ chối: "Cái này cho anh mà."

"Đây là của dì Vân làm, cô uống thì cũng có sao đâu."

Trương Phồn Chi hé miệng, quay người đi: "Anh tự uống đi."

Trần Nhiên thấy cô kiên quyết như vậy, không khuyên nữa, uống một ngụm canh nóng hổi. Ngụm canh đi vào thân thể, lập tức xua tan đi khí lạnh khiến toàn thân sảng khoái vô cùng.

Trương Phồn Chi nhìn thấy hành động của anh, mũi nhăn lại, quay đầu không thèm nhìn anh nữa.

Lúc cô quay lại, trông thấy Trần Nhiên đã bắt đầu làm việc, lúc thì thấy hắn suy tư, lúc thì thấy hắn tập trung đánh máy.

Đài truyền hình đã tắt gần một nửa số đèn, đèn ở vị trí Trần Nhiên ngồi còn hơi mờ, màn hình máy tính chiếu sáng khuôn mặt Trần Nhiên khiến từng đường nét của anh hiện lên thật xúc cảm.

Trương Phồn Chi chẹp miệng, dời mắt đi chỗ khác. Cái tên này làm việc thật chuyên tâm.

Trước đó, nghe ba nói Trần Nhiên xuất sắc vô cùng, còn rất cố gắng trong công việc, cô còn chẳng thèm để tâm.

Nhưng trải qua mấy ngày này, biết được Trần Nhiên phá kỷ lục chương trình, sau đó còn được điều đến kênh giải trí thì cô mới biết được, rất hiếm người ở độ tuổi của hắn đạt được thành tích như vậy.

Ba còn nói, kênh giải trí giống như một kênh truyền hình dự bị. Nếu Trần Nhiên làm tốt, rất có thể sẽ được sang bên truyền hình.

Nghĩ đến đây, Trương Phồn Chi cảm thấy hơi kì quái. Trước đó cô còn cố ý trêu chọc Trần Nhiên, bảo rằng khi nào anh ta có cơ hội đi đến đài truyền hình làm việc mới gọi là lợi hại, bây giờ người ta lại thực sự có được cơ hội như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play